Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đuối nước

Tiểu thuyết gốc · 3127 chữ

Tuyết dần dần nhẹ đi, nhưng gió càng lúc càng mạnh. Gió lạnh xuyên thấu xương cốt, là cái lạnh cắt da cắt thịt, thấu xương và dường như bất cứ lúc nào cũng có thể đông cứng dòng máu trong cơ thể. Thế Minh cảm thấy chân mình bắt đầu tê dại và mất cảm giác. Nếu tiếp tục thế này không phải là cách, cậu còn chưa kịp ra tay thì đối phương đã bắt đầu trước. Râu của người đàn ông phủ đầy lớp sương muối, thân thể run rẩy kịch liệt, ngón tay cầm dao đông cứng, đột nhiên hắn ta hét lên một tiếng, chạy về phía Thế Minh, đồng thời dùng dao đâm thẳng vào đầu cậu. Đương nhiên, sự hung hãn của người đàn ông không thể hù dọa được Thế Minh, cậu cũng không hoảng sợ, khi nhìn thấy dao đối phương tiến đến trước mặt, cậu liền chuẩn bị nghiêng người né tránh.

Đôi vai cậu rung lên, nhưng cơ thể vẫn cố gắng quay sang một bên. Cậu chợt nhận ra mình đã mắc phải một sai lầm chết người, đôi giày đã đóng chặt với băng. Khi mọi người đứng bất động trên băng hồi lâu, sức nóng ở chân sẽ làm tan băng dưới chân thông qua đế giày, thời tiết lạnh giá có thể nhanh chóng đông cứng băng tan. Một định luật dễ hiểu này thoáng chốc đã bị Thế Minh quên lãng... Cái gì cũng có giới hạn, và may mắn cũng vậy, khi đã cạn hết may mắn, thì vận xui xẻo đã đến.

Thế Minh cười nhạo chính mình. Nụ cười của cậu khiến người đàn ông đang tiến đến gần sợ hãi, trong đầu tự hỏi liệu Thế Minh có kế hoạch dự phòng nào không. Bởi vì đang lưỡng lự nên dao của người đàn ông ắt sẽ chậm lại. Hắn chậm, nhưng Thế Minh lại không hề chậm, cậu dồn hết sức lực vào cánh tay, chém thẳng con dao. Con dao này có thể là con dao nhanh nhất mà Thế Minh từng ra tay trong đời, con dao rựa rộng hai inch thậm chí còn không có thời giờ lộ ánh sáng, biến mất trong nháy mắt, chỉ có lưỡi dao cọ xát với gió lạnh, tạo ra những âm thanh rít chói tai. Con dao được người đàn ông giơ cao sẽ không bao giờ đâm trúng nữa, quần áo trên ngực hắn bị xé toạc dài hơn một thước, máu chảy ra ùng ục. Xương ức bị chia đôi, cùng với trái tim nóng ngừng đập. Thế Minh cất dao, người đàn ông to lớn ngã phịch xuống đất, cậu thờ ơ, thậm chí không thèm nhìn thi thể trên mặt đất, vẻ mặt bình tĩnh, đôi mắt như dao nhìn thẳng vào khuôn mặt của hơn chục người phía sau.

Con người có thể chịu đựng được thời tiết lạnh giá, nhưng cái lạnh của con tim có thể làm tê cứng thần kinh khiến người ta phát điên. Gần như cùng lúc, năm người điên cuồng lao về phía Thế Minh, tiếng hô hào hò hét, giữa họ có một cảm giác ăn ý, cả năm con dao đều xông đến muốn chặt đầu lấy mạng cậu. Thế Minh dễ dàng giết chết một người bằng một con dao, lúc này trong lòng thầm lo lắng vì không thể tránh được đòn tiếp theo, một tay cậu cầm cán dao, tay ấn lưỡi dao, giơ dao lên tiếp ứng.

“Keng keng” vang lên tiếng đanh, năm con dao gần như đồng thời chạm vào dao của cậu, Thế Minh hai tay tê dại, thân thể ngả ra sau, ngồi trên mặt đất. Đây không phải là điều đáng sợ nhất, đáng sợ hơn nữa là Thế Minh cảm giác được lớp băng dưới chân mình sắp nứt ra.

Nhìn thấy sắc mặt Thế Minh thay đổi, những người khác đều tỏ vẻ mừng thầm, cho rằng cậu đã kiệt sức, một người trong đó như người cầm đầu hét lên: "Các anh em, mau lên, nó sắp chết rồi!"

Trong khi những người khác bước tới thì cậu vẫn đứng yên. Hơn chục người vây quanh Thế Minh, tấn công từ trái sang phải, hết đòn này đến đòn khác, nếu cậu có thể tự do di chuyển thì có lẽ có thể cầm cự được một lúc, nhưng bây giờ chân đã cố định, toàn thân cậu trở nên cứng nhắc và vụng về. Trên cơ thể, cánh tay và đôi chân của cậu có đủ những vết thương kích cỡ khác nhau. Lớp băng dưới chân nhuốm màu đỏ máu. Thấy cậu bất lực, người đàn ông đứng đầu đột nhiên trở nên hưng phấn, hai tay nắm lấy chuôi dao, hét lên: “Bọn mày đều là lũ ăn hại, cả mười mấy thắng cũng không đánh nổi một thằng!"

Mẹ kiếp, người sắp chết rồi nên ra giọng ta đây giỏi! Những người đàn ông thầm chửi rủa nhưng lại không dám nói ra khỏi miệng, người khôn sẽ biết điều, không nên tranh giành công lao với thủ lĩnh. Người thủ lĩnh cầm đầu lao đầu chạy về phía Thế Minh với tốc độ nước rút 100 mét, khi đến gần, hắn ta nhảy lên không trung, cầm dao bằng cả hai tay và chặt một dao từ trên xuống dưới, đồng thời hét vào mặt Thế Minh: "Chết mẹ mày đi!"

Thế Minh quả thực đã kiệt sức, nhưng cậu vẫn còn tỉnh táo, nhìn người đàn ông hưng phấn, trong lòng cười lạnh, lẩm bẩm: "Coi như mày xúi quẩy!"

Cậu hít một hơi thật dài, vung dao ứng đón, chỉ nghe thấy “keng” một tiếng, vang một tiếng kim sắc bén, theo sau là tiếng mảnh vỡ vụn, “A…” người đàn ông tiếng kêu chỉ mới truyền đi một nửa, hắn cùng Thế Minh đều biến mất khỏi bề mặt lớp băng, để lại nửa mét, một hố tròn trên lớp mặt.

Mười mấy người đàn ông há hốc miệng, sau đó mới chậm rãi tiến lên, bao vây cái hố hồi lâu, không biết là ai nói trước: "Xong rồi, đội trưởng và thằng Lê Thế Minh đều chết!"

Một người trong số họ tỏ ra ngạc nhiên: “Chúng ta không cứu à?”

Người đàn ông trợn mắt, tức giận nói: "Cứu được! Hay là mày đi cứu?" "Không, không, không... Em xuống cũng phải có cái lý chứ!"

Thế Minh và tên cầm đầu đều rơi vào hố băng. Người chưa đích thân tiếp xúc với hố băng sẽ không biết nó đáng sợ đến thế nào, không đơn giản như rơi xuống nước thông thường. Nước sông lạnh thấu xương, đầu óc tỉnh táo của cậu chợt đông cứng, các khớp xương rời rạc và trì chệ. Thế Minh chỉ cảm thấy trước mặt mình có một bóng tối, hoàn toàn là một màu đen kịt không một tia ánh sáng, như thể ánh sáng chưa từng chiếu rọi hay xuất hiện ở đây. Bóng tối đáng sợ, cộng thêm nước lạnh giá thấu xương, tên cầm đầu không nhịn được, hắn hoảng sợ mở miệng hét lên, nhưng chỉ phát ra một tiếng rên rỉ, một lúc sau, cơ thể hắn từ từ chìm xuống.

Thế Minh không nhìn thấy những thứ này, cậu nín thở và liều lĩnh bơi lên, hy vọng tìm thấy cái hố nơi mình rơi xuống. Xung quanh vẫn tối om, cậu chỉ có thể nhắm mắt lại, giảm bớt nỗi sợ hãi xuống mức thấp nhất, khi đầu cậu áp vào mặt băng, tay bắt đầu mò mẫm, chưa đầy năm giây, cậu lập tức nhận ra mình đã sai… Băng trên mặt sông đông cứng lại, nhưng nước phía dưới lại chảy xuôi xối xiết, sau một hồi giằng co vẫy vùng, không biết cậu đã bị nước sông cuốn đi bao xa.

Thế Minh từ bỏ việc tìm kiếm cái hố băng, may mà trước khi rơi xuống cậu hít sâu một hơi, đủ để cậu trụ được một lúc. Cậu cố gắng thư giãn hết mức có thể và bất động xuôi theo dòng chảy của dòng nước. Đúng là một chuỗi xui xẻo! Thế Minh thầm nghĩ, đầu tiên là cậu ta bị chém một cách khó hiểu, sau đó lại gặp phải một nhóm người có thể lực và ý chí mạnh mẽ đang đuổi theo sau, cuối cùng cậu bị rơi xuống hố băng.

Cậu cảm nhận lượng oxy trong cơ thể ngày càng ít, không khí trong phổi bị hút khô, carbon dioxide không ngừng ùa vào, gần như ngạt thở.

Nhưng cậu lại không dám thở để nhả khí, cậu biết nếu nhả khí, cậu sẽ cận kề cái chết.

Thời gian từng giây trôi qua, ý thức của Thế Minh dần dần trở nên mơ hồ, dần dần, cậu đờ đẫn cảm giác mình đang rơi vào một vực sâu không đáy, đó là một bóng tối không đích và vô tận, cậu không thể phản kháng, và không thể phát huy bất kỳ sức mạnh nào để khống chế cơ thể. Cậu sẽ chết như thế này sao? Cậu không sẵn lòng chấp nhận điều đó, cậu đã trải qua vô số sóng gió dữ dội, nhưng con thuyền ra khơi của cậu lại bị lật úp trong con sông nơi mà quê nhà quen thuộc nhất và cứ cho rằng là an toàn nhất? Làm sao cậu có thể chấp nhận sự thật này? Cậu vẫn còn đồng bọn nhiều người mà chẳng thể buông bỏ, vẫn còn lí tưởng hoài bão vẫn chưa thực hiện.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.

"Dậy đi! Dậy đi!" Một nhóm ngư dân tụ tập trên sông, reo hò ầm ĩ. Có một thanh niên nằm ở giữa, phun ra hai ngụm nước dưới sự vỗ tay của mấy ngư dân trẻ tuổi khỏe mạnh. Cậu từ từ mở mắt ra, nhìn quanh đám người rồi lại từ từ nhắm lại, khóe miệng hơi nhếch, như đang mỉm cười.

"Thằng này may mắn thật! Cho dù có rơi vào hố băng cũng không chết!" Một ngư dân da ngăm đen lớn tuổi cười nói.

"Thằng này may mắn, còn cháu thì xui xẻo quá! Cứ tưởng bắt được một con cá lớn, thế mà kéo lên thì phát hiện đó là một xác chết. Mừng hụt!"

Người đàn ông lên tiếng nói khoảng đôi mươi nhưng gương mặt có vết nhăn hằn của thời gian khiến anh trông già hơn rất nhiều so với tuổi thật.

“Thằng này nên làm sao bây giờ? Mình làm gì có tiền đưa nó đi bệnh viện!" Nói xong anh xoay người rời đi. Những ngư dân khác vội vàng ngăn cản, nói: “Sao anh lại bỏ đi như vậy? Anh bắt được người thì phải chịu trách nhiệm đến cùng chứ! Hơn nữa, vì anh đã cứu người đó rồi bỏ mặc anh ta ở đây mà không quan tâm, nếu chết thì anh cũng phải chịu trách nhiệm. Nếu nó chết thật, anh không sợ cảnh sát đến bắt à!"

"Ừ đấy! Nhỡ may cảnh sát bắt anh tội giết người!" Người ngư dân trẻ gãi đầu, bị những lời nhận xét của mọi người đánh lừa, anh ta chùn bước, cúi khom người xuống và chửi: "Số tôi đúng xui xẻo tám đời!"

Anh ta nắm lấy cổ áo của chàng trai trẻ nằm trên mặt đất, tay kia dùng thắt lưng và dùng một chút lực, nhấc cậu lên vai. Trong lúc nhấc lên, người thanh niên phồng miệng phun ra hai ngụm nước sông, và toàn bộ đều bắn vào người ngư dân trẻ.

“Mẹ nó chứ…” Chàng trai chửi rủa từ bờ sông về nhà trong tiếng cười ầm ĩ. Không cần phải nói, người thanh niên này đương nhiên chính là Thế Minh. Nếu bạn rơi vào hang băng, trong một nghìn người duy chỉ có người sống sót! Và Thế Minh chính là người đó!

Khi mở mắt lần nữa, cậu đã nằm trên một chiếc giường ấm áp, có chăn ấm đệm êm. Lần đầu tiên cậu cảm thấy có một chiếc giường ấm áp và thoải mái đến vậy. Thế Minh muốn cử động, nhưng vừa nhấc tay lên, liền cảm giác được một trận ngứa ran. Thì ra trên người có không dưới hai mươi miếng gạc lớn nhỏ quấn quanh người.

Cậu quay lại và nhìn quanh phòng. Ngôi nhà rất đơn giản, hoặc có thể nói là thô sơ, thiết bị điện duy nhất là một chiếc TV cũ nát, có hai chiếc lon rỗng treo trên ăng-ten, bức tường nhà bị bong tróc sơn bột, lộ ra những viên gạch đỏ bên trong. trần nhà được dán giấy báo, mặt đất đầy những hố lấp lõm, thậm chí còn gồ ghề hơn cả đường núi. Thế Minh nhắm mắt lại, nghĩ xem chủ nhân căn phòng này là người như thế nào, mới có thể được cứu được người khỏi rơi vào hang băng.

Đang lúc cậu mê man suy nghĩ, chiếc rèm hoa được vén lên, một thanh niên khuôn mặt đượm chất thôn quê, làn da ngăm đen và chân chất. Anh ta tiến lại gần, nhìn thấy Thế Minh trên giường đang mở to hai mắt, chăm chú nhìn mình. Anh cảm thấy không vui, trầm giọng nói:

"Tỉnh rồi à, có đi được không? Nếu đi được thì ra khỏi nhà tôi đi! Đúng rồi, là tôi đã cứu anh, hơn nữa còn băng bó và dịt thuốc cho anh, anh phải đưa cho tôi hai trăm nghìn."

Thế Minh chớp chớp mắt, vừa mới tỉnh lại, đầu choáng váng, vẫn chưa hồi phục. Vẻ mặt của cậu trong mắt người thanh niên biến thành bộ dạng ngu ngốc, thấy cậu không có phản ứng, vẫn nhìn chằm chằm, không khỏi bất mãn, mở miệng nhắc lại lần nữa: “Anh có hiểu lời tôi nói không?”

Thế Minh trợn tròn mắt, không nói nên lời. Thanh niên cúi xuống, tức giận nói: “Chẳng ngờ mình lại cứu được một thằng thần kinh!”

Nếu không phải anh ta là ân nhân cứu mạng, nếu cậu không bị thương, Thế Minh đã đánh anh ta một trận.

Lúc này, rèm cửa lại mở ra, một người khác tiến tới. Là một cô gái trẻ. Cô gái chưa đầy 20 tuổi, đôi mắt to, đen láy như những viên ngọc lấp lánh, giống như những ngôi sao trong đêm tối, sáng ngời và tràn đầy sức trẻ, một mái tóc đen dày dài thướt tha được buộc gọn gàng. Làn da hơi ngăm ngăm hồng hào và trông khá khỏe mạnh. Cô gái rất hoạt bát, thấy cậu đã tỉnh, liền nhảy cẫng lên và hét lên: "Tỉnh rồi, anh ấy tỉnh rồi!"

Chàng trai thiếu kiên nhẫn: "Tao không mù, còn cần mày nói à, im!"

“Xuỳ!” Cô gái cong môi, ngừng tiếng nói. Chàng trai trẻ như có điều gì suy nghĩ nhìn Thế Minh, nghiêm túc gật đầu nói: "Nó đúng là thằng khờ thật!"

Thế Minh không nhịn được nữa, cậu mở miệng muốn nói, lại phát hiện cổ họng mình nóng ran như lửa đốt, chỉ có thể phát ra một tiếng u ớ. Cô gái chú ý biểu cảm của cậu, bước tới, mở to mắt hỏi: "Anh muốn nói gì?"

Thế Minh đã cố gắng hết sức, nhưng âm thanh phát ra chỉ o e như tiếng muỗi kêu, cậu mím môi bỏ cuộc, không muốn lãng phí thêm sức lực.

Chàng trai trẻ chưa bao giờ bị đuối nước, đương nhiên sẽ không hiểu cảm giác của Thế Minh, anh ta kéo cô gái lại, lẩm bẩm: “Thằng khù thằng khờ thì vẫn là thằng khờ, không cần phải nói chuyện với nó, lần này anh mày lỗ to rồi! Đi, đi ăn cơm!"

Cô gái có chút lo lắng hỏi: "Còn anh ấy thì sao?"

“Anh nào mà anh?” Chàng trai nói, “Đúng là lắm chuyện!” Anh ta lẩm bẩm trước khi bước ra khỏi phòng. Một lúc sau, anh ta bưng bát cơm đặt bên cạnh Thế Minh, cũng lười nói thêm, chỉ thờ ơ: “Ăn đi!”

Thế Minh bây giờ rất tức giận, cậu cảm giác ngay cả việc nhấc cánh tay cũng khó khăn, làm sao có thể cầm bát ăn được? Chàng trai thấy cậu bất động, nhìn cô gái nói: “Đấy! Tao bảo rồi! Nó không đói!"

Nói xong, anh ta bưng bát cơm đi trước ánh mắt háo hức của Thế Minh. Cuối cùng, cô gái cũng nhận ra suy nghĩ của cậu, giật lấy cơm và đút cho cậu từng miếng một. Thế Minh thấy ấm áp lạ thường, sau khi ăn xong, khuôn miệng miễn cưỡng nói ra một chữ cảm ơn, nhưng âm thanh quá thấp, ngay cả chính cậu cũng nghe không rõ. Cô gái dường như hiểu ý anh, khẽ mỉm cười rồi quay người rời đi.

Bằng cách này, Thế Minh đã sống trong nhà của hai người này trong ba ngày và có được sự hiểu biết chung về hộ gia đình ngư dân trẻ này. Đây là một ngôi làng nhỏ Lâm Giang cách khu đô thị thành phố J không xa. Chàng trai và cô gái là anh em, cha mẹ đều đã chết và họ kiếm sống bằng nghề đánh cá. Ban ngày, chàng trai đi ra sông bắt cá, cô gái mang cá lên thị trấn bán, tuy kiếm tiền không nhiều nhưng cũng đủ để hai anh em sống qua ngày.

Ba ngày trôi qua, Thế Minh có thể bám tường đi lại chậm rãi, có thể thoải mái nói chuyện, nhưng cậu vẫn không nói một lời. Cậu và hai người anh em này đến từ hai thế giới khác nhau, và cậu không muốn có bất kỳ sự tương tác nào với họ. Cậu không mang lại bóng tối và rắc rối cho gia đình yên bình này.

Cậu biết chàng trai tên Lí Trí Sinh và tên cô gái là Lí Trúc Anh, hai cái tên mang hương vị rất mộc mạc. Chàng trai tính tình nóng nảy, lối sống giản dị và hơi nhỏ mọn. Anh luôn gọi Thế Minh là thằng khờ, nhưng cô gái lại phản đối danh hiệu anh trai đặt cho cậu, hai người thường xuyên tranh cãi gay gắt, còn Thế Minh thì lặng lẽ ở bên cạnh với vẻ mặt thoải mái và thích thú.

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.