Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một điếu thuốc

Tiểu thuyết gốc · 2441 chữ

Thế Minh nghe xong liền hiểu, xem ra người đàn ông này cùng Trần Thục Lâm có quan hệ không bình thường, nhưng không hiểu tại sao hắn lại chơi với Quan Bội.

Cậu không hiểu rõ ngọn ngành, mà cũng không muốn hiểu, bước đến trước mặt người đàn ông trung niên, cười căng da mặt nói: "Bác chắc là Giám đốc Lâm. Lần này là lần gặp gỡ đầu của chúng ta. Sau này xin bác quan tâm đến chúng cháu nhiều hơn." Đây thực sự là lần đầu tiên cậu và Trần Thục Lâm gặp nhau.

Trong khi Thế Minh đang nhìn Trần Thục Lâm, ông ta cũng chĩa đôi con mắt dò xét về phía cậu. Quan sát hồi lâu, Trần Thục Lâm càng nhìn càng chắc mẩm trong bụng, mặc dù trước đó đã từng nghe đến tên Thế Minh, nhưng người thanh niên mà ông gặp hôm nay thực sự nằm ngoài sức tưởng tượng.

Ông thực sự không thể hiểu rằng một chàng trai trẻ ở độ tuổi hai mươi như vậy lại có thể tạo ra một tổ chức thế giới ngầm lớn như Thế Minh Hội, điều khó hiểu hơn nữa là đối phương còn nắm giữ danh hiệu đại ca của Bắc Đạo Môn.

Trần Thục Lâm không khỏi thắc mắc, xác nhận lần nữa: "Anh là Lê Thế Minh?"

Thế Minh chưa kịp nói chuyện, Đỗ Đình Vệ ở một bên đã vội vàng nói: "Chú Lâm, chính là cậu ấy. Cậu ấy là Thế Minh...và người đứng sau..." Hắn ngọ nguậy cơ thể với cơn đau nhức suýt rơi nước mắt. Vết thương trên cơ mặt méo mó, hắn không nói hết câu, chỉ dùng đôi mắt ăn tươi nhuốt sống nhìn chằm chằm Thế Minh và Trung Vương, đáng tiếc đôi mắt không thể giết người.

Thế Minh phớt lờ hắn ta và nói với Trần Thục Lâm, vẻ mặt bình thản: "Đúng, tôi là Lê Thế Minh."

Trần Thục Lâm dựa lưng vào ghế: “Không tự dưng mà khách đến thăm nhà, chắc có việc gì thì mới ghé qua đây.”

Ông mãnh này kiêu ngạo ta đây với ai. Nguyễn Hoàng An nghe được lời này liền tức giận. Nếu Trung Vương không kéo mạnh tay áo, anh sẽ thật sự muốn bước tới và đấm vào mặt Trần Thục Lâm.

Thế Minh dường như không nghe thấy ngữ điệu khó chịu trong giọng nói của người khác. Nụ cười vẫn giữ nguyên: "Tôi sẽ làm những gì tôi nên làm và tôi sẽ nói những gì nên nói."

Vừa nói, Thế Minh đã búng ngón tay, Phạm Cường đứng bên cạnh, lặng lẽ bê một chiếc ghế và đặt nó sau lưng Thế Minh. Cậu ngồi xuống và lấy ra một điếu thuốc từ trong túi áo. "Bây giờ, bác Lâm, chúng ta nói chuyện nghiêm túc được chứ?”

Dù Thế Minh bao nhiêu tuổi hay địa vị ra sao, cậu ấy vẫn hết sức tự nhiên và đĩnh đạc, thần thái phong thái đại tướng toát ra với mọi người, điều này thực sự làm con người ta bị mê hoặc. Đỗ Đình Vệ lớn hơn cậu khá nhiều tuổi, hắn ta không cam tâm, bất mãn trước thái độ ung dung ấy của Thế Minh. Cậu càng thoải mái thì hắn càng tức giận, đập bàn, chỉ vào mũi Thế Minh và hét lên: "Mày là cái đéo gì. Ở đây nếu mày muốn giở thói ngang ngược..."

Thế Minh bực bội cau mày, sự hiện diện của Đỗ Đình Vệ khiến cậu cảm thấy như có một con ruồi đang bay vo ve trước mắt, cậu búng điếu thuốc, tàn thuốc bay khỏi tay, rơi vào cái miệng đang há hốc của Đỗ Đình Vệ, lưỡi hắn đột nhiên trở nên rát bỏng, phồng đỏ, tê dại, cứng đờ, những lời sau khó có thể thốt ra được.

Nhìn thấy Thế Minh đột nhiên động tay, trong phòng có sáu bảy người đàn ông với vóc đang cuồn cuộn chuẩn bị tiến lên. Thấy có điều gì đó không ổn, Trung Vương và những người khác vào thế hành động, lần vào khẩu súng trong quần. Súng của cả hai bên đã lên nòng và dao đã được rút ra khỏi vỏ, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.

Lúc này Trần Thục Lâm sắc mặt tối sầm, ho khan một tiếng, quay đầu nhìn về phía mấy người thuộc hạ to lớn, trầm giọng quát: "Chúng mày định làm gì?"

Những người đàn ông rõ ràng là sợ Trần Thục Lâm, lùi lại một bước, quay đầu nhìn Đỗ Đình Vệ, hắn ta che miệng, khuôn mặt trắng bệch chuyển sang tím tái, nhìn Thế Minh, rồi lại nhìn Trần Thục Lâm, răng nghiến chặt, rồi nặng nề phát ra một âm thanh kìm chế, khẽ lắc đầu với những người đàn ông to lớn đằng sau. Sau đó họ trở lại vị trí ban đầu, chỉ là từng người cẩn thận nâng cao cảnh giác. Trần Thục Lâm nhìn Thế Minh và nói: "Anh bạn trẻ, làm việc gì cũng đừng quá chớn. Đừng quên, đây là nhà của tôi!"

Thế Minh gật đầu, nghiêm túc nói: “Bởi vậy, có người mới có thể sống sót đến giờ.”

Không cần nói rõ, trong phòng mọi người đều biết Thế Minh đang ám chỉ ai. Trần Thục Lâm cười hào sảng và nói: "Anh bạn rất tự tin. Tự tin là cái tốt, nhưng đôi khi nó cũng có thể gây hại cho chính mình. Khi còn trẻ, tôi cũng rất tự cao tự đại và nghĩ rằng mình là người giỏi nhất, nhưng khi tôi lớn hơn, tôi luôn gặp trắc trở."

Thế Minh không hề kiêng nể, nói: "Tôi cũng thường đụng phải trắc trở. Có lẽ là do tôi rất may mắn. Sự tự tin của tôi đến nay vẫn không hề suy giảm."

Nói xong, cậu lấy ra một điếu thuốc khác đưa cho Trần Thục Lâm. Ông ta lắc đầu, mỉm cười, thản nhiên ngậm điếu thuốc trong miệng rồi châm lửa, đi thẳng vào vấn đề: “An ninh ở thành phố J nay đã được kiểm soát. Gần đây thì tốt, nhưng tôi nghe nói tối nay cảnh sát đã đóng cửa một số cơ sở kinh doanh vũ trường, tôi không biết có chuyện gì đang xảy ra?”

Trần Thục Lâm biết cậu cố ý hỏi, cười nói: "An ninh tốt, nhưng tội ác trong lúc yên bình cũng nên tiêu trừ."

Đỗ Đình Vệ chớp lấy cơ hội, nhìn Thế Minh cười đắc ý, lập tức chêm lời: “Đúng, tội ác vẫn là tội ác, nếu không kịp thời xử lý, sau này có thể sẽ gặp phiền toái lớn.”

Thế Minh nhìn dáng vẻ của hắn liền đoán được Trần Thục Lâm lần này ra tay với Thế Minh Hội rất có thể có liên quan đến Đỗ Đình Vệ. Cậu không chắc lắm, hỏi dò: “Dù có chấp nhận đối diện với hiện thực hay không, thì ở đời, tội ác và thiện lương luôn song song hiện hữu. Trước đây cảnh sát không diệt trừ bang hội, cũng chẳng có phiền toái gì. Đôi khi, tội ác còn có thể giải quyết được rất nhiều tội ác mà công lý hay thiện lương đều không thể chạm tới, ngược lại chúng ta có thể chung sống và hoà nhập với nó. Ở mỗi thành phố đều sẽ có đen và trắng. Mỗi bên đều có luật chơi riêng. Một khi ai đó bị phá vỡ, nó sẽ phản tác dụng. Hơn nữa, chúng tôi luôn tuân theo thẩm quyền của chính phủ, nộp thuế cũng là số tiền không hề nhỏ. Giám đốc Lâm, bác thấy thế nào?”

“Ừm..." Trần Thục Lâm trầm ngâm một lát, không nói gì. Đỗ Đình Vệ cho rằng ông ta đang do dự, vội vàng nói: "Chú Lâm, đừng nghe nó nói tầm bậy tầm bạ. Luật chơi nào ở đây? Nhìn vết thương của cháu, cháu bị nó đánh...bởi đám lưu manh xã hội của chúng nó gây ra. Làm sao được coi là an ninh tốt được? Nếu bố cháu biết cháu bị ám sát ở đây, ông ấy sẽ cảm thấy thế nào về tình hình ở thành phố J?"

Nhìn thấy sự do dự của Trần Thục Lâm, hắn vội vàng nhắc đến bố mình ra để uy hiếp, vì hắn sợ rằng ông sẽ thay đổi ý định. Đỗ Đình Vệ không ngu, hắn ta biết danh tính của Thế Minh, một nhân vật nổi tiếng trong Bộ Chính trị và là người anh lớn đứng đầu Hiệp hội Lê Thế Minh.

Hắn cũng biết Bộ Chính trị không dễ động vào, ngay cả người có quyền lực như bố hắn cũng không thể khống chế. Cho dù biết bị người của Thế Minh đánh cũng không có tác dụng gì, thà dựa vào cái bóng Thế Minh Hội để chọc ngoáy chống lại thế giới ngầm. Một lí do chính đáng và hợp lý là loại bỏ đôi cánh của Thế Minh. Nếu không có Thế Minh Hội, Thế Minh sẽ chỉ là một chỉ tên chỉ huy bóng bẩy vô thực, một con sư tử không có tay sai. Khi đó, Thế Minh sẽ không có giá trị gì đối với Bộ Chính trị, muốn loại bỏ là chuyện một sớm một chiều.

Những tính toán hèn mọn của Đỗ Đình Vệ không tệ, hắn ta nhìn Thế Minh và cười khẩy. Thế Minh thầm mắng đây là biểu hiện tối cao của ngu dốt, cậu thực sự không hiểu tại sao hắn ta lại cười được, bởi vì cậu có thể nhìn thấy lông mày của Trần Thục Lâm dần nhăn lại trước những lời nói ngu xuẩn của Đỗ Đình Vệ.

Bất kể là ai thì việc bị người khác đe dọa chưa bao giờ là điều dễ chịu.

Cho dù sự thật bày ra trước mắt là như vậy nhưng lên tiếng bóc trần tất yếu sẽ khiến bản thân ít nhiều bẽ mặt, chưa kể Trần Thục Lâm lại là một giám đốc trung ương đàng hoàng.

Thế Minh nhìn thấy kẽ hở, bình tĩnh nói: "Thật may khi anh Vệ đây chưa bị đánh chết. Anh biết đấy, trên đời không có gì đáng xấu hổ hơn tội hiếp dâm."

Thế Minh đã hiểu tên này chỉ muốn chĩa rắc rối về phía mình, cậu quyết định đứng trên cơ, hất nước đắm thuyền, xem ai chìm trước?

Đỗ Đình Vệ vừa định cãi lại thì miệng ú ớ, lén nhìn Trần Thục Lâm bên cạnh. Ông ta cũng đang kinh ngạc nhìn ngược lại hắn. Sau đó hắn vội vàng lớn tiếng phản bác: "Mày đang nói cái gì vậy? Đừng ngậm máu phun người."

Thế Minh tiếp tục thật giả lẫn lộn, cười lạnh và chế nhạo: "Những gì anh làm không cần tôi phải tường thuật hộ đâu nhỉ."

Cậu quay sang Trần Thục Lâm và nói: “Giám đốc Lâm, cháu có chuyện muốn nói riêng với bác.”

Đỗ Đình Vệ có chút mất phương hướng trước cú đả kích đột ngột từ đối thủ. Hắn muốn cản trở, vội vàng nói: "Chú Lâm, đừng nghe nó nói..."

Không thể không công nhận, tâm lý Đỗ Đình Vệ thật sự kém, nhìn phản ứng kịch liệt này, ngay cả kẻ ngốc cũng có thể nhận ra có gì đó không bình thường, nhưng có hay không thì không rõ. Trần Thục Lâm ra lệnh tiễn khách, xoa trán nói: "Được rồi, tôi mệt quá, nếu các cậu có chuyện gì muốn nói thì chúng ta nói chuyện sau. Các cậu có thể đi về rồi."

Nói xong, ông ta nói với người phụ nữ trung niên ngoài cửa: “Bà Hà, tiễn khách.” Ông ta sờ túi áo, nói với Thế Minh: “Tôi hết thuốc rồi, cho tôi một điếu.”

Thế Minh đặt hộp thuốc lá xuống bàn, đứng dậy, chào tạm biệt rồi cùng Trung Vương và những người khác bước ra khỏi phòng. Đỗ Đình Vệ dù mặt dày đến đâu, hắn cũng biết xấu hổ, không dám ở lại lâu nữa, đứng dậy nói: "Chú Lâm, cháu cũng đi đây, chú nghỉ ngơi cho sớm. Chú đừng tin những gì bọn xã hội đen nói, dù gì nó cũng chỉ là một tên xã hội đen thôi!"

Nhìn thấy Trần Thục Lâm mặt mày phiền hà gật đầu, Đỗ Đình Vệ trong lòng chửi rủa rồi dẫn một đám người ra khỏi nhà. Hắn ta đang ngồi trên xe lăn, sau khi được thuộc hạ đẩy ra ngoài, Thế Minh đã ngồi trên xe ô tô, chậm rãi khởi động. Đỗ Đình Vệ trợn mắt, nói với một người đàn ông phía sau: “Mày ở lại đây, bí mật theo dõi Trần Thục Lâm xem ông ta có động tĩnh gì không.”

Người đàn ông gật đầu đồng ý. Lúc này có người tiến tới đỡ Đỗ Đình Vệ, hắn đẩy người này ra, bước ra khỏi xe lăn, khập khiễng đi về phía ô tô, lẩm bẩm dữ tợn: “Lê Thế Minh, xin mày nhớ cho kỹ, cuộc báo thù này sẽ không bao giờ kết thúc!”

Thế Minh ngồi lên xe lái một vòng quanh thành phố, sau đó ra lệnh cho Trung Vương lái xe quay lại. Nguyễn Hoàng An cùng đám người khó hiểu hỏi: "Anh Minh, bọn họ đã đuổi chúng ta đi rồi, chúng ta còn quay về làm gì?"

Thế Minh thần bí cười: “Trở về lấy hộp thuốc lá.”

"Thuốc lá nào?"

"Trần Thục Lâm chỉ xin một điếu, nhưng anh lại đưa cho ông ta một hộp, đương nhiên anh phải lấy lại những thứ thuộc về mình!" Thế Minh nói.

"Thôi, anh Minh! Chỉ là một bao thuốc lá, anh lại cầu kỳ như vậy làm gì?"

"Làm việc phải nghiêm túc!"

Chẳng bao lâu, xe từ từ lái về khu dân cư và dừng lại trước biệt thự. Thế Minh xuống xe, lại đi tới cửa biệt thự, cậu chưa kịp gõ cửa thì cửa đã tự động mở ra, lần này mở cửa không phải người phụ nữ trung niên tên Hà mà là chính Trần Thục Lâm. Ông ta nhìn thấy Thế Minh trở về, trên mặt không có một tia kinh ngạc, ánh mắt dừng lại trên người Thế Minh hồi lâu: “Anh quả thực là một thanh niên rất thông minh.”

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.