Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Loã lồ

Tiểu thuyết gốc · 2500 chữ

Hoàng nhìn thời gian, cảm thấy đã gần đến giờ, đột nhiên nặng nề buông lòng bàn tay xuống. Hai người lính hít một hơi thật sâu, phát ra một tiếng kêu nghẹn, vươn vai và đập mạnh vào cánh cửa gỗ màu tối. Một tiếng nổ lớn vang lên, mặt đất dưới chân cũng hơi rung, cửa cũng mở ra. Hoàng và Phó giám đốc Dương ở phía trước là hai người nhanh nhất, phi vào phòng như những mũi tên, cả hai đều cầm trên tay súng lục. Sau khi dùng súng lục tiến tới, bắn hai phát lên trần nhà và hét lớn: "Không được cử động!"

Trong phòng có người, nhưng không nhiều như Hoàng tưởng tượng, chỉ có hai người, có thể khẳng định một điều, hai người này không phải Trần Thục Lâm. Khi mọi người nhìn rõ, đầu óc ong ong, choáng váng. Hai người trên giường cũng sửng sốt, hai mắt mở to, không thể tin được nhìn Hoàng, rồi nhìn Phó giám đốc Dương, khuôn mặt béo phệ đã tím tái. Thời gian dường như ngừng lại, không ai lên tiếng, cũng không ai biết phải nói gì.

Những người lính phía sau không biết chuyện gì đang xảy ra bên trong nên ùa vào, xông vào. Sau khi bước vào, đập vào mắt tôi là một bức tranh khiêu dâm tuyệt đẹp. Trên giường, một người phụ nữ xinh đẹp mĩ miều đang bán khỏa thân, hoảng sợ nhìn xung quanh, hai tay ôm trước ngực nhưng cũng không thể che nổi vẻ xuân thì. Bên cạnh cô gái là một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi, khuôn mặt sáng bóng, đang nằm trên giường hoàn toàn choáng váng.

"Đây... đây không phải là chú Tài..." Một người lính nhận ra người đàn ông trung niên trên giường là ai, anh ta sửng sốt và hét lên.

Lời còn chưa dứt, Hoàng đã đưa tay che mặt hắn, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, thấp giọng nói: "Cút khỏi đây!"

Bọn lính vừa nghe thấy lời này, đều cứng ngắc như cà tím bị sương giá, lần lượt lắc đầu, lặng lẽ rời khỏi phòng. Sau khi tất cả binh lính rời đi, Hoàng quay lưng lại và nói với người đàn ông trên giường: "Xin lỗi, trưởng tỉnh, tôi, tôi sẽ đợi ở bên ngoài!" Nói xong, tóm lấy Phó giám đốc Dương ra bên ngoài, thuận tay dùng cả lực cánh tay tát một phát. Hắn vẫn còn lảo đảo.

Vừa bước ra, răng ngứa ngáy ken két vì hận, hét lên: "Ông Dương! Không phải ông nói Trần Thục Lâm ở đây sao? Nhưng kẻ chết tiệt đó ở đâu? Hừ."

Hắn hít sâu hai hơi, sau đó nói: "Chúng ta thực lực mạnh mẽ như thế nào, ngay cả tỉnh trưởng... Ôi! Lần này tao bị hại rồi. Chờ một chút, ta không xong với ông!"

Tỉnh trưởng bị bắt quả tang ngoại tình nhưng lại không tìm được niềm vui nào ở Hoàng. Chuyện này không phải chuyện gì lớn, hạ bệ một tỉnh trưởng cũng chưa đủ, nhưng đối với tỉnh trưởng mà nói thì đó là chuyện thể diện, bị nhiều binh lính như vậy bắt tại trận, cho dù bây giờ hắn không nói gì cũng là tương lai sẽ không mấy mát mày mát mặt. Hoàng cũng biết rằng cuộc sống sau này sẽ không bao giờ dễ dàng.

Không nói cũng không sao, nhưng lời mắng này khiến phó giám đốc Dương tức giận, ông ta hét lên: "Hoàng, mày còn vô liêm sỉ sao? Bây giờ là lỗi của tao? Ai đã kéo cục an ninh của chúng ta vào rắc rối? Và ai đã kéo tao xuống? Không có mày, mấy ngày nay chúng ta có phải chạy khắp nơi tìm hiểu tin tức không? Chúng ta có phải liều mạng lớn như vậy hay không?"

Lúc hai người này đang mắng nhau thì đột nhiên mở cửa ra, người đàn ông trung niên đã mặc quần áo đầy đủ đi ra khỏi phòng, trên mặt không có vẻ hoảng sợ, lãnh đạm nói: “Hai người đêm khuya như vậy ra bắt người khó lắm, tùy hai người thôi. Được rồi, các người cứ đi bắt đi! ” Nói xong, vẻ mặt u ám đi ngang qua hai người.

"Anh Tài, không phải như anh tưởng tượng đâu, cái này... cái... à..." Hoàng và Phó giám đốc Dương vẻ mặt cay đắng, muốn giải thích vài câu, nhưng lại không biết phải nói gì. Lúng túng hồi lâu, không nói gì, tỉnh trưởng đã nghe điện thoại xuống lầu, Hoàng dậm chân, quát đám binh lính mắt to mắt nhỏ: “Chúng mày còn đứng ở đây làm gì, cút, cút khỏi đây! Đi xuống."

Nhóm người đi xuống cầu thang, khi vào thì có vẻ uy nghiêm nhưng khi ra về thì ai cũng ủ rũ. Một thanh niên đeo kính râm ngồi ở sảnh nhìn thấy họ đi ra khỏi khách sạn, cười nham hiểm, lấy điện thoại ra nói: "Anh Minh, quà của anh đã được chuyển đến an toàn rồi!"

Thế Minh ngồi trong xe nhàn nhã hút thuốc, xe đỗ ở bên đường, phía sau cách đó không xa có một chiếc xe do cục an ninh đi theo. Khi nghe điện thoại, nụ cười của cậu càng sâu hơn, kéo cửa kính xuống, đưa tay gạt tàn thuốc đi, cố ý hay vô ý vung cánh tay, vỗ vai tài xế nói: "Lái xe."

“Đi đâu?” “Về biệt thự đi!” Tài xế đồng ý, chậm rãi nổ máy, lái xe về phía biệt thự.

Suốt chặng đường không có cuộc trò chuyện nào, khi anh trở về biệt thự, Long, Đông Thắng, Phạm Cường và những người khác cũng đã trở về, họ đang ngồi dậy và nói chuyện gì đó, khi Thế Minh quay lại, Long đứng dậy cười nói: "Đáng tiếc Anh Minh, lúc đó anh không ở đó, không thấy Hoàng với khuôn mặt già nua tá hoả của lão ta.”

Thế Minh cởi áo khoác, bình tĩnh lại, ngồi phịch xuống ghế sô pha, cười nói: “Tuy rằng chưa nhìn thấy nhưng cũng có thể tưởng tượng được! Hắn chỉ là một đại tá, so với một tỉnh trưởng. Có sự cáchbiệt rất lớn, lần này hắn đắc tội không nhẹ, về sau nhất định sẽ biết thế nào là lễ độ."

Đông Thắng lắc đầu, có chút buồn bã nói: “Anh Minh tuy rằng ý tưởng không tệ, nhưng đem một cô gái xinh đẹp như Thư Mai giao cho một lão già xấu tính như vậy, thật đáng tiếc.”

Long lập tức đá vào mông: “Sao thế, mày còn không chịu buông à?”

Đông Thắng nghiêm túc gật đầu: “Nói mày không quan tâm là nói dối!”

Long có kinh nghiệm bèn nói: “Có những người phụ nữ chỉ có thể nhìn cô ấy từ xa chứ không thể đến gần. Hãy từ bỏ đi, Thư Mai không hợp với mày. Nếu bạn chơi cho vui thì được, nhưng nếu nuôi cô ấy thì sẽ bị cắm sừng, sớm hay muộn thì sừng cũng đội trên đầu mày."

Đông Thắng tâm tình khó chịu, lẩm bẩm nói: "Nói nhiều lý thuyết suông như vậy làm gì, như rất có kinh nghiệm không bằng!”

Thế Minh nheo mắt mỉm cười, nhìn xung quanh thì thấy mọi người đã đến đông đủ, cậu vỗ tay cắt ngang cuộc trò chuyện của họ: “Tao quyết định ngày mốt sẽ rời đi, sẽ đến DL trước, sau đó chuyển đến HA.”

Phạm Cường và Trung Vương nghe Thế Minh nhắc tới cũng không có gì kỳ quái, những người khác thì không, Long không khỏi nói: "Ngày mốt? Anh Minh có hơi vội không?"

Thế Minh gật đầu nói: “Có hơi vội, nhưng đi DL lần này có thể sẽ chậm lại vài ngày, nếu không đi trước, nếu HA có biến động, chúng ta sẽ mất cảnh giác.”

Đông Thắng cau mày: “Nếu như ở nhà thu xếp hết thảy, chúng ta chỉ có không đến hai ngày, sợ là không kịp!”

Phạm Cường trợn mắt nói: "Nếu cảm thấy không có đủ thời gian thì không cần đi, không ai ép buộc mày đi."

Đông Thắng đỏ mặt, trừng mắt nhìn Phạm Cường hồi lâu, mới nói được: “Chưa bao giờ gặp người nào khó chịu hơn anh!” Sau đó quay sang Thế Minh nói: “Anh Minh, đừng lo lắng, Ngày mốt em nhất định sẽ sắp xếp ổn thỏa mọi việc trong băng đảng.”

"Ừ!" Thế Minh mỉm cười gật đầu, nhìn những huynh đệ cùng sinh ra cùng chết với mình, cảm khái thở dài: "Thật ra, anh hy vọng không ai trong số các anh em đi cùng. Thực lực của Nam Đạo phái không phải tầm thường, và việc chiến đấu với họ là quá mạo hiểm ”.

Long nghe vậy, đột nhiên trở nên tự hào nói: "Anh Minh, đừng lo lắng cho chúng em. Chúng mình cùng nhau vượt qua bao cơn giông gió tốc. Chỉ một Nam Đạo thôi thì có gì bõ bèn gì?!"

Bản thân Nam Đạo Môn có lẽ không đáng sợ, Thế Minh nói: “Anh sợ rằng họ sẽ củng cố quyền lực ở phía nam, và chúng ta chỉ là một băng đảng mới đến, bất kể là chính quyền địa phương hay băng đảng trong thế giới ngầm, rất khó để họ nghiêng về phía chúng ta.”

Sự lo lắng của Thế Minh không phải là không có lí do, địa lợi nhân hoà có lợi thế tuyệt đối cho cả hai bên tham chiến. Trước đây Thế Minh Hội mới vào thành phố J, quy mô chỉ mới hình thành, so với Đội Hồn và Bang Hổ Trắng thì có một khoảng cách rất lớn, sở dĩ họ có thể đánh bại được hai bang hội này phần lớn là do đến vị trí địa lí thuận lợi và con người. Bây giờ tình thế đã thay đổi, đương nhiên phải cân nhắc.

Long sờ chiếc nhẫn bạch kim trên ngón tay, nhàn nhã nói: “Minh, tiền có thể làm nên chuyện lớn, chỉ cần có thể dư vốn, anh nghĩ chiêu mộ một hai băng đảng địa phương cũng không thành vấn đề. Một khi chúng ta có được chỗ đứng, Nam Đạo Môn lại không dễ dàng đánh bại chúng ta.”

Thế Minh cười, có vẻ như Long ngày càng thông minh hơn và biết sử dụng thứ vũ khí sắc bén nhất thế giới - tiền bạc. Cậu gật đầu nói: “Đúng vậy, đây đúng là điều em nghĩ, đến lúc đó xem cách thực hiện như thế nào.” Nhìn thời gian, trời đã khuya, cậu đứng dậy nói: “Mọi người đã vất vả cả đêm rồi. Ngày mai ta còn có rất nhiều việc phải giải quyết, về trước nghỉ ngơi đi."

Mọi người nghe xong liền đứng dậy về nhà đi ngủ. Đông Thắng Phạm Cường đám người càng tiện hơn, cho nên bọn họ quyết định không rời đi, dự định ở trong biệt thự một đêm. Thế Minh đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hỏi: "Mà này, anh đã tìm thấy Trúc Anh chưa?" Long nghe vậy, đột nhiên cảm thấy choáng váng, lợi dụng lúc mọi người hoang mang và ngây ra, anh xoa dầu vào lòng bàn chân rồi trốn.

Đông Thắng không có biểu hiện gì, lắc đầu hai cái, mặt nhăn nhó nói: “Anh em phía dưới vẫn đang tìm kiếm, nhưng vẫn không có tin tức gì, em nghĩ cô ấy có thể không còn ở thành phố J nữa?!”

“Không ở thành phố J ?” Thế Minh thật sâu cau mày hỏi: “Cô ấy có tiền không?”

Đông Thắng lắc đầu.

"Cô ấy có người thân hay bạn bè nào ở thành phố J không?"

Đông Thắng vẫn lắc đầu: “Nếu không có đã sớm tới gặp mình rồi.”

“Nếu cô ấy không có tiền, không có bạn bè thì làm sao có thể rời khỏi thành phố J?” Thế Minh ngồi trên ghế sofa, trầm ngâm và im lặng.

Đông Thắng trên mặt có chút lo lắng, hiện tại ngay cả một cô bé ở rõ ràng ở Thế Minh Hội cũng không tìm được, anh ta gãi đầu, thấp giọng hỏi: “Anh Minh, hay là mình đi tìm cô ấy tiếp.”

"Không cần!" Thế Minh trong mắt hiện lên vẻ phức tạp: "Mỗi người đều có số phận của mình, nếu muốn rời đi, có tìm được về thì đã sao? Nếu muốn quay lại, kiểu gì cũng sẽ quay lại." Anh đứng dậy vươn vai, mấy ngày nay vất vả, hiện tại có chút mệt mỏi: "Mọi người đi ngủ đi, ngày mai thời tiết có lẽ sẽ đẹp hơn!"

Không ai biết ngày mai thời tiết có tốt hay không, nhưng mọi người đều biết, Hiệp hội Thế Minh nhất định sẽ có biến động lớn.

Ngày hôm sau, sáng sớm. Những người được cử đi tìm Lí Trúc Anh lần lượt quay trở lại, nhưng không ai mang tin vui về. Thế Minh bây giờ không thể kiểm soát được nhiều như vậy, cậu không thích ép buộc người khác, rất nhiều người trong cuộc họp Thế Minh không thể tìm thấy cô ấy, điều đó có nghĩa là Lí Trúc Anh cố tình trốn tránh. Vì cô ấy không muốn quay lại nên chỉ có thể để cô ấy đi.

Sáng sớm, cậu đã thông báo cho tất cả các cán bộ cấp cao của Thành phố J trong Thế Minh hội để tổ chức một cuộc họp khẩn cấp. Sau khi mọi người đến nơi, cậu hoạch định rành mạch từ đầu chí cuối. Cậu không muốn cùng Nam Đạo Môn đánh lâu dài vì quân mình không đủ khả năng, Bắc Đạo không đủ khả năng, Thế Minh Hội cũng không đủ khả năng. Đánh chớp nhoáng thì tốt, nhưng nói thì dễ nhưng làm thì khó, cần một số lượng lớn người mà cậu có thể tin tưởng và có sức mạnh mới có thể huy động một số lãnh đạo trong nội bộ Hiệp hội Thế Minh để thực hiện công việc.

Những người cậu chọn ra về cơ bản đều là những nhân vật cấp cao của Hiệp hội Thế Minh, những người đã cùng cậu chiến đấu để chinh phục non sông. Long, Đông Thắng và Phạm Cường đều ở đó, vốn dĩ định đem Đỗ Trọng Tuấn, người nổi tiếng quân sư tháo vát, nhưng sau đó nghĩ lại, Thế Minh Hội không vững như thái sơn, phía hậu phương cũng cần người phụ trách, hơn nữa, chủ đảng Chấp pháp này rời đi, cậu sợ người bên dưới sẽ đảo lộn, mất khống chế.

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.