Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp Văn Siêu

Tiểu thuyết gốc · 2413 chữ

Thế Minh vỗ vỗ Long, cười nói: “Anh có định kiến ​​với Văn Siêu, thế là không tốt.” Nói xong, xuống xe đi vào trong nhà.

Long vội vàng đi theo ra ngoài, giải thích: “Không phải định kiến, mà là ý kiến. Anh Minh, hiện tại chúng ta đầu tư vào kinh doanh sạch hao quá nhiều tiền rồi.”

"Nếu không có khoản đầu tư lớn, làm sao chúng ta có thể đạt được lợi nhuận cao? Các khoản đầu tư nhỏ cũng sẽ làm chậm tốc độ chuyển đổi."

"Tại sao chúng ta phải chuyển hóa? Việc kinh doanh trong thế giới ngầm đang phát triển mạnh mẽ và vẫn đang ở đỉnh cao."

"Suy cho cùng thì là mờ ám. Một khi cấp trên lợi dụng điều này để gây áp lực, sẽ đủ để khiến chúng ta rơi vào tình thế không bao giờ khôi phục được!"

Thế Minh cũng biết thế giới ngầm kiếm tiền rất nhanh, nhưng lại có quá nhiều điểm yếu, giống như đứng trêu đùa trên đầu mũi dao, đủ để biết nguy hiểm thế nào.

Long siết chặt nắm đấm, vẫn không hài lòng: “Có rủi ro, nhưng có tiền mua tiên cũng được. Chỉ cần chúng ta rút ra một phần mười thu nhập của mình, cũng đủ để đả thông mối quan hệ từ cấp cao đến cấp thấp! "

Thế Minh lắc đầu thở dài: "Chúng ta muốn làm lớn, muốn lâu dài, muốn không bị người khác hạn chế, cần phải cải tạo. Sao? Anh Long vẫn không hiểu?"

Long bất lực lắc đầu, không nói nữa. Khi Thế Minh nhất quyết làm điều gì đó, không ai có thể ngăn cản, kể cả Long. Đông Thắng, Phạm Cường và những người khác không đi theo lên tầng, họ cũng rất đau đầu khi nhìn thấy Văn Siêu, người đàn ông này dường như sinh ra với câu hỏi: Tiền đâu mang đây! Thậm chí mọi người còn tránh mặt anh chứ đừng nói đến việc chủ động đến thăm.

Nhưng Trần Bách Thành nhân cơ hội lao theo, trước mặt Thế Minh ấn nút thang máy nói: "Anh Minh, để em!"

Trần Bạch Thành tựa hồ rất quen thuộc nơi này, như về nhà, hắn đi vào thang máy, thành thục ấn nút lên tầng hai mươi bảy.

Thế Minh thấy vậy hỏi: "Thành như thường xuyên tới đây thì phải!"

Trần Bách Thành nghiêm túc nói: "Đúng vậy! Dù sao tập đoàn Đông Hưng cũng là công ty của chúng ta, nếu như anh Siêu gặp khó khăn, em sẽ đích thân tới giúp đỡ. Kỳ thật, một khi việc kinh doanh chân chính cần có sự hỗ trợ của chính phủ, mới có thể thu được thành quả gấp đôi, tiền vào như nước, về mặt này em rành hơn Văn Siêu.”

Long trừng mắt: “Mày thường xuyên tới đây à? Sao anh không biết?”

Trần Bách Thành vội vàng nói: “Đó là bởi vì em sợ anh Long sẽ không vui!”

Thế Minh hơi liếc mắt và nói đùa: "Anh Long, mặc dù Thành là cấp dưới của anh, nhưng đôi khi nó còn làm việc tốt hơn anh!"

Long cũng cười, vỗ vào đầu Trần Bách Thành, tức giận nói: “Mày, khi về anh sẽ tính sổ sau.”

Trần Bách Thành là một người khéo léo và mưu mô, hắn đã đoán ra tính cách của Long, và chỉ nhìn qua, hắn có thể biết Long có tức giận hay nói đùa, biết chỉ nói ngoài miệng nhưng trong lòng đang khen ngợi mình. Hắn cố ý cười khúc khích, gãi đầu không nói gì.

Với một tiếng “ting!”, cửa thang máy mở ra. “Ba anh đang tìm ai?” Đám người Thế Minh vừa mới đi ra, đã có hai cô gái trẻ đẹp đứng sau bàn phục vụ đối diện cửa thang máy, mặc quần áo tối màu, cười hỏi. Thế Minh còn chưa kịp nói gì, Trần Bách Thành từ phía sau chen tới, cười nói: "Là anh!"

Cô gái rất quen thuộc với Trần Bách Thành: “Thì ra là anh Thành, mời anh vào trong.”

Trần Bách Thành trả lời: “Anh Siêu có ở đây không?"

"Anh Siêu đang ở trong văn phòng." Trần Bách Thành chỉ vào Thế Minh và Long nói: "Hai người này là bạn tốt của anh Siêu, chúng tôi cùng vào có được không?!"

Cô gái nhìn hai người, cảm thấy bọn họ nhìn rất xa lạ, do dự một lát, ngọt ngào cười nói: “Để tôi báo cho tổng giám đốc, Có xảy ra sơ suất gì, chúng tôi không gánh nổi.”

Phụ nữ đẹp luôn được săn đón vì đàn ông khó có thể nổi giận. Trần Bách Thành nhún nhún vai, không muốn ép buộc, quay đầu nhìn Thế Minh nói: "Anh Minh, anh xem..."

Thế Minh xua tay nói: "Vậy chúng ta đợi anh Văn Siêu này đến!"

Nói xong, cậu ta chậm rãi đi đến bàn phục vụ, mỉm cười với cô gái và nói: "Xin hãy chuyển lời này cho tổng giám đốc của cô… tôi tên Lê Thế Minh, nếu nửa phút nữa anh ấy không ra, tôi lập tức rời đi."

Nhìn thấy cậu còn trẻ, giọng điệu rất hống hách, cô gái nhất thời không thể hiểu được lai lịch. Nhấc điện thoại thông báo cho thư ký Văn Siêu. Cô không biết Thế Minh là ai, có lẽ cô cũng không biết Thế Minh Hội là gì, nhưng thư ký của Văn Siêu biết rằng khi cô nghe thấy ba từ Lê Thế Minh, cô cảm thấy quen thuộc đến mức lập tức chuyển đường dây nóng sang chỗ điện thoại của Văn Siêu.

Văn Siêu rất nhanh, quả nhiên chỉ chưa đầy nửa phút đã vội vàng chạy ra khỏi văn phòng, trên mặt vui mừng hét lên: “Anh Minh, anh đến thật rồi!”

"Không lẽ còn là giả?" Thế Minh cười nói. Văn Siêu vỗ trán, vội vàng chào hỏi: “Mời vào!”

Nhìn thấy ông chủ lịch sự với chàng trai trẻ xa lạ này vào phòng làm việc của mình, hai cô lễ tân ở quầy phục vụ giật mình, thầm đoán lai lịch của anh ta rất cao và mừng vì vừa rồi mình không thô lỗ hay bất lịch sự. Trước khi bước vào văn phòng, Thế Minh nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đang ngồi ở bàn làm việc ở cửa, cô ấy mặc một chiếc váy trắng, với mái tóc đen bồng bềnh và đặc biệt là đôi mắt to sáng thỉnh thoảng lại lóe lên ánh sáng chói.

Cậu không xa lạ gì với cô gái này, cô từng là thư ký của cậu một thời gian, đáng tiếc lúc đó trái tim cậu không dành cho công việc kinh doanh, Văn Siêu rõ ràng có hứng thú với cô, Thế Minh đã làm mối cho cô với Văn Siêu.

Cậu dừng lại, mỉm cười nói: “Đã lâu không gặp, em vẫn rạng rỡ như vậy!” Anh quay sang Văn Siêu nói đùa: “Có một mỹ nhân đẹp tuyệt vời như vậy thì cố mà giữ con mắt chăm nom cho tốt, đừng để chó mèo linh tinh bắt mất."

Văn Siêu đỏ mặt, tự tin nói: “Ánh mắt của tôi vẫn luôn rất tinh tường, không chạy được, ha ha.” Cô gái đỏ mặt nhìn hai người, ngượng ngùng cúi đầu, liên tục nghịch cây bút đặt trên bàn, ngón tay ngọc trắng xanh.

Thế Minh nhìn thấy điều này, cậu mỉm cười và bước vào văn phòng cùng với Văn Siêu. Trần Bách Thành khóe mắt liếc nhìn cô gái, hắn đến đây không ít lần, nhưng mỗi lần nhìn thấy cô đều có thể cảm nhận được cảm giác rung động, cảm giác trưởng thành quyến rũ bám lấy cô khiến hắn cảm thấy ngứa ngáy và bất lực, nhưng trong lòng chỉ có thể kìm nén bản thân và ghen tị với vận rủi của Văn Siêu.

Vào phòng, Văn Siêu muốn Thế Minh ngồi vào chiếc ghế của giám đốc nhưng cậu lại lắc đầu cười nói: "Bây giờ anh là ông chủ, nên ngồi ở vị trí này."

Văn Siêu trợn mắt, vô tội nói: “Tôi mặc dù là chủ, nhưng thực lực cũng không bằng anh, người chủ mưu luôn đứng sau màn, tôi sao dám làm như vậy khi anh ở đây.”

Thế Minh không tranh cãi với anh, ngồi xuống sofa bên cạnh, nhẹ nhàng xoa xoa thái dương. Vừa xuống máy bay, cậu có chút mệt mỏi, thuận miệng hỏi: “Việc kinh doanh của chúng ta ở DL bây giờ thế nào rồi?” Khi nhắc tới chuyện kinh doanh, Văn Siêu đột nhiên trở nên hưng phấn, hai mắt lóe lên, nghiêm túc nói: “Đây là một hũ vàng.”

“Ồ?” Thế Minh bỗng nhiên có hứng thú: “Thế nào?”

Văn Siêu nói: “Ở DL đâu đâu cũng có vàng, tùy vào cách bạn nhặt. Cách đây không lâu, em ký hợp đồng với một dự án bất động sản và dễ dàng bán nó chỉ trong một tháng, kiếm được khoản lãi thầm lặng hơn hai tỉ. Minh, anh nói đến đây tiền kiếm có nhanh không?!"

Thế Minh chớp mắt. Cậu không quen với tình hình của DL, và cũng không biết gì về bất động sản. Nhưng cậu hiểu sau khi kiếm được hai tỉ trong một tháng. Cậu gật đầu. và nói: "Dễ thế thì hãy tiếp tục đi bao thầu tiếp đi!"

Nhưng Văn Siêu lắc đầu: “Không đơn giản như vậy, lần này may mắn chọn được món hời, lần sau cơ hội như vậy sẽ khó tìm được. Hợp đồng bất động sản cần có tầm nhìn, may mắn và rất nhiều vốn lưu động..…”

Thế Minh xua tay, ngắt lời hắn, nói: “Tôi tin tưởng vào tầm nhìn của anh, chúng ta luôn gặp vận may, về phần tiền bạc cũng không thành vấn đề, nếu không đủ, có thể xin anh Long!” Nói xong, cậu nỏ miệng hỏi Long.

Long nghe vậy vội vàng quay đầu đi, làm như không thấy không nghe thấy, như không có chuyện gì xảy ra: “Hôm nay thời tiết đẹp thật!”

"Cũng được.” Bên ngoài hình như có mưa bay bay? Có sự hỗ trợ của Thế Minh, Văn Siêu sao có thể bỏ qua cơ hội như vậy? Nhìn thấy khuôn mặt u ám của Long, nhìn mình bằng ánh mắt có thể giết người.

Văn Siêu không quan tâm, cười khô khan và nói tiếp: "Có tiền thì chưa chắc đã làm mọi chuyện êm xuôi trót lọt. Điều quan trọng nhất là sự hỗ trợ của chính phủ. Nếu chúng ta có được điều kiện ưu việt của chính thủ, chỉ trong vòng một năm, tôi cũng có thể đảm bảo rằng Tập đoàn Đông Hưng của chúng ta sẽ trở thành bất động sản khổng lồ số một của DL.”

"Chính phủ hỗ trợ?" Thế Minh nhất thời không hiểu anh ta có ý gì. Trần Bách Thành ở một bên nhìn ra nghi hoặc, vội vàng giải thích: “Ở DL, để thúc đẩy kinh tế phát triển nhanh chóng, chính phủ sẽ hỗ trợ mạnh mẽ cho một số doanh nghiệp tư nhân có thế mạnh và triển vọng phát triển, biến họ trở thành đầu tàu của thành phố và thu hút nhiều đầu tư hơn.”

Thế Minh nhẹ nhàng nói, bày tỏ sự hiểu biết của mình. Trần Bách Thành bổ sung: "Ví dụ như miễn thuế là một trong những biện pháp hỗ trợ của chính phủ." Thế Minh gãi đầu cười: "Ở thành phố J, chúng ta hình như đã đạt được điều này."

Văn Siêu lắc đầu. Anh bình tĩnh nói: “Thành phố J tuy là thủ phủ của một tỉnh nhưng vẫn có một khoảng cách nhất định giữa nền kinh tế và DL. Giống như Thế Minh Hội, nếu Tập đoàn Đông Hưng muốn phát triển thì phải thoát ra khỏi vòng tròn nhỏ mà chúng ta đã quen thuộc”.

Thế Minh gật đầu, hít một hơi rồi nói: “Nói cho tôi biết, làm thế nào chúng ta có thể nhận được sự hỗ trợ từ chính phủ ở đây?”

Văn Siêu im lặng một lúc lâu, rồi chậm rãi nói: “Tôi e rằng điều đó không dễ dàng. Chúng ta dù sao cũng không phải doanh nghiệp địa phương!"

Thế Minh mỉm cười, đứng dậy, đi vòng quanh văn phòng và nói: "Ném gạch lót đường để đi nào."

Văn Siêu đứng dậy nói: “E là không thích hợp, cán bộ của DL khác với cán bộ của thành phố J.”

Thế Minh cười lạnh, nhìn thẳng vào mắt Văn Siêu nói: “Có gì khác biệt? Chúng ta là con người, ai cũng sẽ có thứ mình thích. Chỉ cần có thứ mình thích, chúng ta có thể thuận đà làm theo thứ họ thích. Tính bướng có thể chữa khỏi khi lên bàn rượu, xương cốt cứng, có thể dùng tiền bẻ nát thành xương mềm.”

“Ừ!” Long cười khúc khích: “Anh Minh lại mang chiêu cũ ở nhà đến DL.”

Thế Minh nheo mắt lại: "Bất kể là chiêu nào, chỉ cần dễ sử dụng, chúng ta sẽ sử dụng triệt để!"

Long cười hà hà nói: "Phương pháp này quả thực khiến chúng ta bất khả chiến bại."

Trần Bách Thành trợn mắt, không bỏ sót giây phút nào bổ sung: "Anh Minh, ta cùng một số lãnh đạo trong thành tương đối quen thuộc, có thể cho em thử xem."

Thế Minh mỉm cười liếc nhìn một cái, sau đó quay đầu nhìn Long. Long trầm ngâm một lát rồi nói: “Do sự phát triển của băng đảng ở DL, Thành quả thực đã phát triển quan hệ với một số người trong thành phố, không bằng để nó thử xem, ít nhất chúng ta sẽ không phải chịu thiệt thòi.”

Thế Minh trong lòng âm thầm tính toán thời gian, cậu không thể ở DL ở quá lâu, sau đó ngẩng đầu nói với Trần Bách Thành: "Anh chỉ có thể cho mày ba ngày, vô luận mày dùng phương pháp gì, buộc phải có kết quả."

Trần Bách Thành vui mừng khôn xiết, vẻ mặt lập tức thẳng thắn, gật đầu nói: "Đã hiểu!"

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.