Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Linh hồn

Tiểu thuyết gốc · 2677 chữ

Sở dĩ Thế Minh nóng lòng muốn rời đi là vì Kim Bằng từ Mỹ trở về hai ngày trước. Hôm sau, Thế Minh dẫn mọi người ở Thế Minh Hội nhanh chóng đi về phía nam. Đầu tiên cậu đến thành phố T, đã đến nhiều lần đến mức không đếm xuể, quen đường, sau khi xuống máy bay, cậu gọi vài chiếc taxi đi về trụ sở ở Bắc Đạo Môn.

Vết thương của Kim Bằng đã hoàn toàn bình phục, nhưng do đòn kép vừa khỏi sau cơn bệnh nặng và vết thương tinh thần khi biết nguy nan của cháu gái, cơ thể ông yếu hơn trước rất nhiều, nếp nhăn trên mặt cũng ngày càng sâu. Thế Minh đã lâu không gặp Kim Bằng và rất nhớ ông, đồng thời cậu cũng nóng lòng muốn biết một số tình hình bệnh lý mới nhất của Thuỳ Linh.

Sau khi đến trụ sở, người Bắc Đạo không ngờ rằng thủ lĩnh đột nhiên quay lại, họ chào đón nồng nhiệt. Thế Minh không nhìn thấy Kim Bằng ở trụ sở, hỏi thăm mới biết ông cụ đã về quê dưỡng bệnh. Cậu không có thời gian lãng phí qua lại giao lưu, sau khi giao hết mọi việc cho Nguyễn Hoàng An, cùng Long và những người khác bắt xe đi ngoại ô.

Mỗi nơi Kim Bằng sống đều được lựa chọn cẩn thận. Ở ngoại ô phía Nam có một hồ bán tự nhiên và bán nhân tạo tên là Hồ Ngoạn Long. Nơi đây chiếm một diện tích nhỏ, nhưng nước rất trong và mát. Cách hồ không xa, có một tòa nhà hai tầng nơi Kim Bằng sinh sống, mặc dù hoàn cảnh xung quanh rất yên bình nhưng vô số những bóng đen ẩn náu trong bóng tối cũng không thể che giấu khỏi con mắt tinh tường của cậu. Không cần đoán, họ nhất định là tinh anh của phái Bắc Đạo bí mật đứng ra bảo vệ ông cụ.

Đi đến tòa nhà, Thế Minh cẩn thận chỉnh tề sốc lại quần áo, xác định đúng chỗ rồi mới gõ nhẹ vào cánh cửa gỗ. Một lúc sau, cánh cửa gỗ mở ra, một thanh niên khoảng hai mươi hai ba tuổi bước ra. Người này có khuôn mặt ngượng ngùng, làn da trắng nõn và rạng rỡ, dáng người cao gầy, mặc một bộ áo dài cổ điển, tạo cho người ta cảm giác như có một làn gió thu tươi mát thổi lướt qua.

Thế Minh không khỏi ngước nhìn lại chàng thanh niên, ngày nay rất ít thanh niên mặc áo dài, và rất nhanh anh phát hiện ra rằng người thanh niên này khác với người thường - vì đôi mắt. Đôi mắt ấy nhìn thì có vẻ khiêm tốn, nhưng thỉnh thoảng lại phóng ra tia sao băng hay tia chớp, sáng đến đáng sợ, thái dương cao, đôi chân cứng chắc nhưng bước đi lại rất nhẹ nhàng.

Lúc này, thiếu niên cũng đang nhìn cậu, thấy Thế Minh nhìn mình không chớp mắt, khuôn mặt trắng nõn hơi đỏ lên, lớn tiếng hỏi: “Xin lỗi, anh đang tìm ai?”

Thế Minh nhận ra sự vô lễ của mình, khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Tôi đang tìm ông cụ."

"Ông cụ?" Thanh niên trên mặt hiện lên vẻ nghi hoặc, theo bản năng lắc đầu. Thế Minh nhìn thấy vẻ mặt ngây ngô, hỏi: "Ông cụ không có ở đây sao?"

Chàng trai lắc đầu, sau đó chợt nhận ra: "Anh đang tìm bác Bằng à?"

Thế Minh thở phào nhẹ nhõm, vội vàng gật đầu: “Đúng vậy.”

Chàng trai nhìn về phía đám người phía sau, sau đó ánh mắt lại nhìn vào Thế Minh, hỏi: "Vậy các người là ai?"

Đây là điều tôi muốn hỏi bạn! Thế Minh thầm nghĩ, người thanh niên này gọi ông cụ là bác, tưởng chừng quan hệ rất thân thiết, nhưng cậu chưa bao giờ nghe thấy ông cụ nhắc đến một người như vậy. Nếu không biết thì tạm thời gác sang một bên đợi hỏi trực tiếp ông cụ sau. Cậu cười và nói: "Tôi tên là Thế Minh."

“Ồ?” Đôi mắt của chàng trai trẻ sáng lên, buột miệng nói: “Anh là Thế Minh à?”

Chàng trai liếc nhìn mọi người, khẽ gật đầu, nghiêng người sang một bên, cười nói: "Mời anh vào! Bác Bằng ở tầng hai."

Thế Minh gật đầu cảm ơn rồi đi thẳng vào trong. Mới đi được nửa đường, hai người đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Kim Bằng và người ở tầng trên. Trong căn phòng trên tầng hai có hai ông cụ, một người là Kim Bằng, người còn lại Thế Minh không quen biết. Người đàn ông này đã ngoài bảy mươi, tóc trắng hoa râm, nhưng khuôn mặt căng mịn hồng hào, rất ít nếp nhăn, rất trẻ hơn với tuổi tác, ông lão dáng người cao lớn, cao ít nhất cũng phải 1,9 mét, nhưng nhìn không giống chút nào.

Tựa hồ biết Thế Minh tới, Kim Bằng cũng không có gì ngạc nhiên mà nói với Thế Minh đang đứng ngoài cửa: "Thế Minh, vào ngồi đi!"

"Đây là..." Ông già cao lớn nhìn Thế Minh hỏi Kim Bằng.

"Anh ấy là người kế vị của tôi. Anh Khúc anh thấy thế nào?"

“Ha ha!” Ông già cao lớn cười hắc hắc hai tiếng, không nói nhiều: “Không tệ.”

Lúc này, Thế Minh chậm rãi bước vào nhà, cúi đầu thật sâu trước Kim Bằng, sau đó hỏi: "Ông gần đây sức khỏe thế nào?"

“Không còn tốt như trước nữa!” Kim Bằng cười lớn. Sau đó, giới thiệu mọi người rồi chỉ vào ông cụ cao lớn: “Người này… có quan hệ mật thiết với Đạo giáo chúng ta. Xét về vai vế thì ông ấy vẫn hơn ta! Thế Minh, từ nay trở đi hai người sẽ gọi ông ấy là ông Thanh.”

Ông lão cao lớn lắc đầu cười: “Anh Găm vàng đừng khách sáo, giờ chúng ta ai còn quan tâm đến vai vế thâm niên nữa. Vừa rồi anh còn nói ghen tị vì sự tự do của tôi. Nói thật, tôi khá ghen tị với anh, Hơn nữa anh có một đứa cháu rể tài giỏi như vậy, là có người nói dõi tông đường tài ba, ha ha..."

Thế Minh nghe xong không có biểu tình gì, không quan tâm người khác nói gì, chỉ nhẹ nhàng nói: "Tiền bối nói quá rồi."

Kim Bằng rời mắt nói: "Anh Thanh, thân là trưởng bối, gặp hậu bối, phải tặng gì đó làm quà chứ!"

“Ha ha!” Ông già cao lớn vỗ vỗ Kim Bằng, cười lớn: “Ông này, mỗi lần gặp, tôi đều chịu thiệt cả.”

Thế Minh càng tò mò về danh tính của ông cụ cao lớn, dường như ông ta đã quen nhau từ lâu, người này có mối quan hệ khá khăng khít với ông cụ, vậy ông ta có thể là ai? Hỏi thẳng thì quá bất lịch sự, nên đổi ý, nói bóng gió: “Không mang quà cho tiền bối đã là lỗi của cháu rồi. Làm sao cháu có đủ can đảm để nhận quà gặp mặt? Cháu chỉ không biết tiền bối sống ở đâu để sau này cháu sẽ tiện đến thăm.”

Cậu rất thông minh và muốn tìm ra danh tính của ông cụ thông qua địa chỉ. Điều này không thể che giấu khỏi tầm mắt của hai 'cáo già', cả hai đều nở nụ cười, ông cụ cao lớn nói với Kim Bằng: "Đúng như anh nói, đứa trẻ này thực sự thông minh, hậu sinh khả uý!" Ông quay đầu hướng Thế Minh cười đáp: "Việt Đạo Võ."

Nếu như Nguyễn Hoàng An không gặp Việt Đạo Võ xuất hiện trước mặt thì không sao, nhưng bây giờ nghe được lời này, trong lòng cậu xuyến xao, đầu ong ong, kinh ngạc thật lâu không nói nên lời. Phải mất một lúc mới tỉnh lại trở lại, cẩn thận nhìn ông cụ cao lớn từ trên xuống dưới, âm thầm nhận ra ông cụ này hóa ra là một võ giả truyền kỳ.

Ông cụ cao lớn tên là Trần Đức Thanh, một trong những trưởng lão của Việt Đạo Võ, nhìn bề ngoài đã bảy mươi tuổi nhưng thực tế ông đã gần chín mươi, ông tu luyện nội ngoại thân thể mấy chục năm, nên trông trẻ hơn tuổi thật rất nhiều. Chàng trai trẻ mở cửa cho Thế Minh và những người khác lúc đầu chính là đệ tử của anh ta tên là Phạm Thiên Hào, anh ta cũng rất giỏi võ thuật và là chính truyền của Trần Đức Thanh.

Trần Đức Thanh lúc này nhìn thẳng vào Thế Minh, lướt qua từ trên xuống dưới cẩn thận. Lúc thì mỉm cười, lúc gật đầu, lúc lại cau mày, đột nhiên trong mắt lóe lên một tia sáng, nghe được tiếng nói trầm sát đến gần trước khi Thế Minh kịp phản ứng.

Thế Minh hoàn toàn không nhìn rõ động tác, chỉ nhìn thấy một bóng người đi ngang qua, cổ tay bị đối phương tóm lấy, hơi giật mình, theo bản năng, Thế Minh đang muốn ra tay thì hắn nghe thấy tiếng thì thầm: "Đừng cử động."

Lập tức cổ tay tê dại, khó chịu râm ran. Thế Minh bề ngoài tuy bình tĩnh, nhưng sâu trong nội tâm đã có xao động, tuy rằng không có chuẩn bị, nhưng cho dù vừa rồi cảnh giác cao độ, cũng có lẽ cũng không thể thoát khỏi vòng tay của đối phương. Người này đã gần bảy mươi tuổi, chỉ cần qua động tác này cũng có thể biết thân thủ của ông vẫn cao hơn Sói Biếc, điều này đã hoàn toàn làm mới nhận thức của bản thân về giới hạn của con người.

Một lúc sau, Trần Đức Thanh buông cổ tay Thế Minh ra, trên mặt lộ ra vẻ kính nể.

Kim Bằng thấy vậy mới ý thức được sự tình có lẽ không đơn giản, đứng dậy nói: "Sao vậy? Thế Minh có bệnh gì ẩn giấu sao?"

Trần Đức Thanh khẽ lắc đầu, sau đó bình tĩnh nói: "Không phải vậy, cháu sức khỏe rất tốt, ngoại trừ hạ đường huyết ra thì cũng không có gì nghiêm trọng."

“Vậy tại sao sắc mặt của anh Thanh lại tệ như vậy?” Kim Bằng vẫn còn khó hiểu.

“Bởi vì tôi cảm giác được trong cơ thể cậu nhóc này mơ hồ có một loại ma khí.”

"ma khí?” Tại sao cháu lại có ma khí? Mà ma khí là gì?” Thế Minh nghe có vẻ hơi bối rối và thấy mơ hồ.

“Con người có thiện và ác, lòng người cũng có thiện và ác. Bất kể người là tốt hay xấu, dù làm thiện hay ác, suy cho cùng, vẫn trong một cơ thể, vẫn là một con người. Thiên địa nhân nghĩa, vạn vật nhất dạng. Cái gọi là tâm tham, niệm thiện, dục vọng, nhân từ, bạo lực, độc ác, v.v., đều là cố hữu của con người từ khi sinh ra. Trong mắt thiên địa không có cái gọi là thiện hay ác. Tuy nhiên, một khi bị nhiễm ma khí ma khí, thì ý nghĩa hoàn toàn khác." Trần Đức Thanh chậm rãi giải thích.

"Có cái gì khác?" Kim Bằng nghe xong lời này, ý thức được sự nghiêm trọng của sự việc, không khỏi căng thẳng.

“Nếu bị ma khí vấy bẩn, không bị khống chế và tiêu trừ, nhân tính cơ bản của con người sẽ bị ma tính thay thế, đồng nghĩa với việc con người này sẽ không còn là con người nữa.”

Lời nói của Trần Đức Thanh khiến mọi người giật mình, trong ánh mắt kinh ngạc khi nói, xuất hiện một tia sát ý, nhưng một lúc lại lặng lẽ biến mất.

"Nếu người trở thành yêu ma, cho dù ngoại hình không thay đổi, nhưng bản chất đã biến chất. Thế giới này sẽ không cho phép yêu ma tồn tại."

"Cháu mạn phép hỏi tiền bối, nếu cháu trở thành yêu ma thì sẽ như thế nào." Thế Minh nghe xong hỏi.

"Trời đánh đất không tha, linh hồn của cháu sẽ tiêu vong, trọn kiếp không thể siêu sinh. Nếu cháu có con cháu đời sau, họ cũng sẽ kế thừa tai họa của cháu, bị vận mệnh bỏ rơi. Nếu là nam nhân thì suốt đời làm nô lệ, nữ nhân suốt đời làm đĩ điếm. Phước ngắn mệnh đoản, chưa kể vận hoạ xui xẻo, bệnh tật liên miên và quanh năm suốt tháng nghèo khó. Liệu có thể sống sót sau 30 năm hay không là một câu hỏi, chỉ đến khi đoản hậu tuyệt tự mới hoá giải hết duyên kiếp.”

Thế Minh nghe vậy cũng toát mồ hôi lạnh trên trán, mặc dù điều này chưa từng nghe thấy nhưng trực giác mách bảo rằng ông cụ không phải đang doạ nạt cậu.

"Nhưng yêu khí của cháu rất yếu. Nếu tôi đoán không lầm, việc sinh ra yêu khí của cháu hẳn là có liên quan đến Thuỳ Linh. Từ đây, ta cũng có thể thấy cháu là một người trọng tình." Trần Đức Thanh nặng nề thở dài, tiếp tục nói: "Nhưng ta không biết làm thế nào để loại trừ tà khí này. Tương lai cháu sẽ phát triển như thế nào, chỉ có thể xem vận mệnh của chính cháu."

Nói đến đây, sắc mặt Trần Đức Thanh lại trở nên nghiêm túc: “Hãy nhớ kỹ, nếu nó được gọi là yêu ma, tức là những việc yêu ma làm hoàn toàn khác với con người làm. Còn về cách phân biệt, tôi sẽ cho cháu một ví dụ. Đạo giáo, không thể tránh khỏi đổ máu, có thể dùng dao giết hại đối phương, có thể dùng súng, thậm chí đốt cháy thui sống đối phương, nhưng với tư cách là một con người, cháu sẽ không muốn ăn thịt đối phương. Điểm khác biệt cơ bản là vậy, nếu cháu có những suy nghĩ tạp niệm như vậy thì phải trấn áp ngay. Nếu không cháu sẽ giống như hổ xiềng xích trong vườn thú, một khi nhìn thấy máu, sẽ khơi dậy tính hung ác, sau đó nó sẽ sẽ không bao giờ khống chế trở lại được. Ta nói điều này, cháu có hiểu không?”

Nhìn thấy Trần Đức Thanh nghiêm túc khuyên nhủ mình như vậy, cậu lập tức cúi đầu thật thấp để bày tỏ lòng kính trọng. Tuy rằng trong lòng cậu không hoàn toàn tin tưởng, nhưng cũng đã tiếp nhận ân tình ân huệ từ ông.

“Hôm nay ta không mang theo quà gì nên những lời này mong là quà gặp mặt dành cho cháu thôi.”

Có vẻ như Thế Minh sẽ phải mất một thời gian mới có thể tiếp thu được lời nói của Trần Đức Thanh, nhưng cậu rất nhạy bén nên đã nắm bắt được thông điệp mấu chốt. Sau khi bày tỏ lòng biết ơn với Trần Đức Thanh, liền tò mò hỏi: “Những lời dặn dò của tiền bối, hậu bối là cháu sẽ ghi nhớ. Nhưng có một câu mà ông vừa nói là người thành ma quỷ sẽ bị sét đánh, và linh hồn sẽ diệt vong không bao giờ có thể xuất sinh. Vậy trên đời thật sự có linh hồn sao?”

Trần Đức Thanh nghe vậy mỉm cười gật đầu: "Cháu quả thực là một thiếu niên trọng tình. Chỉ từ góc độ này mà nói, có thể nói Kim Bằng không hề đánh giá sai lệch về cháu, cháu là người đáng tin cậy để gửi gắm, đúng vậy, linh hồn của người quả thực tồn tại."

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.