Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ếch vồ ếch nhảy

Tiểu thuyết gốc · 2570 chữ

Xe từ từ dừng lại trước quán bar, Thế Minh chậm rãi bước xuống. Theo sau Thế Minh có Phạm Cường, Trung Vương và Nguyễn Hoàng An. Bỗng một thanh niên mười tám, mười chín tuổi chạy ra khỏi quán, cúi đầu cung kính nói: "Anh Minh, mời vào!"

Thế Minh khẽ mỉm cười, nhẹ giọng cảm ơn. Lời cảm ơn lịch sự khiến chàng trai trẻ giật mình, không ngờ ông chủ Bắc Đạo lại khách khí như vậy, cậu ta từng gặp rất nhiều người chức cao vọng trọng nhưng đây là lần đầu tiên gặp một người đáng kính nhưng hoà thiệp như Thế Minh. Cậu cảm thấy dễ chịu, khom lưng vui vẻ chào đón.

Hôm nay trong quán bar rất đông, sáu tầng đã chật kín. Trần Hồ Hoan vẫn đang ngồi trong góc cũ uống rượu, nhìn thấy Thế Minh đến, vội vàng đứng dậy, hồ hởi tiến lên chào đón. Thế Minh vừa cười vừa liếc nhìn, có bảy tám người đàn ông mặc vest đen ngồi ở góc quán bar, cúi người uống rượu, sau lưng dưới lớp áo cơ hồ có vật lạ nhô ra. Dường như là súng ống hoặc là một con dao sắc bén.

Cậu thầm cười lạnh, nếu Trần Hồ Hoan muốn lợi dụng vài người để âm mưu giàn bẫy mình, hắn nhất định đã đánh giá thấp ba chữ "Lê Thế Minh". Sau vài câu khách sáo, Thế Minh và Trần Hồ Hoan ngồi đối diện nhau, một tiếng đại ca hai tiếng đồ đệ, chén anh chén em nhưng chưa ai chịu bàn bạc vấn đề mấu chốt.

Thế Minh mỉm cười nhè nhẹ, tựa hồ đang nghe, thỉnh thoảng gật đầu. Mấy ai hay hai tay cậu đang kiên nhẫn lắng nghe, nhưng thầm dặn lòng chịu đựng.

Nguyễn Hoàng An đứng phía sau không chịu nhịn được nữa, cũng không mấy mảy may để tâm. Cậu dứt khoát tiến lên trước, đặt tay lên bàn, cúi người, mắt chằm chằm nhìn Trần Hồ Hoan, lạnh lùng nói: "Người anh em, tôi phải nhắc qua cho anh biết, anh Minh rất bận, anh ấy lặn lội đến Thiên Ý không phải chỉ nghe anh nói khoác lác đâu.”

Giọng anh không lớn nhưng cũng đủ để những người xung quanh nghe rõ. Bảy tám người đàn ông đang uống rượu trong quán bar đều sững người, lần lượt đặt ly xuống, thò tay vào trong áo, hằm hằm quay đầu nhìn Nguyễn Hoàng An. Trần Hồ Hoan vẫn giữ nụ cười trên môi, hắn không để ý đến Nguyễn Hoàng An, ngược lại nhìn Thế Minh: "Anh Minh đây là cấp dưới của anh sao?!" Rõ ràng ẩn ý Nguyễn Hoàng An không hiểu lễ nghĩa.

Thế Minh gật đầu, không để ý, cười nói: “Anh ấy là em trai tôi.” Thấy Trần Hồ Hoan muốn nói tiếp, cậu cười nói chặn họng: “Nói tóm lại, những gì em trai tôi nói đều là những gì tôi muốn nói.”

Tâm trạng của Trần Hồ Hoan thay đổi, âm thầm gật đầu và giơ ngón tay cái lên. Đây là đại ca không những oai nghiêm mà bất kể đối mặt với ai, khi nào, đều bảo vệ lợi ích của người dưới quyền. Khác với một vài ông chủ, để thể hiện cái uy nghiêm, thân phận, địa vị, lớp vỏ bọc bên ngoài mà mắng mỏ, nay nó

cấp dưới. Chẳng nói cũng biết những người như vậy sẽ không khó để có thành công lớn, thành tích chỉ là thứ yếu trước mặt.

Trần Hồ Hoan thầm nhận thấy sâu sắc, lẩm bẩm nói: "Tôi vẫn luôn thắc mắc làm sao một thanh niên trẻ tuổi không có lý lịch ô dù gì như anh Minh lại có được địa vị như hiện tại."

“Ơ?" Thế Minh cười nói: "Cái này chỉ sợ ngay cả chính tôi cũng chưa ngẫm ra. Đợi ngày anh đoán ra nhất định phải phân tích cho tôi hay ý nhỉ.”

Đang nói chuyện, cửa quán bỗng mở ra, một nhóm người từ bên ngoài đi vào, người cầm đầu có mái tóc màu vàng nhạt mỏng, toàn bộ đầu giống như một quả trứng lớn, tên mắt ếch lồi ra, hai tay đút túi, sau khi bước vào, trợn mắt nhìn xung quanh.

Người phục vụ bước tới và nói: "Thưa anh, các anh có bao nhiêu người?"

Người đàn ông khịt mũi, xua tay đẩy người phục vụ ra, sải bước vào giữa quán, giơ chân đá chiếc bàn gần mình một cách thô bạo, hét lớn: “Mọi người cút hết ra ngoài, hôm nay nơi này đóng cửa!" Khách trong quán bar nhất thời không hiểu chuyện gì xảy ra, ngơ ngác nhìn.

Người đàn ông mỉm cười, mở rộng lòng bàn tay và duỗi ra. Người đi cùng hiểu ý, nhanh chóng đưa một thanh sắt to bằng hai ngón tay đến. Người đàn ông bước tới bàn khách, vung thanh sắt, đập mạnh vào bàn, rượu vang bắn tung tóe. Cái chai trên bàn đổ xuống đất, tên mắt ếch mở to, tức giận nói: "Chúng mày điếc à? Không nghe thấy tao nói?!"

Những vị khách mới phản ứng, lần lượt đứng dậy, chen chúc ra khỏi quán rồi bỏ chạy. Trần Hồ Hoan sắc mặt thay đổi, đứng lên, nhìn từ trên xuống dưới, vẻ mặt không mấy vui vẻ nói: "Người anh em, các anh là ai? Biết nơi này là nơi nào không?"

"Hừm!" Người đàn ông cười lạnh, chĩa thanh sắt vào mũi Trần Hồ Hoan, lạnh lùng nói: "Anh chẳng phải là ông chủ của Thiên Ý sao? Anh còn đang định bày ra luận điệu gì trước mặt tôi! Để tôi nói cho anh biết, Trường Nghĩa Hội của chúng tôi hôm nay ở đây để giúp anh. Bar không muốn trả cũng phải trả, nếu không hài lòng thì phải động thủ thôi.”

Trần Hồ Hoan sắc mặt nghi hoặc hỏi: “Anh là người Trường Nghĩa Hội à?”

"Đúng vậy!" Người đàn ông mắt ếch tự hào trả lời.

Trần Hồ Hoan ánh mắt u ám, không hề cử động hay nói chuyện, nhưng bảy tám ông lớn ở quán bar đã đứng sau lưng anh ta, mỗi người cầm vũ khí trong tay, trừng mắt nhìn nhóm khách không mời mà đến này, như thể chỉ cần một ngòi lửa là cháy tan xác.

“Ối!” Tên Tên mắt ếch quái dị trợn mắt, liếc nhìn chung quanh, khinh thường nói: “Trần Hồ Hoan, mày cho rằng có được vài thằng nhãi nhép tôm tép là cân được phải không? Hãy nghĩ cho rõ ràng, hậu quả khi trở thành kẻ thù của Trọng Nghĩa Hội sẽ rất nghiêm trọng..."

"Tao biết!" Trần Hồ Hoan cười nói: "Các mày chỉ là một đám cướp ỷ mạnh hiếp yếu!"

Nghe được lời này, sắc mặt của tên mắt ếch nhất thời tối sầm, hắn gật đầu, mím môi, quay lưng về phía Trần Hồ Hoan, “Được rồi, được rồi!”

Hắn ta búng ngón tay, nhẹ nhàng nói: “Hôm nay, nếu không có câu trả lời thì không ai được quyền rời đi!" Nói một câu, hơn 20 người đàn em đi cùng phanh áo và lấy ra vũ khí. Dao gậy, cùng luồng sát khí ngay lập tức bao trùm mọi ngóc ngách của quán bar.

Thế Minh ở trong góc đang cười nhìn, Nguyễn Hoàng An thì thầm nói: "Anh Minh, bọn họ là người Trường Nghĩa, xem ra mục đích của chúng cũng giống như chúng ta."

"Haha! Trần Hồ Hoan xảo quyệt, hôm nay nó mời chúng ta đến, giờ biết nó có ý gì chưa?!"

Trung Vương chợt sững người: “Nó muốn lợi dụng chúng ta để đối phó với Trường Nghĩa?”

"Đúng vậy!" Thế Minh gật đầu: "Đây chỉ là một phương diện, anh đoán mục đích chính của nó là xem thực lực của chúng ta, lợi dụng Trường Nghĩa, thăm dò xem chúng ta có phải là thế lực thực sự đáng để dựa vào hay không!"

"Ồ! Hoá ra là như vậy!" Nghe xong, Nguyễn Hoàng An thở dài một hơi, khịt mũi, lại ngồi xuống, tức giận nói: "Vốn là em muốn đi lên giúp chúng nó, nhưng bây giờ xem ra là không cần. Người thông minh như vậy sao có thể lợi dụng băng nhóm ở ngoài tỉnh!?"

Trung Vương cong môi, lắc đầu và mỉm cười.

Thấy mấy tên đàn em lôi vũ khí, tên mắt ếch không khách khí. Hắn đang quay lưng về phía Trần Hồ Hoan, bỗng hét lên và dùng gậy đánh về sau. Cú đánh đột ngột, trong phút chốc, khoảng cách giữa thanh sắt và đầu Trần Hồ Hoan không đến năm tấc.

Trần Hồ Hoan hơi sửng sốt, dựa vào trực giác được trau dồi qua nhiều năm khổ luyện, hắn gần như lui sau theo bản năng, đầu gậy cào nhẹ qua trán. Và cây gậy này đã khởi đầu cuộc hỗn chiến.

Hai bên có không dưới 30 người, trong quán bar đã xảy ra xô xát. Đao kiếm lóe lên, người đánh lên đánh xuống, gậy gộc bay trong gió, chém ra những âm thanh hung hãn, cuộc chiến thật bốc lửa. Bọn Trường Nghĩa đông đảo, ngay từ đầu đã chiếm thế thượng phong, bao vây đám người Trần Hồ Hoan và đánh đập, nhiều người không thể tiến lên, lo lắng dậm chân đứng ở phía sau.

Lúc này, hai người đứng bên ngoài phát hiện trong góc vẫn còn có mấy người ngồi, không kịp suy nghĩ liền lao tới hét lớn. Họ cho rằng người dậm chân trong góc chắc chắn là một lũ yếu đuối, bọn chúng cầm cây gậy lao đến.

"Đáng chết!" Nguyễn Hoàng An chửi rủa, đúng có thằng tự chui đầu tìm chỗ chết, nhanh chóng đứng lên, không né không tránh, chộp lấy chai rượu trên bàn, vung vào đầu người đi tới đầu tiên. Tuy là người cuối cùng tấn công nhưng tốc độ của hắn lại nhanh hơn người đó rất nhiều, một tiếng “choang”, cái chai vỡ tan, người đó trợn ngược mắt, toàn lòng trắng, rồi ngất đi.

Người phía sau còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị Nguyễn Hoàng An đá vào bụng, giống như bị tàu hỏa đâm vào người, cúi đầu chắm chúi, run rẩy, “ặc…ặc…ặc…" lùi lại tám chín bước, mãi cho đến khi đụng phải người khác, anh ngã xuống đất, co giật, sùi bọt mép.

Cú ngã của người đàn ông này đã thu hút sự chú ý của những người khác, và một trong số những người đàn ông hét lên: "Ở đằng kia còn có người của Thiên Ý!"

Với tiếng hét này, nhanh chóng năm sáu người lao đến, nhìn người đàn ông ngã xuống đất mũi miệng chảy ra máu, vết thương đầm đìa, gầm lên một tiếng, bọn họ cầm vũ khí lên, hằm hè tiến đến đòi giết chết Nguyễn Hoàng An.

Nguyễn Hoàng An không để ý những người này, xoay người né tránh lưỡi dao đang lao tới, nhanh như chớp, túm lấy quần áo của người đàn ông, dùng sức kéo mạnh lên trên, người đàn ông hét lên một tiếng, bật lên hai mét, chưa đợi rơi xuống đất, Nguyễn Hoàng An giơ nắm đấm đánh mạnh vào ngực người đàn ông, xương cốt phát ra âm thanh lạo xạo, người đàn ông hét lên, bay sang một bên và va chạm với người đàn ông đang lao tới từ phía sau, nghiến răng nghiến lợi mới đứng dậy khỏi mặt đất. Lồng ngực như thắt lại rồi ngã xuống, hõm xuống, bị một quyền Nguyễn Hoàng An đánh ít nhất gãy ba cái xương sườn.

Cao thủ hành động là sẽ biết ngay. Nguyễn Hoàng An động tác gọn gàng và nhanh chóng, ngay lập tức khiến những người đứng sau kinh ngạc. Tên mắt ếch và Trần Hồ Hoan mặc dù đang chiến đấu cùng nhau, nhưng đã nhìn lén tình hình trên sân trong khi chiến đấu, Nguyễn Hoàng An dễ dàng đánh bại một người, có thể thấy rõ ràng rằng đây một cao thủ, vung vài cây gậy, ép Trần Hồ Hoan quay lại, nhảy ra ngoài vòng tròn, lạnh lùng nói: "Trần Hồ Hoan món nợ này chúng ta tính sổ sau!"

Nói xong, hắn vung cây gậy, rút ​​ra hai con dao găm mảnh từ dưới lớp áo, chậm rãi đi về phía Nguyễn Hoàng An.

Khi hai người chỉ còn cách năm bước, dừng lại, nhìn từ trên xuống dưới, thấy Nguyễn Hoàng An đứng nghiêng, hai tay khoanh trước ngực, ngẩng mặt không nhìn lên trần nhà, liếc nhìn chính mình, tự nhiên lộ ra vẻ kiêu ngạo.

Tên mắt ếch điên cuồng đảo mắt, trong lòng âm thầm kinh ngạc, trong ấn tượng của hắn, Thiên Ý không có người như vậy, hắn không hiểu tại sao đột nhiên xuất hiện một kẻ như vậy. Nhìn lại, còn có hai người nữa, một người ngồi, một người đứng, người đứng cách đó 1,85 mét khuôn mặt vô cảm, đôi mắt sâu thẳm, toàn thân toát ra không khí có chút ớn lạnh. Người đàn ông ngồi đó trông khoảng hai mươi tuổi, đôi mắt nheo lại, đang uống rượu với nụ cười, như thể đám người này không phải đang chiến đấu mà đang ngắm nhìn một trò chơi trước mặt. Tên mắt ếch hít một hơi thật sâu, không dám sơ suất, ánh mắt dừng lại trên mặt Nguyễn Hoàng An, hỏi: "Mày có phải là người của Thiên Ý không?"

“Hừ!” Nguyễn Hoàng An không hề nhúc nhích, cũng không nhìn hắn, chỉ khinh thường hừ một tiếng. Tên mắt ếch nắm chặt nắm đấm, nghiến răng ken két nói: "Có thù oán gì với chúng tao sao?"

"Lũ chúng mày mà xứng với tao?" Nguyễn Hoàng An khinh thường nói.

“Vậy tại sao mày lại đánh người của tao?” Tên mắt ếch gần như hụt hơi, không phải tra rõ lai lịch của đối phương thì đã chuẩn bị ra tay.

Nguyễn Hoàng An ậm ừ: “Có đứa muốn tìm chỗ chết, tao còn có thể làm gì bây giờ?”

"Tao sẽ để mày chết!" Tên mắt ếch không thể chịu đựng được thái độ của đối phương nữa, hắn tức giận chửi rủa, đột nhiên nhảy về phía trước, vươn hai tay, dùng hai con dao găm dài hơn một thước đâm hai mũi vào bụng dưới Nguyễn Hoàng An.

Hắn ta vốn dĩ không cao, còng người thành cây cung, co tròn lại thành một quả bóng, lăn về phía trước.

Đó thực sự như là một con thiêu thân lao vào trận chiến sinh tử! Nguyễn Hoàng An âm thầm cười lạnh, trượt chân, tránh sang một bên, con dao sắc bén sượt qua quần áo. Chưa đợi tên mắt ếch thay đổi chiêu thức đã giơ nắm đấm từ trên xuống dưới một đòn.

“Bụp” Một tiếng vang lên, quyền đấm trúng vào trán tên mắt ếch. Hắn đứng không vững, loạng choạng lùi lại vài bước, cuối cùng cũng ổn định được thân hình, mắt nhìn mặt đất rung chuyển, tai ù đi.

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy78139994
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.