Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bẫy

Tiểu thuyết gốc · 2183 chữ

Phong bò lên người Tuệ Phương, xé áo lót của cô ra, lúc này lại có tiếng gõ cửa bên ngoài.

"Mẹ nó nữa, cút!"

Bây giờ Phong đang nóng hừng hực, đầu dưới làm chủ đầu trên. Đột nhiên bị phá đám tâm trạng đương nhiên không thể bình tĩnh được, nên hắn ngẩng đầu lên chửi ầm một tiếng.

Tiếng gõ cửa bên ngoài dừng lại, Phong đang định cúi đầu xuống thì nó lại vang lên một lần nữa.

"Đmm nữa! Tốt nhất là mày cho tao một lí do ra hồn, không thì tao giết chết cụ mày!"

Phong đứng dậy, cầm dao ra mở cửa. Người gõ cửa chính là đàn em của Phong, hắn tức giận nói:

"Đmm, tìm tao có việc gì, không phải đã bảo chúng mày canh chừng ở ngoài rồi sao? Gõ cái đéo gì! Thằng nào gõ đứng ra đây cho tao!"

Một tên run rẩy nói: "Anh Phong, là... là em gõ."

Phong tát tên đó một cái: "Đmm, nói! Có chuyện đéo gì?"

Tên kia giơ tay lên, đặt một thứ xuống trước mặt Phong, nhỏ giọng nói: "Anh Phong, em... em nhìn thấy cái này!"

Phong cúi đầu xuống, chỉ thấy thứ trong tay tên đó là một tấm thẻ màu đen, chữ "Tử" đỏ như máu ở trên khiến người ta chú ý đến đầu tiên.

Phong cầm cái thẻ lên nhìn kĩ, nhịp tim bất giác đập nhanh hơn, một lúc sau hắn mới lẩm bẩm: "Đây là... giấy... báo tử!"

Phong kéo áo tên kia lại, lớn tiếng hỏi: "Mày lấy từ đâu ra? Nói! Tại sao lại ở trong tay mày!"

Uy danh của thẻ đen đã lan truyền khắp giới xã hội đen trên toàn thành phố H từ lâu, người phải nhận nó không một ai có thể sống sót, nên nó còn có một cái tên khác là "máu lạnh".

Tuy Phong có chỗ dựa là Thanh bang, nhưng nhìn thấy thẻ đen thì vẫn không khống chế được nỗi sợ hãi trong lòng.

Tên đàn em kia sợ hãi, bị Phong túm cổ thì run rẩy nói:

"Nó... nó được dán sau lưng em, anh Phong, cứu em đi, em không muốn chết!"

Tên đó túm tay áo Phong lớn tiếng khóc lóc.

"Cút mẹ mày đi!"

Phong giơ chân lên đạp bay tên kia đi, chỉ vào mũi tên đó chửi:

"Mày xem lại bản thân mày đi, sợ đéo gì? Lê Thế Minh có đến đây tao cũng không sợ, tao lại phải sợ một tấm thẻ đen của nó chắc?!"

Tuy Phong mắng chửi đàn em, nhưng thật ra hắn đang trấn an chính bản thân mình.

Phong nhìn năm sáu tên đàn em, tên nào tên nấy sắc mặt cũng trắng bệch, hắn thầm chửi toàn một lũ vô dụng, rồi lớn tiếng nói:

"Chúng mày nghe rõ cho tao, đứng canh ở cửa đấy, không ai được phép rời đi. Nếu không, đừng trách tao không khách sáo!"

Nói xong, lại quay vào trong phòng, lấy điện thoại gọi cứu viện.

Phong ngồi trên sofa nghĩ một lúc, cảm thấy không có gì phải sợ cả, lát nữa bố hắn sẽ phái người tới. Hơn nữa bang Thế Minh không thể ra tay với hắn ở đây được, phải biết rằng đây là nơi quan chức chính phủ thường lui tới. Nghĩ đến đây, Phong lại nghịch tấm thẻ đen trong tay bật cười.

Tuệ Phương nằm trên giường nhìn thấy thứ trong tay Phong, cô thầm mừng, lớn tiếng nói:

"Phong, anh mau thả tôi ra, nếu không lát nữa Minh đến sẽ không tha cho anh đâu!"

Tiếng nói của Tuệ Phương đã ngắt mạch suy nghĩ của Phong, thấy cô lại nhắc đến Thế Minh, hắn đứng dậy đi đến bên cạnh cô, tát cô một cái thật mạnh.

Sau đó hắn còn bóp cổ cô, gầm lên: "Tao nói cho mày nghe, đừng có lôi Thế Minh ra dọa tao, nó đéo là cái thá gì cả! Mày biết chưa? Nó đéo là cái thá gì cả!"

Nói xong: "Mày vẫn còn nhớ đến nó à? Haha, hôm nay tao sẽ chơi đùa người phụ nữ của nó, mong mày vẫn còn là gái trinh!"

Lúc này bên ngoài lại có tiếng gõ cửa, Phong sắp bị ép đến điên lên rồi, thằng em còn chưa được phát tiết nữa, hắn gầm lên một tiếng rồi bước ra mở cửa:

"Đm chúng mày, có thôi đi không..."

Phong chợt im bặt lại, vì người đang đứng bên ngoài không phải đàn em của hắn mà là ba nam ba nữ trẻ tuổi lạ lẫm. Đàn em của hắn đang nằm rạp dưới đất, không rõ sống chết.

Phong sợ hãi, vội hỏi: "Chúng mày là ai? Muốn làm gì?"

Một tên cao gầy trong số sáu người nói: "Nếu mày đã nhận được thẻ tử thì chúng tao đến để lấy mạng mày thôi!"

Nói xong, cậu ta giơ chân đạp vào bụng Phong. Lực đạp rất mạnh, Phong lùi về phía sau rồi ngã xuống đất. Sáu người đều rất ăn ý lôi đám đàn em của Phong vào trong phòng rồi khóa cửa lại.

Tên vừa đạp hắn bước lên phía trước, đến trước mặt Phong rồi ngồi xuống, lạnh lùng nói: "Hôm nay là ngày tử của mày!"

Phong chịu đựng cơn đau ở bụng, ngẩng đầu lên hỏi: "Chúng mày... chúng mày là người nào của bang Thế Minh? Tha cho tao, tao có thể cho chúng mày tiền, muốn bao nhiêu cũng được, nếu sợ người của bang Thế Minh trả thù, chúng mày có thể gia nhập Thanh bang, tao sẽ cho chúng mày làm chủ một đảng! Thế nào?"

Tên thanh niên kia không nói gì, lặng lẽ đợi Phong nói xong rồi đấm mạnh một cái vào miệng hắn. Phong đau đớn hét lên, bị rơi mất hai cái răng cửa.

"Đây là bài học nhẹ nhàng cho mấy lời láo toét của mày!"

Thanh niên đứng dậy, ngó đầu nhìn hai chị em Tuệ Phương đang nằm trên giường, rồi lập tức rụt đầu về, nói với ba người phụ nữ bên cạnh. Ba người kia hiểu ý, đi đến bên giường thả hai chị em ra.

Sau khi được thả ra, Tuệ Phương nhanh chóng lấy ga giường che người đi, bật khóc thút thít. Một người phụ nữ cởi áo khoác ra đắp lên người cô, Tuệ Phương cảm kích nhìn cô ta, nghi hoặc hỏi:

"Mọi người là...?"

Một người phụ nữ cười nói: "Chúng tôi là thành viên của đội Ám!"

Tuệ Phương nghe vậy thì cuối cùng cũng có thể yên tâm, nhào vào bờ vai người phụ nữ đó bật khóc đau đớn. Ba thanh niên đang bao vây Phong nhìn nhau, chẹp chẹp miệng, thầm nghĩ phụ nữ đúng là phiền phức!

Phong ngồi dưới đất không còn sự vênh váo như khi nãy nữa, miệng hắn toàn là máu, quỳ dưới đất đợi xử tử.

Mấy thanh niên thương lượng một lúc, quyết định tạm thời không giết Phong, hắn đã làm ra loại chuyện này thì phải để cho anh Minh xử.

Sau đó bọn họ trói hắn lại, đưa hai chị em Tuệ Phương cùng rời khỏi đây. Lúc ra ngoài, thanh niên cầm dao dí vào phía sau Phong, nhỏ giọng nói:

"Tao suy nghĩ đến việc không giết mày, mày phải đi cùng bọn tao một chuyến, lúc ra ngoài tốt nhất là đừng có kêu lên, nếu không đừng trách tao không nể mặt!"

Phong nghe thấy có cơ hội sống sót, nào có thể quan tâm nhiều đến vậy, vội gật đầu đồng ý. Thanh niên lấy khăn ra lau sạch máu trên miệng Phong, sợ lúc ra ngoài sẽ bị người khác nghi ngờ.

Đoàn người đã bình an vô sự đi ra khỏi khách sạn mà không bị ai phát hiện. Sau đó họ lên một chiếc xe đã đợi sẵn ở đó. Lúc lão Lý phái người đến thì trong phòng đã không còn một ai, nói đúng hơn là không còn ai sống sót, dưới đất có năm thi thể. Mà Phong không thấy bóng dáng đâu cả, không biết là còn sống hay đã chết.

Lão Lý chỉ có một người con trai, bình thường luôn nuông chiều hết mực, đột nhiên nghe thấy tin con trai mất tích thì suýt ngất đi, ra lệnh cho đàn em tìm kiếm khắp thành phố, bất kể thế nào cũng phải tìm cho ra. Việc đánh úp bang Thế Minh buổi tối cũng đành phải gác lại. Chuyện này vô hình trung đã cho bang Thế Minh thêm thời gian chuẩn bị đầy đủ hơn.

Trong bar Monkey, Trung Vương đưa mấy tên đàn em chạy tới, thấy Thế Minh và những nhân vật cốt cán của bang đều ở đây thì thở phào một hơi, chạy đến trước mặt Thế Minh lớn tiếng nói: "Anh Minh, có tin của Đỗ Chấn rồi!"

Trái tim Thế Minh đập mạnh một nhịp, vội hỏi: "Ở đâu?"

Trung Vương nói: "Bây giờ Đỗ Chấn đang bị giam lỏng ở nhà anh ta! Có không đến mười lăm người canh gác!"

Thế Minh nghe vậy thì nói với mọi người: "Đông Thắng, Phạm Cường, hai đứa mày gọi thêm mấy anh em nữa đi cứu anh Chấn với tao, những người khác trở về đảng phái của mình đợi lệnh, phải luôn trong trạng thái sẵn sàng! Trung Vương, mày tiếp tục quan sát nhất cử nhất động của Thanh bang, có chuyện gì thì nói với tao ngay!"

Trung Vương gật đầu, rồi nhìn xung quanh, ghé vào tai Thế Minh nói: "Anh Minh, còn có một chuyện đáng mừng nữa. Con trai của Lão Lý, thằnh Phong đã ở trong tay em rồi!"

Thế Minh khó hiểu hỏi: "Sao mày bắt được nó?"

Trung Vương nhìn đồng hồ, sắp tám giờ rồi, cười nói với Thế Minh: "Anh Minh, chuyện này nói ra thì dài, em sẽ nói cho anh sau! Bây giờ cứu Đỗ Chấn mới quan trọng, tránh đêm dài lắm mộng!"

Thế Minh gật đầu, nhìn Trung Vương đang cố tỏ ra bí ẩn thì lắc lắc đầu, không đoán ra vì sao cậu ta lại có thể bắt được Phong. Rồi cậu dẫn đám Đông Thắng và Phạm Cường lên xe đi đến nhà của Đỗ Chấn.

Tám giờ đúng, bọn họ đến nhà của Đỗ Chấn. Có một người chạy ra từ trong góc, đi đến bên cạnh xe cúi người xuống nói với Thế Minh: "Anh Minh, em là người đội Ám, anh Vương bảo em đợi ở đây!"

Thế Minh bước xuống xe, nhìn cậu ta hỏi: "Bên trên có động tĩnh gì sao?"

Tên đó nói: "Không ạ, khoảng thời gian này không có ai ra cũng chẳng có ai vào cả."

Thế Minh nghe vậy thì gật đầu, vẫy tay với đám người Đông Thắng rồi chạy vào trong. Đến cổng nhà Đỗ Chấn, nhìn cái cổng sắt, Thế Minh nghĩ xem nên dùng cách nào để đi vào.

Thành viên đội Ám đi đến trước cổng nói với Thế Minh: "Anh Minh, cổng này em có thể mở được, trước em làm nghề này đấy, sau lại theo anh Vương học được vài chiêu, mở cái cổng này dễ lắm!"

Thế Minh vui mừng hỏi: "Để mở cái cổng này, nhanh nhất mày cần bao lâu? Nhanh nhất ấy!"

Tên kia nghĩ một lúc, nhìn cái cổng rồi lại nghĩ, cẩn thận nói: "Trong hai mươi giây thì em có phần chắc!"

Thế Minh cúi đầu suy nghĩ, rồi ngẩng lên nói: "Được, lúc mở khóa cố gắng đừng tạo ra tiếng động, biết chưa?"

Tên đó gật đầu.

Thế Minh quay lại nói với mọi người: "Lát nữa cổng mở ra, đi vào trong thì đừng nương tay, để một đứa sống thôi cũng phiền phức lắm! Nhưng cố gắng hạn chế nổ súng!"

Mọi người nghe xong thì đồng loạt gật đầu, rồi rút dao và súng ra.

Thế Minh đợi một lúc, rồi nói với tên kia: "Bắt đầu đi!"

Nói xong, Thế Minh rút dao ra.

Kĩ thuật của tên kia quả nhiên không tầm thường, không hề phát ra bất cứ tiếng động nào, mười lăm giây sau, khóa kêu "rắc" một tiếng, cổng được mở ra.

Thế Minh là người đầu tiên đi vào. Có một tên đi tới từ phía đối diện, Thế Minh phản ứng rất nhanh, nhân lúc tên đó còn chưa kịp hiểu ra thì đã cầm dao đâm vào ngực hắn.

Rồi cậu lại nhanh chóng rút dao ra, nói với mọi người: "Chia nhau ra tìm!"

Vừa dứt lời, mọi người đã tản ra, thấy kẻ nào thì chém kẻ ấy. Hơn mười tên đàn em của Lão Lý còn chưa hiểu cái mô tê gì thì đã bị chém ngã lăn hết xuống đất.

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Lượt thích 12
Lượt đọc 98

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.