Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoa Tươi

Tiểu thuyết gốc · 2595 chữ

"Điều người?" Thế Minh thầm nghĩ, nhưng một lúc sau lại lắc đầu nói: ”Điều người thì dễ, nhưng bố trí ở đâu? Chúng ta vừa tiếp quản quán bar Thiên Ý còn chưa ổn định, chưa kể quán bar bây giờ còn không thể kết nối những người bên ngoài, bên trong thì còn cả đống người, nếu thêm nữa chắc sẽ nổ tung!

Nói xong quay người, chợt nhớ ra: “Hồ Hoan.”

Trần Hồ Hoan sửng sốt, thông qua lần đối đầu này với Nam Đạo Môn, anh ta cuối cùng cũng hiểu được thực lực của Thế Minh như thế nào. Đánh Nam Đạo Môn chết và bị thương hơn 200 người. Đây có thể là sự khác biệt của một tập đoàn lớn và một băng đảng địa phương. Khi anh đang âm thầm chúc mừng mình vì quyết định đúng đắn dựa vào Thế Minh. Thế Minh đột nhiên gọi, anh ngơ ngác nhìn Thế Minh, quên trả lời.

Thế Minh cười, không thèm để ý: "Hồ Hoan, cạnh quán bar của chúng ta có một nhà hàng hai tầng, tên là gì..."

“Khách sạn Hoa Tươi!”

"Đúng vậy, khách sạn Hoa Tươi, có biết ông chủ là ai không?"

"Ồ..." Trần Hồ Hoan suy nghĩ một chút, thành thật nói: "Theo em biết, ông chủ không rõ tên, nhưng cũng không phải là giang hồ."

“Ừ!” Thế Minh vuốt cằm, một lúc sau mới nói: “Nếu muốn mua lại thì giá bao nhiêu?”

“Cái gì?” Trần Hồ Hoan run rẩy, cho rằng mình nghe nhầm.

Thế Minh lặp lại: “Mua quán Hoa Tươi kia cần bao nhiêu tiền?”

Trần Hồ Hoan nuốt một ngụm nước bọt, mím đôi môi khô khốc nói: "Anh Minh, không biết anh đã từng vào Hoa Tươi xem chưa. Diện tích bên khác hoàn toàn với quán Thiên Ý của chúng ta. Phía trên và các tầng thấp hơn gộp lại ít nhất là... Khoảng 1.000 mét vuông, một khách sạn lớn như vậy, cộng với việc trang trí nội thất, cho dù vị trí ở HA không lý tưởng lắm nhưng giá trị của nó cũng hơn 12 tỷ đến 14 tỷ, đó là ít."

“Mười hai mười bốn tỉ!” Thế Minh tính kỹ con số này, quay đầu nhìn Đặng Tâm Lỗi, nói: “Anh Lỗi, chúng ta có thể có nhiều tiền như vậy sao?”

“Cái này…” Đặng Tâm Lỗi cúi đầu tính toán, một lúc sau mới nói: “Mười hai đến mười bốn tỉ cũng không thành vấn đề, nhưng anh e rằng tiêu nhiều tiền như vậy cũng không thể thu lại được lợi ích tương ứng. Hơn nữa, trước đây trong băng nhóm chi tiêu tài chính lớn hơn luôn cần sự chấp thuận của trưởng lão Đạo Môn, nhưng bây giờ trưởng lão…”

Lời còn chưa dứt, Thế Minh đã xua tay: "Hiện tại trưởng lão đã không còn tồn tại trên danh nghĩa nữa. Trong trường hợp này, tôi sẽ ra quyết định và thông báo cho thành phố T phân bổ kinh phí càng sớm càng tốt."

Huệ Mẫn thở dài, thầm nghĩ anh Minh quá hống hách trong công việc, anh ấy hoàn toàn khác với Kim Bằng, cô không biết anh có đồng ý hay không mà để trụ sở phân bổ số tiền cần thiết. Cô hắng giọng nhắc nhở Nói: "Anh Minh, xem ra việc mua lại Khách sạn Hoa Tươi là việc chúng ta muốn làm, không biết họ có bằng lòng không!"

"Haha!" Thế Minh bình tĩnh nói, ngữ khí cực kỳ kiêu ngạo: "Bọn họ có đồng ý hay không không quan trọng, quan trọng là ta có cần hay không!"

Lời này vừa nói ra, cả phòng liền rơi vào im lặng, lén lút lặng đi. Long, Đông Thắng và những người khác đã quen với tính cách này từ lâu. Khách sạn Hoa Tươi quả thực có diện tích rất lớn, nhìn từ bên ngoài bình thường, không mấy nổi bật. nhưng bước vào bên trong sảnh ánh sáng tươi mới, đại sảnh được trải thảm đỏ, ở giữa là sư tử đồng thau, giữa móng vuốt là một quả cầu vàng từ từ phun tia nước, phía dưới là hồ nước. Hai quầy lễ tân có một bức tranh phong cảnh làm bằng đá cẩm thạch chạm khắc tinh xảo, tăng thêm vẻ sang trọng cho hội trường. Thế Minh và Long đến trước để điều tra, khi đến đại sảnh, cả hai đều thầm gật đầu khen ngợi.

Thế Minh chắp tay sau lưng, nhìn chung quanh, cười nhỏ nói: "Em quyết định hái bông hoa này!"

Long cũng cười nói đùa: “Hoa thơm sẽ có ong ghé thăm. Anh Minh, đừng để ong đốt nhé!”

"Này!" Thế Minh nói: "Đừng quên, chúng ta là kẻ xấu! Ngay cả những con quỷ cô độc, cô hồn bóng vía, những con hổ hung dữ và những con sói săn mồi khi nhìn thấy chúng ta cũng phải tránh xa chúng ta." Cậu ta đang âm thầm ám chỉ Đội hồn, Bạch Hổ bang và Sói Biếc.

Long nhún nhún vai cười nói: "Dù sao chú chỉ đâu, anh đánh đấy, trời sập vẫn còn đầu mình dựng trời!" Hai người vừa nói chuyện vừa đi tới quầy lễ tân.

Một cô gái mặc áo sơ mi trắng váy đen trẻ trung bước tới hỏi: "Thưa anh, các anh có bao nhiêu người?"

Thế Minh cười nói: “Tôi tới đây không phải để ăn uống, tôi tìm người.”

Cô gái lễ phép, giọng nói ngọt ngào hỏi: “Anh đang tìm ai?”

"Ông chủ của cô."

Cô gái sửng sốt rõ ràng và nói: "Họ của anh là gì? Để em thông báo."

Thế Minh vung tay, tự tin nói: "Không cần, chỉ cần nói có bằng hữu phương xa tới gặp là anh ấy đương nhiên sẽ biết."

Cô gái nhìn từ trên xuống dưới, kinh ngạc nhìn anh, một lúc sau mới có phần nửa tin nửa ngờ nói: “Vậy xin anh đợi một lát.”

Sau khi cô gái rời đi, Long nhỏ giọng nói: “Anh Minh, chúng ta không quen ông chủ ở đây!”

Thế Minh giải thích: “Có thể thành lập một khách sạn lớn như vậy, chủ nhân tự nhiên không phải là người bình thường, hắn nhất định phải quen biết và giao tiếp với rất nhiều người, làm sao có thể nhớ hết được? Em nói ra lời này để nó không yên tâm, ra ngoài và xem có chuyện gì xảy ra.”

“À!” Long hiểu ý gật đầu, hôm nay học thêm một chiêu. Quả nhiên không lâu sau, cô gái từ trên lầu đi xuống, nói với Thế Minh: "Mời anh đi theo em!"

Thấy vậy, Long lén lút giơ ngón tay cái lên cho Thế Minh. Cô gái dẫn hai người lên tầng hai, dừng lại trước một cánh cửa gỗ chắc chắn sơn đen, gõ hai lần, cô đẩy cửa ra và nói với Thế Minh: "Thưa anh, xin mời anh vào trong!"

Thế Minh mỉm cười lịch sự gật đầu rồi đẩy cửa ra. Đây là một văn phòng rộng khoảng 20 mét vuông, có một bộ bàn ghế bằng gỗ đàn hương màu nâu đặt gần cửa sổ, trên ghế có một người ngồi. Thế Minh nhìn rõ ràng, hơi sững, lắc đầu cười nói: “Không ngờ sếp của Hoa Tươi lại là phụ nữ.”

Người ngồi trên ghế nhìn chừng khoảng hai mươi tuổi, tóc ngắn, mặc một bộ váy kẻ sọc màu xám, khuôn mặt không đẹp lắm nhưng lại có khí chất cao quý. Lớp lót màu trắng ở cổ áo đứng của chiếc váy, trông càng hoàn thiện hơn, cô ấy đẹp và quyến rũ, rõ ràng cô ấy là một phụ nữ trưởng thành trong nghề. Cô ngẩng đầu lên và sửng sốt sau khi nhìn thấy Thế Minh, với nụ cười chuyên nghiệp trên khuôn mặt, cô nói: "Tôi không ngờ rằng người bạn xa xôi mà tôi chưa từng gặp mặt bao lâu nay lại là một cậu nhóc!"

Thế Minh hoàn toàn không để ý đối phương có chút khinh thường trong cách xưng hô, bình tĩnh ngồi xuống đối diện với cô: "Tôi nghĩ chúng ta về sau sẽ có cơ hội trở thành bạn."

“Ồ?” Người phụ nữ đóng tập tài liệu trên bàn lại, ngả người ra sau, nhìn Thế Minh bằng đôi mắt to đen sáng ngời: “Vậy hãy nói cho tôi biết lý do cậu đến thăm ngày hôm nay là gì?”

Tốt! Tôi thích! Thế Minh âm thầm vỗ tay, cậu luôn làm việc gọn gàng, đánh giá cao người thẳng thắn nói: “Tôi muốn cùng cô bàn bạc công việc, chuyện kinh doanh của khách sạn Hoa Tươi này.”

“Nói rõ hơn xem!” Người phụ nữ tao nhã từ trong ngăn kéo lấy ra một điếu thuốc, chậm rãi châm lửa.

“Mười hai tỉ!” Thế Minh đưa tay gõ gõ bàn: “Đây, mười hai tỉ.”

Người phụ nữ đầu tiên sửng sốt, nhưng sau đó cô hiểu ý, cô lén nhìn Thế Minh lần nữa, cười và thổi ra một vòng khói: “Có người từng đề nghị cho tôi hai mươi tỉ và tôi thậm chí còn không bán nó. Anh có tin hay không?”

"Tôi không quan tâm người khác đưa ra mức giá nào, tôi cũng không muốn hỏi, nhưng cô phải nghiêm túc cân nhắc mức giá tôi đưa ra."

Thế Minh nghiêng người về phía trước, nâng cằm, nhìn vào mắt người phụ nữ và mỉm cười nói. Dưới cái nhìn của anh, người phụ nữ mất tự nhiên liếc sang một bên, thầm kinh ngạc, quả là một đôi mắt sáng! Vẻ ngoài của Thế Minh chắc chắn không giống như đang nói đùa, khí chất tự nhiên tỏa ra trên người vượt xa những gì người khác có thể có, đó là sự tự tin vô song.

Người phụ nữ dừng lại một lúc rồi nói: "Tôi là một doanh nhân và tôi sẽ không kinh doanh vào việc mất tiền. Mười hai tỉ đối với tôi chẳng là gì cả, trong vòng vài năm tôi có thể kiếm lại được."

Thế Minh gãi đầu cười nói: “Đùn là căng thẳng! Nếu cô không đáp ứng yêu cầu của tôi, tôi sẽ rất tức giận, hậu quả trực tiếp nhất là cô sẽ không kiếm được một xu."

Người phụ nữ nghe vậy sắc mặt tối sầm, giọng điệu trở nên lạnh lùng: "Cho nên, anh đang uy hiếp tôi?!"

"Không, không, không!" Thế Minh liên tục xua tay, nheo mắt nói: "Tôi là người văn minh, sẽ không uy hiếp bất cứ ai, tôi chỉ nói sự thật."

Người phụ nữ chăm chú nhìn cậu một lúc lâu, một lúc sau mới cười nói: “Đừng nghĩ rằng anh có bệ đỡ chống lưng nào đó thì là vĩ đại. Để tôi nói cho anh biết, có đủ khả năng để mở một nhà hàng như này, tôi có người quen cả đen lẫn trắng”.

Thế Minh gật gật đầu, đứng lên, bất đắc dĩ nói: “Nói cách khác, không có thương lượng.”

"Đúng vậy!" Người phụ nữ kiên định nói.

"Ai!" Thế Minh rũ quần áo chuẩn bị đi ra ngoài: "Trời sắp mưa, tôi cũng chẳng có biện pháp nào khác, ngày mai sẽ có người tới, tôi nhắc nhở trước, tốt nhất là tìm tất cả những người cô biết đến.”

Trong lòng cô run lên, nhìn có vẻ như anh đang nói đùa, nhưng cô vẫn không muốn rơi vào bẫy: “Có gan thì để lại tên đi.”

Thế Minh nhếch lên khóe miệng bình tĩnh nói: "Lê Thế Minh!" Trước khi đi ra ngoài, cậu lại dừng lại, quay người nói: "Nhân tiện, nếu như ngươi thay đổi chủ ý, có thể tới tìm ta bất cứ lúc nào. Chúng ta là hàng xóm."

Người phụ nữ này rất xa lạ với cái tên LênThế Minh nên không để tâm, cô nghĩ rằng anh ta không phải là một người có quyền lực lớn, và xét giọng điệu của anh ta, anh ta nghe giống như một người đến từ phương Bắc nên đoán lý lịch của anh ở HA sẽ không lớn lắm, cô cảm thấy nhẹ nhõm rồi lộ ra nụ cười ngọt ngào: “Có một người hàng xóm như anh thật vui quá.”

Thế Minh ngẩng đầu cười nửa thật nửa đùa: "Tôi phải nói cho cô biết, tôi thích nghe cô nói chuyện!" Nói xong, cùng Long đi ra khỏi văn phòng.

Sau khi ra khỏi cửa, Long duỗi người, chắp hai tay sau đầu, uể oải nói: "Xem ra ngày mai lại là một ngày nhiều mây và mưa gió nữa, không biết cô gái này sẽ gặp người như thế nào?"

Thế Minh cười và nói: "Tôi có thể đảm bảo rằng cô ấy sẽ không tìm thấy ai."

Long nói: "Tại sao?"

"Bởi vì ta là Thế Minh!" Thế này đã đủ rồi, mặc dù hắn mới tới, nhưng cái tên dễ nghe, bóng cây, Thế Minh cộng với Bắc Đảo Môn, đây không phải chuyện đùa.

Ngày hôm sau, Thế Minh vừa mới dậy, Đông Thắng đã chạy tới hét lên: "Anh Ming, nhìn xem, chúng ta gần như đã được đăng trên báo!"

Thế Minh cau mày nhìn tờ báo, hóa ra trận chiến khốc liệt trong nhà máy ngày hôm trước là tiêu đề của tờ báo, nhưng nội dung đã bị chỉnh sửa ngoài ngữ cảnh. Đạo Môn ở HA được cho là hai nhóm đến từ các tỉnh khác, công nhân nhập cư tranh giành hợp đồng một dự án ngoại ô và đánh nhau rất quyết liệt, nhiều người bị thương, trong đó có một số người bị thương nặng và hiện đang được bệnh viện theo dõi.

Đông Thắng tức giận nói: "Bà ơi, đám phóng viên đó mù quáng đến mức tự tiện giả mạo danh tính của chúng ta."

Đọc báo xong, Thế Minh thở dài một hơi, ném vào thùng rác rồi nói: “Đông Thắng, ngươi cho rằng lên báo là chuyện tốt sao? Đừng quên chúng ta không thể nhìn thấy ánh sáng. Khi phóng viên viết bài này, Vũ Việt Hùng chắc chắn đã gây áp lực, anh ấy không muốn bị lộ nhiều hơn chúng tôi, hơn nữa với tư cách là một doanh nhân có vẻ hợp pháp, danh tiếng đối với anh ấy quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác.”

Đông Thắng gật đầu như hiểu rõ: "anh Minh, ta hiểu rồi. Sau này nếu có người dám đăng ta lên báo, ta sẽ đánh hắn đến chết!"

Nhìn thấy hắn nghiêm túc vung nắm đấm, Thế Minh cười lớn. Gần trưa, Long gõ cửa phòng Thế Minh, hưng phấn nói: “Anh Minh, ông chủ Hoa tới rồi!” Đúng như Thế Minh dự đoán, hôm qua và sáng nay, nữ chủ khách sạn Hoa liên tục đến. người trợ giúp duy nhất đã được tìm thấy. Khi cô nhắc tới ba chữ “Thế Minh”, ai nghe cũng đều hoảng sợ, người đi đường dù có ít thông tin đến mấy cũng vẫn nghe được tin Bắc Đạo nổi tiếng không kém gì Nam Đạo. Đường Môn, đã tiến vào Hà, Thế Minh thân là người đứng đầu trưởng môn Bắc Đạo, lại không tìm, hắn đã gặp rắc rối, ai dám gây phiền phức cho hắn?

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.