Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ai thế chủ động?

Tiểu thuyết gốc · 2750 chữ

Người đàn ông mà chàng trai gọi là Tiến Lực khoảng chừng hai mươi tuổi, mặc áo khoác da màu đen, đeo một hàng khuyên tai, miệng ngậm điếu thuốc, rõ ràng là thủ lĩnh của sáu người. Tiến Lực đi tới trước mặt chàng thanh niên, chỉ vào mũi rồi nói: "Tốt nhất đừng để tao phát hiện có chuyện gì, nếu không…Hừm, mày sẽ không yên đâu."

Thế Minh không biết mối quan hệ giữa những người này, cậu đưa mắt nhìn Hương Giang đầy nghi ngờ. Hương Giang nhỏ giọng nói thầm vào tai: “Anh ấy tên là Hoàng Mậu, em không biết người đàn ông tên là Tiến Lực này, chưa từng gặp anh ấy bao giờ.”

Có lẽ giọng nói của cô còn chưa đủ nhỏ, lời thì thầm đã bị Tiến Lực đứng đối diện nghe thấy, hắn liếc nhìn, đơ ra hồi lâu, rất nhanh, đôi mắt nhỏ dần nheo lại, di chuyển lên xuống trên cơ thể Hương Giang. Khi ánh mắt hướng về ngực cô, giống như con ruồi nhìn thấy mật, không thể rời khỏi được nữa.

Dưới ánh mắt thiêu đốt của hắn, Hương Giang vô thức kéo áo lại che, cau mày, nhưng cô đã kiềm chế bản thân không muốn nổi cơn tam bành. Khuôn mặt tức giận vừa rồi của Tiến Lực đột nhiên sáng lên vui mừng, ánh mắt ấy dán chặt vào Hương Giang, nhưng lại giả bộ nói với Hoàng Mậu: "Đây là bạn của mày à? Sao tao chưa gặp bao giờ nhỉ?!"

Hoàng Mậu vẻ mặt không thiện ý, tiến lên che Hương Giang lại: "Đúng, cô ấy là bạn của tao, Lực, này nên khách khí một chút, đừng quá đáng..."

Lời còn chưa dứt, Tiến Lực đã kéo hắn sang một bên, hừ lạnh: "Mày chẳng là cái thá gì cả!" Nói xong, không thèm nhìn anh ta, đi về phía Hương Giang, một mùi xạ hương quyến rũ ập vào lỗ mũi của hắn, đầu óc choáng váng trước vẻ đẹp của cô, lỗ mãng hỏi thẳng: “Em ơi, qua đêm bao nhiêu tiền?”

Hương Giang nghe xong, mặt đỏ như hoàng hôn, đôi mắt quả hạnh mở to, trừng mắt nhìn Tiến Lực, tức giận đến không nói nên lời.

Hoàng Mậu tức giận, bước tới vỗ vai Tiến Lực, tức giận nói: "Tiến Lực, tao đã nói cô ấy là bạn của tao, đừng quá chớn!"

"Mẹ kiếp!" Tiến Lực đã nổi máu dâm đãng đến mức không quan tâm ai với ai, hơn nữa sau lưng hắn có hậu thuẫn lớn, quen thói độc đoán hung han nên không coi trọng ai. Hắn ta dùng tay trái nắm lấy cổ áo của Hoàng Mậu, kéo phắt ra sau, nhấc đầu gối lên đập đầu anh ta xuống. Hai người thường xuyên đánh bạc mô tô, cũng có thua và thắng, nhưng từ trước đến giờ hai người vẫn hòa thuận với nhau, không ngờ hôm nay Tiến Lực lại ra tay, Hoàng Mậu không kịp chuẩn bị, mà chịu một đòn nặng nề, kêu một tiếng rên rỉ, ôm bụng ngã xuống đất.

Tiến Lực dẫn đầu năm thanh niên không sợ đánh đấm, tỏ ra có ý định ra tay, thấy anh động đậy, họ hét lên, vây quanh và giữ chặt Hoàng Mậu đang nằm trên mặt đất.

"Em ơi, vấn đề anh vừa hỏi em còn chưa trả lời!" Tiến Lực mỉm cười, đôi mắt nheo lại. Nhìn thấy Hương Giang tức giận đến mức ngực phập phồng theo nhịp thở, hắn càng ngứa ngáy và bạo dạn, đưa tay chạm vào má Hương Giang. Trước khi hắn ta có thể chạm tới mục tiêu mong muốn, bỗng thật khó để tiến về phía trước dù chỉ một inch vì cổ tay hắn đã bị nắm chặt.

Một đôi bàn tay trắng nhưng như một chiếc kìm thép, Tiến Lực nghiến răng đau đớn, cố gắng không hét lên trước mặt mỹ nhân, quay người lại thì thấy chính là cậu học sinh mặc vest bên cạnh Hương Giang. Tiến Lực ngay từ đầu đã để ý tới cậu, nhưng thấy còn trẻ, gầy gò, không có tí thực lực gì nên không để ý, hắn không hề biết rằng người với mầm mối rắc rối là chàng trai trước mặt mà hắn ta không hề coi trọng.

Thế Minh không muốn ra tay, nhưng Tiến Lực đã đi quá xa, dù thế nào đi nữa, Hương Giang được coi là đồng đội của cậu, nên đương nhiên sẽ không thể khoanh tay đứng nhìn cô bị bắt nạt.

Cậu khẽ mỉm cười nói: “Này, dùng vũ lực với phụ nữ là không có đạo đức lắm đâu.”

Tiến Lực trợn to hai mắt, dùng sức thu hồi cánh tay, thử mấy lần, đều không nhúc nhích, cổ tay như đang dính chặt trong tay đối phương. Tiến Lực chưa bao giờ phải chịu đựng sự bất bình này, hét lên: "Mày là ai? Đạo đức và vô đạo đức của tao liên quan gì đến mày?!" Vừa nói, hắn ta vung tay còn lại và đấm vào mặt Thế Minh.

Thế Minh cười thầm, hối hận vì không dẫn theo đám người Phạm Cường, Đông Thắng, thậm chí còn không có suy nghĩ ra tay với tiểu tử này. Cậu hơi xoay người sang một bên, tránh được nắm đấm mạnh mẽ nhưng yếu ớt của đối phương, tay dùng lực, “cạch cạch” một tiếng, cổ tay Tiến Lực bị gãy, toàn bộ lòng bàn tay đột nhiên cong.

Tiến Lực hét lên như một con lợn oai oái bị giết thịt, khóc lóc ôm cổ tay quỳ xuống đất. Thế Minh cúi đầu nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng vô cảm. Hương Giang đứng sau lưng Thế Minh, nở một nụ cười mà người khác khó phát hiện. Tiến Lực bị thương, nhưng những người bên dưới cũng đủ sợ hãi, Hoàng Mậu bị bỏ lại phía sau, hai người giúp Tiến Lực kiểm tra vết thương, ba người còn lại tiến đến Thế Minh, không nói một lời, mỗi người móc túi ra vung con dao găm trước mặt Thế Minh.

Thế Minh khinh thường cười khẩy, đột nhiên cử động, xoay chân, đối mặt với từng người trong số họ, đấm từng người một, khiến ba người trước mặt “nhiệt tình” ôm đất. Cậu đi thẳng đến trước mặt Tiến Lực, nhìn cổ tay bị chặt đứt của hắn ta, bình tĩnh nói: “Bây giờ hãy đến bệnh viện, có thể sẽ bình phục.”

Tiến Lực nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Thế Minh, khóe mắt đã nứt sẵn, đồng tử tràn đầy máu, hắn nghiến răng nặn ra một câu. "Có gan thì nói tên tao nghe, về sau tao sẽ đòi lại gấp trăm lần, mày dám không...?"

Thế Minh chưa kịp nói, Hương Giang đã tiến lên hai bước, ôm cánh tay hắn, nhẹ nhàng nghiêng người về phía trước, ngạo nghễ giễu cợt: “Đòi lại được không? Anh ấy là đại ca của Đạo Môn, Lê Thế Minh!" Hắn nhìn Hương Giang lại nhìn Thế Minh, thở dốc gật đầu: "Được, được, được."

Hắn ta nói ba lần liên tiếp, đá vào bàn tay đang rên rỉ trên mặt đất và hét lên: “Kéo ba người họ lên, đi thôi!”

Sáu người đỡ nhau khập khiễng rời đi. Thế Minh đứng bất động, không biểu tình, không biết mình đang suy nghĩ gì. Hương Giang trước mặt hắn vung tay lên, cười nói: "Đang nghĩ gì vậy? Bọn họ đều đi cả rồi."

Thế Minh phục hồi tinh thần, lắc đầu, nheo nửa mắt nói: “Không nghĩ gì cả, chỉ là tò mò, đối phương là mấy tên xã hội đen thôi, vì sao em lại nói cho bọn nó biết thân phận thật của anh để dọa."

Dưới ánh mắt của cậu, Hương Giang vô thức cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Em sợ bọn họ báo thù!”

"A!" Thế Minh dừng một chút, không hỏi nữa, nhìn Hoàng Mậu, mặt và người đều lấm lem, bị thương nặng, nói: "Bạn của em bị thương, anh đi tìm người đưa anh ấy đến bệnh viện."

Vừa nói cậu vừa lấy điện thoại di động ra định gọi cho Long, Hương Giang thấy vậy liền ngăn anh lại, chỉ vào đám người nói: "Không cần phiền phức, bạn của Mậu đến rồi."

Thế Minh nhìn thoáng qua, và quả nhiên, người mặc áo đỏ lao về hướng này mà không kịp cởi mũ bảo hiểm. Chàng trai chào Hương Giang, hỏi vài câu, sau đó đón Hoàng Mậu lên xe máy phóng vút đi.

Sau sự việc này, tinh thần thưởng ngoạn tốt đẹp giữa hai người đều vụt mất, Thế Minh thở dài, bất lực nói: “Muộn rồi, anh đưa em về nhà.”

Hương Giang nghe vậy, cười nắc nẻ, lắc lắc chìa khóa xe trong tay, nghiêm túc nói: “Em mới là người đưa anh về.”

Thế Minh tròn mắt và hối hận: “Đáng lẽ tôi nên học lái xe.”

Nhìn thấy cậu không cam lòng, Hương Giang lại cười phá lên. Hai người trở lại khách sạn Hoa Tươi, đã mười hai giờ đêm, Long và các anh em vẫn còn thức, đang ngồi ở sảnh cười nói, khi Thế Minh trở lại, mọi người đều đứng dậy. Thế Minh xua tay ý bảo mọi người có thể về nghỉ ngơi, nhưng cậu liếc nhìn An Quốc, dường như cố ý hoặc vô ý, anh thủ lĩnh của đội bí mật chuyên đảm nhiệm tình báo, vô cùng tỉ mỉ, hiểu ý của Thế Minh, im lặng, lớn tiếng bước ra khỏi khách sạn, rút ​​điếu thuốc ra và bắt đầu hút thuốc chậm rãi. Hút hai điếu thuốc, anh quay lại đại sảnh và phát hiện trong đại sảnh chỉ còn lại một người.

Thế Minh đang ngồi một mình trên ghế sofa cạnh quầy lễ tân, thoải mái uống trà. An Quốc lặng lẽ bước tới, hạ giọng, ngập ngừng hỏi: “Anh Minh, anh đang tìm em à?”

Thế Minh gật đầu cười, đặt tách trà lên bàn: “Tôi muốn cậu giúp tôi kiểm tra một người.”

“Ai?” An Quốc nghi hoặc hỏi.

"Tiến Lực."

"Tiến Lực? Em chưa từng nghe qua cái tên này, anh Minh sao lại kiểm tra người ta?" An Quốc nghi hoặc hỏi.

Thế Minh xoa xoa tay, kể lại tất cả những chuyện xảy ra khi cậu và Hương Giang đi dạo: “Có lẽ do lo lắng quá, nhưng anh luôn cảm thấy có gì đó không ổn, còn cụ thể là chuyện gì thì anh không thể nói luôn được."

An Quốc nghe xong, suy nghĩ một hồi, cũng không thấy có gì khả nghi, anh chỉ cần thực hiện những gì Thế Minh bảo anh làm, gật đầu nói: “Vâng, em rõ rồi, anh Minh. Em sẽ cố gắng cung cấp cho anh đầy đủ thông tin cá nhân trong thời gian sớm nhất."

"Càng sớm càng tốt? Ngày mai hay ngày kia?" Thế Minh nhướng mày hỏi.

An Quốc ngập ngừng nói: “Anh Minh, ta rất xa lạ với HA, không thể so sánh với tình huống ở nhà được, nên em không biết thời gian cụ thể.”

Thế Minh có thể hiểu được hoàn cảnh của anh, đứng dậy vỗ vai: "Bây giờ là thời kỳ khó khăn, chúng ta mới đến Hà Nội, cần phải nắm rõ thông tin. Vì vậy, An Quốc, cố gắng trong khoảng thời gian này cố gắng hết sức thiết lập mạng lưới kẻ tay mắt bên dưới, nếu anh giúp đỡ, thì cứ nói."

An Quốc vui mừng: "Anh Minh, đừng lo, em hiểu nên làm gì."

Thế Minh vui vẻ nói: “Mấy ngày nay Trường Nghĩa dường như không có phản hồi gì.”

An Quốc gật đầu nói: "Đúng vậy."

"Chúng ta cùng lúc giết chết nhiều người như vậy, lại không có động tĩnh gì, nếu mày là đại ca của Trường Nghĩa, ngươi có nhịn được không?"

"Khó." An Quốc thành thật nói: "Nhưng lòng muốn nhưng sức không cho thì đâu dễ mà đấu tranh. Trường Nghĩa suy cho cùng vẫn là một băng đảng địa phương, thực lực của nó không đủ để gây rắc rối."

"Cứ để mắt tới bọn nó!" Thế Minh xoa xoa trán: "Loài rắn địa phương có lẽ không dễ đối phó, nếu không may bị chúng cắn chúng ta sẽ rất khó chịu."

An Quốc suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Anh Minh có ý gì...?"

Thế Minh lạnh lùng nói từng chữ: “Bây giờ hận thù đã được rèn giũa, dù họ có làm điều gì bất lợi cho chúng ta hay không, chúng ta cũng nên diệt trừ càng sớm càng tốt, để tránh phiền phức về sau.”

"Em hiểu rồi, Anh Minh!" An Quốc đồng ý, nhưng trong lòng lại không đồng ý, anh âm thầm suy nghĩ một bang hội vô danh kín tiếng có thể làm gì, giữ hay loại bỏ cũng không có ý nghĩa gì lớn.

Nam Đạo Môn lợi dụng Thế Minh đang hôn mê nhập viện để tấn Bắc Đạo Môn nhưng không thành, thay vào đó lại mất quân và chịu nhiều thương vong, gây náo loạn trong giới ngầm HA. HA đã mấy chục năm không hề xảy ra một cuộc chiến băng đảng quy mô lớn nào, không ngờ, sau khi Bắc Đạo Môn tiến vào HA không lâu, mặt hồ tưởng chừng như yên tĩnh lại trở nên gợn sóng.

Mọi người cũng có cái nhìn khác về thực lực của Bắc Đạo Môn, rất nhiều bang hội đều có thái độ bình tĩnh chờ đợi. Dù sao Nam Đạo Môn đã thống trị thế giới ngầm địa phương từ lâu, đột nhiên xuất hiện một bang hội có thể đối đầu cạnh tranh. Chỉ cần băng đảng này không gây nguy hiểm cho bản thân thì cứ yên hồn toạ sơn quan hổ đấu.

Tuy nhiên, một số băng nhóm không mạnh lắm đã bắt đầu chuẩn bị ra tay, thỉnh thoảng khiêu khích các băng nhóm lân cận, cho rằng lúc này là cơ hội, muốn lợi dụng tranh chấp giữa nam bắc lỡ mất quyền lực. Nam Đạo Môn không có thời gian để ý tới việc khác, thừa cơ hội thu hoạch lợi lộc. Ngoài ra còn có một số băng nhóm hoạt động qua lại hai chiều giữa Bắc Đạo Nam, không đắc tội ai, lại tỏ ra rất gần gũi với hai bên, dĩ hoà vi quý, hiền lành như cá chạch trong ao bùn. Nhà Nguyễn là như vậy, Mạnh Dũng dường như rất tự hào về cách cư xử khôn khéo của mình.

Sau trận chiến ác liệt giữa hai miền Nam Bắc, đôi bên đã bình yên được một thời gian. Nam Đạo quả thực có rất nhiều thương vong, sinh lực không bị hao tổn, chỉ còn tinh thần hạ thấp, các đệ tử của Nam Đạo chưa bao giờ trải qua thất bại thảm hại như vậy, trong lòng mơ hồ có một loại cảm giác sợ hãi hướng về phía Bắc Đạo và Thế Minh. Vũ Việt Hùng hiểu ý, nên không phát động thêm một đòn tấn công nào nữa, mà huấn luyện thuộc hạ, chuẩn bị tìm cơ hội toàn lực phát động tấn công, lúc đó sẽ không cho Thế Minh bất kỳ cơ hội nào chống trả.

Thế Minh trong khoảng thời gian này cũng không có nhàn rỗi, đệ tử của Bắc Đạo Môn liên tục từ T thành và DN đến. Nếu không phải Thế Minh nói trước "chỉ sử dụng giới thượng lưu", thì nhân lực tập trung tại Bắc Đạo Môn thậm chí mười Khách sạn Hoa Tươi cũng không đủ sức chứa. Dù vậy, Đặng Tâm Lỗi vẫn phải tốn rất nhiều tiền để đặt chỗ ở tầng ba và tầng bốn phía, còn lại sống ở khách sạn gần đó.

Nhân lực dần dần tăng lên, An Quốc một tay cầm dao rựa đánh kiếm , một tay cầm tiền giấy thì mạng lưới tình báo bên dưới cũng bắt đầu hình thành. Vũ Việt Hùng chưa sẵn sàng ra tay nhưng Thế Minh đã sẵn sàng chống lại kẻ thù và chiếm thế chủ động.

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.