Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rượu nồng tình thắm

Tiểu thuyết gốc · 2581 chữ

Trần Bình Thái biết tối nay Thế Minh sẽ đi dự tiệc sinh nhật của Mạnh Dũng, vốn là hắn cũng được mời, nhưng lúc này hắn lại chẳng mấy có tâm tình. Buổi sáng hắn triệu tập các thành viên chủ chốt của băng nhóm lại, bảo mọi người chuẩn bị tối sẽ có một cuộc hành quân lớn. Hắn không dám nói rõ tấn công Bắc Đạo Đạo Môn, thứ nhất là sợ tiết lộ tin tức, và thứ hai, hắn sợ rằng mọi người bên dưới sợ hãi.

Mãi đến gần chín giờ tối, Trần Bình Thái mới công bố mục tiêu tấn công, không cho người của mình cơ hội do dự, nói xong trực tiếp dẫn một đám người của mình lên xe đã được chuẩn bị trước đó. Tổng cộng ít nhất có mấy chục chiếc ô tô, xe tải, xe jeep, không có một ghế trống, tổng số người ít nhất cũng trên hai trăm người, theo chỉ dẫn của hắn, đoàn xe chia xe thành từng đợt từ nhiều làn đường, cố tình giảm tốc độ chạy chậm về phía khách sạn Hoa Tươi.

Trước khi rời đi, Trần Bình Thái đã ra lệnh giết tất bất luận tội, hoạt động này chỉ còn lại người chết, không để bất kì ai còn hơi thở, mặc dù không thể giết được Thế Minh nhưng ít nhất cũng đủ để khiến anh đau lòng trong một khoảng thời gian. Hành động của Trường Nghĩa cực kỳ bí mật. Ban đầu không thu hút sự chú ý của người khác. Thế Minh từng bảo An Quốc hãy "chăm sóc" Trường Nghĩa, nhưng anh không mấy coi trọng việc đó, anh tin rằng Trường Nghĩa không gây ra nhiều mối đe dọa cho phe mình, xét về sức mạnh và danh tiếng thì hai băng đảng này không cùng một mức độ và tầng lớp.

Anh chỉ cử hai hoặc ba người theo dõi Trường Nghĩa cho có nệ, ​​​​và chính hai hoặc ba người này đã phát huy tác dụng không ngờ. Lúc đầu những người này cũng không suy nghĩ nhiều, có thể thấy xe của Trung Nghĩa Bang lần lượt đi ra ngoài, cuối cùng bọn họ cảm thấy có gì đó không đúng, lập tức gọi điện báo cáo An Quốc.

Lúc này An Quốc đang lang thang khắp trung tâm thương mại Sơn Trà, bí mật quan sát số lượng và vị trí của nhân viên bảo vệ nội bộ. Sau khi nhận được cuộc gọi và nghe người của mình nói, An Quốc thản nhiên nói: "Mày quan tâm đến chúng nó làm gì? Tao bảo mày giám sát, không phải can thiệp vào việc lặt vặt của chúng nó!"

Trong điện thoại, anh lại nói thêm một câu: “Thôi, mày cũng có thể đi theo xem trò vui đi. Trung Nghĩa Bang lại ra tay lớn như vậy, nhất định là chống lại một kẻ địch mạnh, biết thêm ít thông tin phong trào giữa các băng nhóm cũng tốt."

An Quốc lúc này chưa bao giờ mơ rằng kẻ thù hùng mạnh của Bang Trường Nghĩa mà anh nhắc đến chính là bản thân mình, chính là một con dao sắc bén sẵn sàng đâm thẳng vào tim.

Lúc này trong khách sạn Hoa Tươi chỉ có vài người, đã hơn chín giờ tối, khách khứa gần như đã giải tán, bình thường là đệ tử Bắc Đạo Môn, Đội Ám và các thành viên của Máu Lạnh vẫn tiếp tục ăn uống ồn ào trong khách sạn. Nhưng hôm nay phần lớn người đều được Thế Minh phái ra ngoài, khách sạn vắng tanh. Hương Giang chán nản ngồi trên ghế sofa cạnh quầy lễ tân, liên tục ngáp dài nhìn những người phục vụ thỉnh thoảng mang bát đĩa đi ngang qua. Trước đây khi Thế Minh chưa xuất hiện, mỗi ngày của cô đều cứ bình bình trôi qua, cô cũng không có cảm giác gì khó chịu, nhưng bây giờ Thế Minh rời đi, cô lại cảm thấy ảm đạm và thiếu thốn đến lạ. Mặc dù cô và Thế Minh mới quen nhau được vài ngày.

Ngũ hành và lần này không tham gia hoạt động mà tụ tập quanh bàn cà phê ở góc đại sảnh, cười nói rôm rả. Mộc không biết từ đâu lôi ra một bộ đánh bạc xúc xắc, và năm người họ vừa uống rượu vừa tung xúc xắc.

Thỉnh thoảng nghe thấy tiếng cười, Hương Giang cau mày khó chịu, nhìn đồng hồ, đứng dậy nói với quản đốc khách sạn: “Không còn khách nữa thì chuẩn bị đóng cửa cửa hàng.”

Mười giờ mười lăm, bên trong tòa nhà thương mại sơn Trà. Lượng khách hàng dần thưa thớt, các chủ cửa hàng cũng đã nghỉ ngơi, nhân viên an ninh bắt đầu tuần tra trong trung tâm thương mại để nhắc nhở những khách hàng còn nán lại rời đi. Người giám sát an ninh tối nay là một thanh niên khoảng ba mươi tuổi, dáng người không cao, chỉ cao hơn 1,7 mét nhưng nặng ngót ngét 75 cân, lông mày rậm, mắt tròn, dưới cằm có vài sợi râu thưa thớt đang ngồi trong phòng giám sát trung tâm, qua màn hình có thể nhìn rõ hầu hết các ngóc ngách của trung tâm thương mại.

Như thường lệ, những lối đi thường nhộn nhịp người qua lại giờ vắng tanh, thỉnh thoảng chỉ có nhân viên bảo vệ tuần tra bên dưới. Anh ấy nhìn màn hình một lúc rồi cầm bộ đàm lên nói: "Mọi người hãy cẩn thận. Hôm nay có cấp trên chỉ đạo, đừng để có gì sơ suất."

“Rõ!” Một lúc sau, người phía dưới đi qua bộ đàm, thản nhiên trả lời.

"Chết tiệt! Tên này, hắn chỉ biết ngồi trong phòng chỉ đường sao?!" Hai nhân viên bảo vệ phụ trách cửa trung tâm thương mại đi đến góc đường, một người nói kháy vài tiếng rồi châm một điếu thuốc, ngồi xổm cằn nhằn.

Người kia cười: "Chẳng còn cách nào! Mày nghĩ nó có thể trở thành giám sát trưởng là vì gì? Nghe nói hắn có quan hệ với người cấp trên."

"Người cấp trên là ai?"

"Tao biết được à." Hai người đang nói chuyện, máy liên lạc lại vang lên: "Quảng trường! Người đâu? Để tôi xem."

"Mẹ nó!" Người lên tiếng trước vứt nửa điếu thuốc trong tay, bước nhanh về phía camera chéo phía trên tường, lắc lắc đầu, đồng thời xua tay, ý nói “Đây”, rồi anh ta bước trở lại góc tường, châm điếu thuốc, tiếp tục hút, nhìn người bạn đồng hành của mình đang đứng dựa vào tường ôm đầu, không khỏi chửi rủa: "Mẹ cả nhà nó, lắm chuyện. Nếu ngày nào đó tao không muốn làm ở đây nữa nhất định phải đánh cho nó một trận nhừ đòn!”

"Sao phải đợi lâu thế? Hay là bây giờ!"

“Mày điên à, tao vẫn…” Chưa kịp nói xong, hắn nhìn thấy người bạn đồng hành của mình ngã thẳng xuống như cột gỗ. Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh chỉ cảm thấy sau gáy đau nhức, tầm nhìn tối sầm, sau đó không biết còn gì nữa.

Nhân viên bảo vệ chạm đất, phía sau xuất hiện một người đàn ông, anh ta mặc đồ màu đen, dáng người mảnh khảnh, trong tay cầm một con dao rựa sáng loáng. Vừa rồi chính anh ta đã đánh nhân viên bảo vệ bất tỉnh bằng lưng dao. Nếu không nhìn kỹ, khó có thể phát hiện ra một thanh niên mặc đồ đen đang ngồi xổm trong góc, tay cầm một con dao S mảnh khảnh lắc tới lắc lui. Hai người nhìn nhau gật đầu, là Long và Nguyễn Hoàng An. Thông qua thông tin An Quốc cung cấp, anh đã bí mật tránh xa tầm camera của màn hình và lẻn vào gần đó.

Long lấy điện thoại di động ra gọi điện thông báo cho các thành viên Máu Lạnh đang ẩn náu trong trung tâm thương mại bắt đầu hành động, sau đó gọi cho Thế Minh: “Anh Minh, mọi chuyện vẫn ổn.”

Thế Minh cầm điện thoại trong tay, nâng ly hướng Vũ Việt Hùng nói: "Kính anh Hùng một ly."

Vũ Việt Hùng khẽ mỉm cười, không do dự cầm chém lên rồi uống hết một ngụm. Thế Minh thấy vậy mỉm cười nói với Long ở đầu bên kia điện thoại, như nói với Vũ Việt Hùng: “Uống rượu phải uống như thế, rượu mạnh hay rượu nồng đều thấy vui vẻ.” Nói xong, rót rượu vào ly, uống sạch rồi cúp điện thoại.

Nhìn hai người qua lại, Mạnh Dũng bất đắc dĩ cầm lấy ly rượu, nhấp một ngụm nhỏ rồi nói: “Tôi không biết uống rượu như hai người. Hơn nữa, rượu là để nếm, uống hết một ngụm rất hào phóng, nhưng không thể cảm nhận được vị ngọt của nó.”

"Sai rồi!" Thế Minh cùng Vũ Việt Hùng gần như đồng thời nói, hai người nhìn nhau cười, duỗi tay nói: "Anh nói trước đi." Vũ Việt Hùng khách khí gật đầu: "Uống rượu thì phải tuỳ cả tâm trạng và tính tình, một người hào phóng và có tầm nhìn sẽ được thể hiện chỉ qua một ngụm rượu, Anh Minh, anh nghĩ sao?

Thế Minh gật đầu đồng ý, mỉm cười: "Hoàn toàn đồng ý."

"Tôi không phải là người keo kiệt!" Mạnh Dũng đỏ mặt, đứng lên nâng ly chúc mừng mọi người: "Hôm nay mọi người tụ tập cũng là nể mặt tôi, điều đó cũng cho thấy rằng anh em chúng ta tuy độc lập, nhưng chúng ta vẫn rất gắn kết. Hãy cùng nhau cố gắng vì con đường tươi sáng hơn của chúng ta!”

"Dô!" Các chủ băng đảng rất quan tâm với Mạnh Dũng, đứng dậy chạm cốc, có thể nghe thấy tiếng cạch cốc. Bữa tiệc bắt đầu một trận cao trào. Thế Minh trong lòng thầm cười, Mạnh Dũng không phải người tốt, nhưng lời nói lại khá dễ nghe. Lúc này, một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi lấy chai rượu trong tay đi đến bên cạnh Thế Minh, người đàn ông này thấp lùn, mặt đỏ bừng, râu rậm, hơi say lớn tiếng nói: "Anh Thế Minh, đại ca, tôi là “Rìu nhỏ” vô danh ở khu Đông HA, hôm nay được gặp nhân vật có tiếng như anh, thật là mở mang tầm mắt."

Nói xong, người đàn ông to lớn đưa tay ra. Nghe thấy lời nói của người đàn ông trung niên, Mạnh Dũng ngơ một chút, sau đó cười nói: “Anh Hồi lại khiêm tốn quá, rìu vô danh ở quận Đông cũng được coi là tốt nhất ở HA."

Rìu nhỏ Mạnh Dũng nhắc đến thực chất là Bang Rìu, nhưng chiếc rìu này nghe có vẻ giống với Bang Trìu ở thành phố H nhưng hai bên không có mối liên quan nào. Ở HA người dân ở phía Tây quen gọi băng nhóm rìu thành lập đầu tiên ở quận Tây là "Rìu lớn", còn những băng đảng thành lập sau ở quận Đông gọi là "Rìu nhỏ".

Các trục lớn và nhỏ có các giáo phái khác nhau cùng tên, hoạt động độc lập và hiếm khi tương tác với nhau. Người đàn ông trung niên này chính là Chương Hồi, ông chủ của Rìu nhỏ. Thế Minh không biết gì về Bang hội rìu của HA, cậu chỉ nghe An Quốc nhắc đến, và đoán người có cái tên này thường không tệ, cậu gật đầu mỉm cười và nói: “Đầu tiên, tôi không phải là người nổi tiếng. Thứ hai, tôi vẫn chưa phi thường đến mức khiến mọi người mở rộng tầm mắt." Nói xong, cậu đưa tay ra bắt tay với người đàn ông trung niên.

Hai tay vừa chạm vào, Thế Minh lập tức cảm nhận được áp lực từ tay đối phương truyền đến, lực cường đại ập đến như một cỗ lực lượng áp đảo, sức mạnh tựa như muốn dồn dập bóp nát xương cốt của cậu. Đôi mắt nheo lại hiện lên ánh sáng lạnh lẽo, lắc cổ tay trái gần như theo bản năng, con dao vàng trượt vào lòng bàn tay.

Thế Minh thầm hít một hơi dài, khóe mắt liếc nhìn Vũ Việt Hùng, thấy đang mỉm cười nhìn mình, kiềm chế không tấn công, nụ cười trên mặt không thay đổi, im lặng đáp lại đối phương. Xét về sức mạnh, Thế Minh chắc chắn sẽ không phải là đối thủ của Chương Hồi, nhưng ông Kim Bằng và trưởng lão Việt Đạo Môn đã dạy cho cậu một số phương pháp thiền định và tu khí, mặc dù chỉ là những kỹ thuật tinh thần cơ bản nhưng cũng đủ đối kháng cho người bình thường.

Lúc đầu, Chương Hồi không cảm thấy gì, nhưng sau một thời gian, hắn nhận thấy lòng bàn tay của Thế Minh bắt đầu nóng lên, nhiệt độ dần dần tăng lên, chỉ mất một thời gian ngắn, nếu như không nhìn thấy tận mắt, Chương Hồi chắc hẳn sẽ nghĩ rằng thứ mình đang cầm là một quả cầu lửa, nóng đến mức lòng bàn tay bỏng rát không chịu nổi.

Hai người đứng bắt tay, không nói chuyện, có vẻ thân mật, đều tươi cười, nhưng Chương Hồi lại miễn cưỡng cười, chỉ biết rằng quần áo đã ướt đẫm mồ hôi. Những giọt mồ hôi như giọt nước lăn trên thái dương, Chương Hồi không thể chịu đựng được nữa, đôi chân yếu ớt và không thể đứng vững, mất trọng lực và ngã vào người Thế Minh.

Thế Minh nhanh tay, ôm lấy hắn, cười nói: "Đại ca, tôi thấy anh uống hơi nhiều!"

Chương Hồi kinh ngạc, hắn vịn vào bàn rượu, ổn định thân thể, bình tĩnh đút tay vào túi quần, ngón tay đã run rẩy thành một khối, toàn bộ lòng bàn tay và nửa cánh tay đều tê dại đến mức gần như mất cảm giác, trong lòng anh cảm thấy bị thiệt thòi, nhưng không thấy biểu cảm bất thường nào trên khuôn mặt anh.

Chương Hồi mỉm cười đáp: “Ừ, ừ, có tuổi rồi, nên chỉ nhấp vài ngụm, cứ nghĩ là không sao, nhưng sức khỏe không tốt, không bằng các bạn trẻ, giống như sóng lượn phía sau”. Hắn nói câu cuối ẩn ý nhưng cũng có ý chân thành ngưỡng mộ.

Thế Minh cười khúc khích, khẽ móc ngón tay lấy lại con dao vàng: "Anh Hồi vẫn đang độ tuổi thanh niên. Có vẻ hơi sớm để nói anh sẽ già đi vào lúc này."

Đối phương tuy rằng chỉ là một học sinh, nhưng thực lực là khó lường, trong lời nói lại mang theo khí lực uy nghiêm, không còn khí chất tuổi trẻ bá đạo, xem ra việc trở thành thủ lĩnh của phái Bắc Đạo không phải là ngẫu nhiên. Vũ Việt Hùng đang uống rượu nhàn nhã bên cạnh, hắn cảm thấy với hai người này ở đây, ai có thể sánh bằng? Chương Hồi nâng ly, chân thành nói: "Kính anh Minh một ly!"

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.