Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tướng đối tướng, quân đối quân

Tiểu thuyết gốc · 2663 chữ

Một người chuẩn bị sẵn sàng tiến lên, một đối phương vội vàng đáp lại, thực lực giữa hai người chênh lệch rất lớn, tên da đen làm sao có thể chịu được đòn áp đảo của đối thủ? Chỉ có một tiếng “ing”, sau đó là một tiếng 'bụp', máu bắn tung tóe. Tên da đen còn chưa kịp ngậm miệng lại thì nửa đầu đã bay ra ngoài. Ngô Thưởng dùng kiếm chém xuống, khiến cơ thể và thanh kiếm của đối thủ bị gãy làm đôi, điều này cho thấy sức mạnh của anh ta đến mức nào. Anh dùng dao hất sạch vết máu, nhổ nước bọt xuống thi thể dưới chân, khuôn mặt đầy máu nở nụ cười nham hiểm, quay đầu nhìn về phía các đệ tử Nam Đạo Môn khác. Người Nam Đạo Môn không ngờ rằng thủ lĩnh của họ không chịu nổi một kiếm của đối phương. Trong ánh mắt sợ hãi, tất cả đều lùi lại vài bước.

Ngô Thưởng còn chưa động đậy, nhưng các đệ tử phía dưới đã không nhịn được nữa, theo tiếng gầm của một người, họ đồng loạt giơ kiếm, xông lên và bắt đầu giao tranh với người Nam Đạo Môn. Hai bên một bên đen một bên trắng, ranh giới rõ ràng, bây giờ hỗn độn thành một mớ đánh nhau, khó mà phân biệt được giữa ta và địch. Thanh kiếm lóe lên dữ dội, máu thỉnh thoảng bắn toé ra, như muốn nhuộm đỏ một nửa bầu trời đen.

Đặng Tâm Lỗi cầm trong tay con dao rựa, mỗi lần ánh bạc lóe lên đều kèm theo một tiếng thét chói tai, tuy đối thủ không mạnh và phần lớn đều là đệ tử bậc thấp nhất của Nam Đạo, anh cũng chẳng hề có chút thương xót. Anh biết nếu không có gì xảy ra ngoài ý muốn, quân chủ lực thực sự của Nam Đạo Môn sắp đến, nếu bây giờ hắn nhẫn tâm thì đồng nghĩa tàn nhẫn với chính mình.

Đúng như hắn tưởng tượng, Tiêu Bàng dẫn đầu không dưới 200 người tiên phong, lao về phía anh như một cơn lốc. Khi đệ tử cuối cùng của Nam Đạo Môn bỏ trốn, đoàn xe của Tiêu Bàng cũng đã đến. Anh và Đặng Tâm Lỗi là kẻ thù cũ, đối mặt với nhau phừng lên ghen tị và khó chịu.

Tiêu Bàng không chỉ ghen tị mà nhìn những thi thể mặc quần áo trắng cùng những người bị thương rên rỉ khắp nơi, cảm thấy hận đến mức toàn thân ngứa ngáy, bừng bừng lửa thù và rít lên: "Đặng Tâm Lỗi!"

Đặng Tâm Lỗi nhìn Tiêu Bàng, trợn mắt nói: "Gọi thì cứ gọi đi. Sao còn phải nghiến răng nghiến lợi? Chúng ta đều là bạn cũ..."

Tiêu Bàng tức giận đến mức hai mắt suýt rớt ra ngoài, hít sâu hai hơi mới bình tĩnh lại, chỉ vào người mặc áo trắng trên mặt đất, run giọng nói: “Đây là mày làm à?”

Đặng Tâm Lỗi nhún vai, vẻ mặt ngây thơ nói: "Mày đang hỏi thừa à? Ngoài tao ra xung quanh còn có ai khác à?"

"Được, được!" Tiêu Bàng liên tục gật đầu: "Vậy mày phải trả máu đổi máu!"

Đặng Tâm Lỗi kinh ngạc mở to mắt, cười nói: “Tao nghe không sai, tướng quân bại trận, ở DN không biết chạy trốn, lại ở đây lại nói bậy bạ, tao thật khâm phục mày…"

Thất bại của DN là nỗi đau cả đời của Tiêu Bàng, Đặng Tâm Lỗi chưa kịp nói xong, hắn đã gầm lên giận dữ, hét lớn: "Đừng tha bất kì một con chó nào ở Bắc Đạo Môn!"

Đặng Tâm Lỗi đá ngã đệ tử Nam Đạo Môn đầu tiên lao về phía mình, cười sau lưng: “Tới đây, không biết ai sống ai chết!”

Sau đó, một đạp một chém chết bốn năm người đàn ông bị thương. Đặng Tâm Lỗi đột nhiên giơ tay, khi mọi người cho rằng anh sắp phát lệnh tiến công, không ngờ lại hét lên: "Rút lui!"

Bất kể phản ứng của người khác thế nào, anh vẫn dẫn đầu quay người bỏ chạy, đôi chân dài vòng lên cổ phi về phía trước, vượt qua chiếc xe tải trên đường và bắt đầu chạy theo cách mà anh chưa bao giờ giỏi nhưng thường có thể sử dụng. Tiêu Bàng không ngờ tên này vừa hỏi đã bỏ chạy, thấy hắn nói rất có khí thế, vốn tưởng rằng có thể sẽ cùng hắn một trận máu lửa, không ngờ hắn lại bỏ chạy trước.

Ngô Thưởng nhìn Đặng Tâm Lỗi chạy, sau đó nhìn đám đệ tử Nam Đạo một vùng lớn đang lao về phía mình, anh cảm thấy phẫn uất, dậm chân, thở dài rồi chạy về hướng Đặng Tâm Lỗi đang chạy. Khi cả hai tướng lĩnh bỏ chạy, những đàn em bên dưới tự nhiên mất đi ý chí chiến đấu, đều vứt kiếm, một nhóm người từ Bắc Đạo theo sát phía sau Đặng Tâm Lỗi và Ngô Thưởng bắt đầu chạy điên cuồng. Vô cùng khó khăn, Ngô Thưởng mới đuổi kịp Đặng Tâm Lỗi, vừa chạy thở không ra hơi vừa hỏi: "Anh Lỗi, chúng ta đang thắng trận, sao lại chạy?"

“Khà khà! Đặng Tâm Lỗi cười quái dị nói: "Không bỏ chạy thì là ngu!" Có trời mới biết có bao nhiêu người dự phòng còn chưa tới, một khi đánh nhau, đúng như Tiêu Bàng nói, chúng ta đừng nghĩ bất kì ai có thể rời đi. "

“Tiêu Bàng nó là cái thá gì…”

Ngô Thưởng tức giận nói: “Cho dù đối phương có nhiều người, em nhất định có thể bắt được Tiêu Bàng. Dù có bao nhiêu người trong Nam Đạo, em cũng không sợ.”

Đặng Tâm Lỗi lắc đầu: "Tiêu Bàng không phải thằng ngu, mày có thể nghĩ đến, nó cũng có thể nghĩ đến, nó lại đứng yên chờ mày bắt không? Đừng nói nữa, chúng ta chạy, dễ hụt hơi!" Ngô Thưởng mặt hằm hằm không nói gì chỉ bồn chồn im lặng chạy theo sau.

Khi Tiêu Bàng tổ chức nhân lực đẩy chiếc xe tải lớn sang một bên, Đặng Tâm Lỗi đã chạy rất xa, hắn không hề lo lắng, mở cửa ra và chế nhạo: “Để tao xem mày chạy đi đâu?!”

Anh lên xe rồi ra lệnh cho người của mình tăng sức truy đuổi. Làm sao hai chân có thể chạy nhanh hơn một ô tô bốn bánh, một lúc sau, Đặng Tâm Lỗi mơ hồ nghe thấy tiếng động cơ gầm rú sau lưng. Anh vỗ đầu và thầm hét lên rằng không ổn.

Lúc này, muốn kêu lên cũng đã muộn, hai đệ tử Bắc Đạo Môn không kịp né tránh, đã bị một chiếc ô tô phóng nhanh tông đến, hai người hét lên, nhảy về phía trước một quãng đường dài, khi hai người họ chưa kịp đứng dậy, chiếc xe tàn nhẫn đã lao qua đâm nát hai người họ, rồi một chiếc khác…, và khi tất cả những chiếc xe đã đi qua, trên mặt đất chỉ còn lại hai vũng máu thịt. Để tránh xe, các đệ tử Bắc Đạo nép sát vào tường hai bên đường, tốc độ giảm dần, các đệ tử Nam Đạo lần lượt chạy ra khỏi xe, hai nhóm lại đánh nhau. Hai bên có số lượng người và sức mạnh gần như ngang nhau, cuộc chiến sinh tử bằng kiếm và súng bắt đầu.

Đặng Tâm Lỗi nhìn thấy toàn bộ người của mình đều bị đối phương chặn lại, lo lắng dậm chân, muốn kêu cứu, nhưng sau khi suy nghĩ đành bỏ cuộc, trong nhà không có nhân lực, hơn nữa hầu hết đều không có người. Mọi người được Long và Nguyễn Hoàng An dẫn đầu đánh lén Sơn Trà, anh không muốn đánh lạc hướng hai người, đúng lúc họ đang nghĩ, một người đàn ông mặc đồ trắng chạy về phía anh, cao hơn 1,8 mét và gầy như cột ngựa. Một mắt bị một mảnh vải đen che lại, Đặng Tâm Lỗi cẩn thận nhìn sau, trong nội tâm hét lên một tiếng, rắc rối, nguyên lai người này chính là chột mắt Cao Phương Thường, một trong tám vị thiên vương của Nam Đạo Môn.

Hai người đã quen nhau đến mức vừa gặp đã bắt đầu gây gổ làm trận vui. Hai người không chịu nhượng bộ, trực diện đánh nhau, dao va chạm, tia lửa bắn tung tóe, tiếng đinh đong vang lên không ngừng. Xét về sức mạnh, Cao Phương Thường có thể không phải là đối thủ của Đặng Tâm Lỗi, nhưng để hạ gục hắn ta trong thời gian ngắn không phải là điều dễ dàng. Đặng Tâm Lỗi lo lắng, vừa chiến đấu vừa phải chú ý đến tình huống xung quanh, cứ như vậy trong chốc lát hai người đã ngang tài ngang sức.

Đường phố tràn ngập người đánh nhau, giết nhau, một đen một trắng tựa nhưng không thể trộn lẫn với nhau, chỉ cần chạm nhẹ một chút cũng có thể làm đối phương ngã xuống đất và mất mạng. Từ xa, Ngô Thưởng nhìn thấy Tiêu Bàng ở phía sau thỉnh thoảng khua khoắng, lớn tiếng hét lớn, tay cầm thanh đao quá khổ chạy một mạch về phía Tiêu Bàng, sau khi cho rằng đã ở trong phạm vi tấn công của mình với một tiếng hét lớn, tốc độ của anh ta tăng lên ngay lập tức, nhanh như tia chớp và bay về phía Tiêu Bàng.

Hai bên trái phải của Tiêu Bàng có không dưới mười vị Nam Đạo Môn tinh nhuệ làm hộ vệ cho hắn, bọn họ thấy vậy đều rút kiếm ra trước mặt hắn để đón Ngô Thưởng đang xông tới.

Người còn chưa tới, dao đã giơ cao đón chào, khi Ngô Thưởng đến trước mặt hộ vệ, bất kể đối thủ là ai anh cũng sẽ vung tay chém. Lưỡi kiếm vốn đã rất nặng, cộng với động lực phía trước của cơ thể và sức mạnh của cánh tay, lưỡi kiếm thực sự tạo ra âm thanh xoẹt xoẹt cắt xuyên không khí.

Thấy không thể ngăn cản, thị vệ Nam Đạo Môn không dám sơ suất, tránh sang một bên, ba người phía trước gần như đồng thời giơ kiếm và nhận đòn uy hiếp của hắn.

Kiếm khí mạnh mẽ, đầu tiên là một đạo sắc bén thanh âm xuyên thủng màng nhĩ, sau đó là ba tiếng kêu thảm thiết, Tiêu Bàng cùng Nam Đạo đệ tử nhìn thấy rõ ràng, trong lòng run lên.

Thì ra Ngô Thưởng dùng kiếm chém, một tiếng vang lên, ba tên to lớn đang đỡ kiếm với vòng eo tròn trịa bị hất văng trên không trung hơn một mét, nằm soài trên mặt đất, cánh tay tê dại, choáng váng, nhất thời không đứng dậy được. Chiêu này mạnh đến mức nào? Tiêu Bàng âm thầm chặc lưỡi, hắn không chắc mình có thể chịu được kiếm này hay không, ngẩng đầu cẩn thận quan sát đối thủ.

Đối phương có chiều cao trung bình, nhìn qua cũng không phải rất khỏe, bờ vai hơi rộng. Tuy nhiên, nhìn vào chiều cao, vẫn có thể nhìn thấy được cơ bắp cuồn cuộn dưới lớp da màu đồng, sừng sững như một ngọn đồi, các đường gân cơ dày ở hai cánh tay dày đến mức như bắp chân trẻ con.

Tiêu Bàng nhìn xong liền tách ra khỏi mọi người, chậm rãi đi tới phía đối diện Ngô Thưởng, hỏi: "Người anh em này là ai? Hình như tôi chưa từng gặp qua."

Ngô Thưởng mới được thăng chức sau khi Thế Minh trở thành người đứng đầu Bắc Đạo, anh ta từng chịu trách nhiệm về an ninh của Kim Bằng nên khi DN ổn định, anh ta ở lại thành phố T. Tiêu Bàng chưa bao giờ gặp anh ta. Sau khi đến HA, Thế Minh thấy người của mình rất ít nên nói qua với ông cụ, ông liền gọi một nhóm đệ tử trẻ tuổi mình đồng da sắt đến tiếp viện, và Ngô Thưởng là một trong số đó.

Thế Minh cũng rất coi trọng người này, vừa đến HA đã phong anh ta làm cận vệ cho Đặng Tâm Lỗi. Ngô Thưởng nhìn Tiêu Bàng từ trên xuống dưới, nhíu mày, tức giận nói: “Lắm mồm cái đéo gì ở đây!”

Vừa nói hắn vừa vung tay lên, lưỡi đao hướng về phía Tiêu Bàng thổi một cơn lốc. Tiêu Bàng thường ẩn mình, hiếm khi ra tay, nhưng không ra tay không có nghĩa là hắn không có võ. Hắn trượt chân, lùi lại hai bước để tránh lưỡi kiếm của đối thủ, đồng thời chém ngang ngực và nói: "Kìa chú em, thấy mày là một nhân tài. Hay đầu hàng anh tha..."

Lời còn chưa dứt, Ngô Thưởng lông mày dựng lên, há miệng chửi rủa: “Tao đầu hàng cái mạng chết tiệt của mày!”

Anh không cho Tiêu Bàng cơ hội nói chuyện, liền đánh hết đòn này đến đòn khác, tốc độ càng lúc càng nhanh, không dưới mười lần, con dao lớn nặng hơn một ký dường như nhẹ như bẫng trong tay. Tiêu Bàng né trái tránh phải, không có cơ hội nói một lời, đến tượng đất vẫn còn biết bực bội, thấy đối phương không chịu nể mặt, ánh mắt hắn trở nên lạnh lùng, dấy lên sát ý.

Một người mạnh như vậy mà không đầu hàng về phe mình thì quả là phí phạm, vì vậy tốt hơn là loại bỏ càng sớm càng tốt. Đúng với tâm thái không ăn được thì đạp đổ.

Kỹ thuật di chuyển của hắn ta thay đổi, đột nhiên tăng cường tấn công, chém liên tiếp, chặn đòn tấn công của Ngô Thưởng.

Quân đối quân, tướng đối nhau, nam bắc không ai rảnh rang, đều gia nhập đoàn chiến đấu. Khi hai bên ngang tài ngang sức và lâm vào một trận chiến giằng co. Tiếng còi ô tô vang lên từ phía sau Nam Đạo Môn, hàng chục ánh đèn ô tô chiếu đến. Đặng Tâm Lỗi giật mình, vội vàng vung kiếm hai lần, ép Cao Phương Thường lùi lại mấy bước, đưa tay chặn luồng sáng mạnh phát ra từ mình, nhìn kỹ hơn thì thấy một đoàn xe đang tiến tới ở cuối đường. Mẫu xe không quen, biển số cũng lạ, người ngồi trong xe cũng lạ. Đặng Tâm Lỗi đột nhiên cảm thấy đau đầu dữ dội. Không cần suy nghĩ nhiều, hình như quân tiếp viện từ Nam Đạo Môn đã đến!

Quả nhiên, Tiêu Bàng nhảy ra khỏi vòng, xoay người, cười lớn, chĩa dao vào Đặng Tâm Lỗi ở xa và Ngô Thưởng ở trước mặt, nói: “Tự nguyện đầu hàng, có thể mày sẽ bớt đau khổ hơn, nếu không. .."

Tuy nhiên, Ngô Thưởng dường như có thói quen ngắt lời người khác, Tiêu Bàng chưa nói được nửa lời thì con dao của anh lại lao tới. Tiêu Bàng tức giận đến mí mắt giật giật, nhưng nhất thời lại không thể làm gì được. Đặng Tâm Lỗi âm thầm nghĩ kế, nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách hay, người ở Nam Môn ngày càng nhiều, chỉ có một mình, anh không thể lo nghĩ nhiều thế được, có thể chạy bao nhiêu là bấy nhiêu. Anh dùng hết sức lực dùng một con dao sắc chém ra, gắng sức đánh bật lại Cao Phương Thường và hét lớn: "Các anh em, theo tôi rút lui!"

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.