Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ông Lý

Tiểu thuyết gốc · 2735 chữ

Thế Minh cười khẩy: "Tôi đợi ngày đó, nhưng bây giờ con trai ông đang ở trong tay tôi, muốn cứu nó thì một mình ông đến Bắc Hồ, toàn là người trong giới với nhau cả, nếu ông mà

báo cảnh sát, hậu quả chắc không cần đợi tôi nói đâu nhỉ!"

Thế Minh dừng một lúc, dặn dò: "Ông nhớ đấy, một mình ông thôi, con trai của ông... chỉ còn ba mươi bảy phút nữa là sẽ cạn máu đấy! Có đến hay không thì ông tự xem mà quyết!"

Nói xong, Thế Minh không đợi lão Lý nói đã cúp máy, mặt lạnh tanh cười với Phong: "Mạng của mày do bố mày quyết, nếu địa vị của mày trong lòng bố mày chẳng là cái thá gì, thì ngày này năm sau chính là ngày giỗ của mày!"

Nói xong, Thế Minh không để ý đến Phong nữa, đi ra khỏi phòng. Cậu nói với Trung Vương ở phía sau: "Vương, mày cho người giám sát động tĩnh của Thanh bang đi, tuy Phong đã trong tay chúng ta nhưng cũng không thể chủ quan được! Lão Lý không đơn giản, nói không chừng lão lại có cái trò chó má gì nữa!"

Trung Vương nói: "Vâng! Anh Minh yên tâm đi, em đã sắp xếp xong xuôi rồi. Ông ta có làm cái gì thì cũng trong tầm ngắm của chúng ta, với cả khi nãy lúc anh ở trong phòng an ủi chị em nhà Tuệ Phương, em cũng đã cho người tung tin lão ta cho Thanh bang biết, lão ta là người giết đại ca Đỗ Chấn rồi!"

Thế Minh hài lòng mỉm cười, có một trợ thủ đắc lực như Trung Vương là một chuyện vô cùng tốt đẹp, thứ mà cậu có thể nghĩ đến chưa kịp nói thì người ta đã làm đâu ra đấy rồi! Thế Minh vỗ vai cậu ta nói:

"Được lắm, tao không nhìn lầm người mà, khi đó giữ lại mày với An Quốc quả thật rất đúng đắn, haha!"

Ông Lý biết Phong - con trai vàng con trai bạc của ông ta ở trong tay Thế Minh thì lòng đau như dao cắt, quan trọng nhất là ông ta mới biết được Đỗ Chấn đã chết rồi. Bây giờ những người trung thành với Đỗ Chấn đang đi khắp nơi tìm ông ta, thề rằng phải ăn tươi nuốt sống ông ta.

Giờ đây lòng ông ta nóng như lửa đốt, thầm chửi bang Hổ Trắng chó má, tuy chúng có mối thù sâu đậm với Đỗ Chấn, nhưng tự dưng giết Đỗ Chấn như vậy thì bảo ông ta phải làm thế nào đây, bây giờ gọi điện thoại cho bọn họ cũng không thể gọi được.

Lão Lý không kịp nghĩ nhiều, vội vàng dắt theo vài tên trung thành đi đến khách sạn Bắc Hồ. Giữa đường, ông ta dặn dò cấp dưới, bọn chúng phải ở quanh Bắc Hồ. Mặc cho bên trong có xảy ra chuyện gì thì mười phút sau phải đồng thời xông vào, cứu được Phong là quan trọng nhất, mà có thể giết được Thế Minh thì càng tốt, sau đó trở về dọn dẹp Thanh bang sau, nếu không cứu được thì tất cả cùng chết.

Ông Lý quyết xong thì đi đến Bắc Hồ với tốc độ nhanh nhất, hàng trăm tên đàn em của ông ta đều mai phục ở gần đó, ai nấy cũng cầm theo súng, chỉ đợi thời gian tới là xông vào. Lão ta đứng trước cửa, hít sâu một hơi rồi bước vào trong. Vào đại sảnh, một người bước tới, nhìn ông Lý rồi nói: "Anh Minh đợi ông đã lâu rồi, mời lên tầng!"

Lão ta "hừ" một tiếng, sờ sờ cổ tay, đi theo phía sau tên đó lên tầng. Đến tầng ba, tên kia dẫn Lý đến cửa một gian phòng, bảo ông ta dang hai tay ra, sau đó kiểm tra cẩn thận một lượt từ trên xuống dưới rồi tìm thấy hai khẩu súng lục, cậu ta cười rồi chỉ vào cửa nói:

"Ông có thể vào rồi!"

Ông Lý do dự một lúc rồi cũng đẩy cửa bước vào.

Bên trong rất lớn, chính giữa có một cái bàn họp dài gần mười mét, Thế Minh đang ngồi ở đó, đằng sau còn có mười người.

"Lão đúng là một người uy tín nhỉ, đến thật rồi này, haha!" Thế Minh nhìn ông ta cười lớn.

Ông ta lớn tiếng nói: "Lê Thế Minh, tao không có thời gian phí lời với mày, con trai tao đâu, tao muốn gặp nó!"

Thế Minh nói: "Từ từ thôi nào, tôi là người giữ chữ tín, ông đã đến rồi thì đương nhiên tôi sẽ thả người!"

Nói xong, cậu nói với người phía sau: "Hai thằng đi lôi thằng Phong qua đây, phải nhanh lên đấy, đừng để khách của chúng ta sốt ruột!"

Hai tên đứng sau đáp lại một tiếng rồi chạy như bay ra ngoài.

Ông Lý thấy hai tên kia ra ngoài, nhìn Thế Minh lạnh lùng nói: "Tao đến rồi, mày muốn giở trò gì thì nói ra!"

Thế Minh cười nói: "Tôi không muốn giở trò gì cả, ông bắt cóc Đỗ Chấn khiến nội bộ lục đục rồi còn quay sang đấu với bang Thế Minh, rốt cuộc là vì điều gì. Theo tôi tìm hiểu thì địa vị của ông ở Thanh bang cũng không thấp nhỉ!"

Ông Lý tiếp lời: "Lông còn chưa mọc hết mà đã đòi làm đại ca! Mấy năm qua nó dẫn dắt Thanh bang được cái thành tựu gì chứ, giờ đây không dễ gì mới có thể phát triển được thì lại liên minh với bang của mày, sớm muộn cũng có ngày mày nuốt sống Thanh bang mà nó vẫn một điều anh hai điều em với mày! Đỗ Chấn nó không có cái uy để làm đại ca, cũng không có não để làm đại ca! Nếu Thanh bang vẫn do nó dẫn dắt thì ngày tiêu tùng cũng không còn xa nữa. Đúng là nó đối xử với tao không bạc, nên tao mới không định giết nó!"

Thế Minh nghe vậy thì nhướng mày, nói: "Ông không định giết anh ấy? Không có lệnh của ông thì đám đàn em trong căn phòng đó dám nổ súng vào đại ca chúng?"

Lão ta bất lực than thở: "Chỉ dựa vào một mình tao mà đòi giành được Thanh bang thì đúng là khó hơn lên trời, chỉ là vừa vặn bang Hổ Trắng cũng căm hận Đỗ Chấn nên tao mới đến địa bàn chính của bang Hổ Trắng để nhờ bọn chúng giành Thanh bang hộ tao, nhưng tao thật sự không muốn giết chết Đỗ Chấn, tao chỉ muốn khống chế nó để ra lệnh mà thôi, tao không có lí do gì để giết nó cả."

Thế Minh yên lặng nghe lão ta nói xong, tức giận nói: "Đúng! Có lẽ anh ấy không có năng lực để làm một đại ca, nhưng điều đó có nghĩa là ông có thể à? Ông muốn làm đại ca Thanh bang thì có thể gọi tất cả các ông lớn về để luận tội anh ấy, nhưng dùng cái cách đê tiện, bỉ ổi này thì tính là cái thá gì chứ? Bang Hổ Trắng mà ông cũng dám tìm đến? Thanh bang mà do ông dẫn dắt thì mới tiêu tan sớm hơn đấy!"

Lão ta cười lớn: "Hôm nay chỉ do ông trời không phù hộ tao thôi!"

Lão chỉ vào Thế Minh căm hận nói: "Lê Thế Minh, mày thì thông minh rồi! Đỗ Chấn là một thằng ngu, tao thì không, mày tiếp cận Thanh bang không chỉ đơn giản là muốn phát triển bang phái đâu nhỉ, ngày nào còn tao ở đây thì mày đừng hòng động vào Thanh bang!"

Thế Minh khẽ chột dạ, sắc mặt u ám nhìn ông ta, nói: "Hôm nay tôi nói cho ông nghe, tôi không định động vào Thanh bang, càng sẽ không thôn tính chiếm Thanh Bang, chỉ cần một ngày anh Chấn còn thì bang Thế Minh sẽ mãi là bạn của Thanh bang, hơn nữa còn có Tuệ Phương nữa, ông tưởng mọi người đều như ông à!"

"Haha!"

Lão Lý cười nói: "Lời này của mày chỉ có thể nói với mấy thằng ngu như Đỗ Chấn thôi, mày tưởng không ai nhìn ra lòng lang dạ sói của mày à, Đỗ Tuệ Phương? Nó chỉ là một đứa con gái không hiểu chuyện mà thôi, trong một thời gian ngắn mày bành trướng bang Thế Minh đến mức độ này mà lại có thể dừng chân vì một ả đàn bà à?!"

Thế Minh "hừ" một tiếng, quay đầu đi không nói gì, thầm nghĩ lão Lý này đúng là không đơn giản!

Thật ra không phải Thế Minh chưa từng nghĩ đến việc nhân lúc Đỗ Chấn lơ là phòng bị với mình mà nuốt sống Thanh bang, chỉ là mãi vẫn chưa có cơ hội, cậu muốn đối phó với bang Hổ Trắng trước, sau đó là quân Anh em, đợi đến khi giải quyết đám đó xong xuôi rồi thì chính quyền thành phố lại có một phen thay máu diện rộng!

Thế Minh từng hỏi bản thân vô số lần, nếu thật sự có cơ hội có thể nuốt sống Thanh bang, liệu cậu có vì tình bạn với Đỗ Chấn mà từ bỏ hay không?

Nhưng mỗi lần đáp án hiện lên trong đầu cậu đều là phủ định, tuyệt đối không thể từ bỏ!

Phải chiếm lấy Thanh Bang!

Tuy cậu biết làm như vậy là không đúng.

Chính nghĩa là gì, không ai có thể nói rõ được, có thể hôm nay cậu cảm thấy điều đó là không đúng nên không làm, có lẽ sau này nhìn lại mới cảm thấy là đúng đắn, đến lúc hối hận rồi thì cơ hội cũng không còn nữa, hơn nữa cũng không có ai cảm ơn, đồng cảm với mình cả. Để phát triển, nếu muốn trở nên mạnh hơn thì buộc phải từ bỏ một số thứ, đó chính là lương tâm và thứ gọi là chính nghĩa!

Lúc này, Phong bị hai tên kia lôi vào. Sau khi vào trong phòng, hai tên đó ném Phong xuống đất, đi đến bên cạnh Thế Minh ghé vào tai cậu nói:

"Anh Minh, Phong ngừng thở rồi!"

Thế Minh vô cảm gật đầu, cho dù Phong vẫn chưa chết thì cậu cũng không định để hắn sống để bước chân ra khỏi đất này, vì hắn dám làm vậy với Tuệ Phương là điều mà cậu không thể nào chấp nhận được.

Ông Lý thấy con trai bị ném dưới đất thì vội chạy qua xem, mặt Phong đã cắt không ra hột máu nữa, nằm bất động dưới đất, ông ta chợt có một dự cảm chẳng lành, ngón tay run rẩy đưa ra mũi Phong, đã ngừng thở...

Ông Lý vẫn không chịu từ bỏ, lại sờ lên cổ Phong, không có mạch đập.

Ông Lý không rơi nước mắt, ôm chặt Phong vào lòng. Kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh là nỗi đau mà người bình thường không thể chịu nổi, huống chi ông chỉ có một đứa con trai này.

Qua khoảng năm phút sau, ông hét lên một tiếng, bật khóc đau đớn, tay vẫn ôm chặt thi thể của Phong.

Thế Minh chống cằm, lặng lẽ đợi ông khóc xong, ban nãy cậu đã thầm phán án tử cho ông ta. Không phải vì ông ta tạo phản mà là vì ông ta quá thông minh, sau này nếu ông ta thật sự làm đại ca Thanh bang thì đúng là một đối thủ đáng gờm của cậu.

Một lúc lâu sau, ông Lý chậm rãi đặt Phong xuống, động tác rất chậm, như là sợ sẽ đánh thức Phong đang ngủ vậy.

Ông ta đứng dậy, nhìn Thế Minh nghiến răng nghiến lợi nói: "Minh, tao có thù gì với mày mà mày lại giết con trai tao? Hôm nay tao sẽ cho mày chôn cùng nó!"

Thế Minh trầm mặt nói: "Con trai của ông đáng chết! Ông biết tại sao không? Vì nó dám động vào Tuệ Phương, chỉ một điều này thôi là nó đủ chết hàng vạn lần rồi!"

Nhìn sắc mặt trắng bệch vì đau lòng quá độ của ông ta, Thế Minh cười khẩy nói: "Cho tôi chôn cùng sao? Haha, tôi không biết tại sao ông lại có thể nói ra lời như vậy đấy. Nhưng có một điều này tôi có thể nói cho ông, hôm nay ông buộc phải chết!"

"Haha!"

Ông Lý bật cười như phát điên, chỉ vào Thế Minh điên cuồng nói: "Tao chết? Tao mà chết thì mày đừng mong sống được, hôm nay không ai có thể rời khỏi đây. Chúng mày đều phải chết, đều phải tuẫn táng cùng con trai tao!"

Thế Minh nói: "Ông vẫn còn mong chờ vào đám đàn em kia của mình à? Đừng nằm mơ nữa, nếu bây giờ còn kịp thì có lẽ ông có thể ngó ra cửa sổ xem cảnh chúng bị cảnh sát đưa đi đấy."

Ống Lý kinh ngạc há hốc miệng, không dám tin bước đến bên cửa sổ. Kéo rèm ra nhìn xuống dưới, quả nhiên là có đèn cảnh sát ở bên ngoài, hàng chục chiếc xe cảnh sát đang dừng ở đó, nhờ ánh đèn, lờ mờ có thể thấy được cảnh sát đang bắt người lên xe.

Ông ta quay đầu lại nhìn Thế Minh, nếu ánh mắt có thể giết người thì có lẽ giờ đây Thế Minh đã bị ánh mắt của ông ta nghiền nát rồi.

Thế Minh cười nói: "Tôi biết là ông thấy rất kì lạ, tại sao lại có cảnh sát xuất hiện ở đây? Nhất cử nhất động của ông đều nằm trong lòng bàn tay tôi, thậm chí nội dung cuộc trò chuyện giữa ông và đám đàn em tôi cũng biết rõ. Ông tưởng rằng tôi không biết ông cho chúng mai phục ở dưới à? Cảnh sát là do tôi gọi đến đấy, bọn họ sẽ chăm sóc đám đàn em của ông thật tốt, yên tâm đi, chắc là sẽ không để thoát tên nào đâu!"

Ông Lý không phải kẻ ngu, biết Thế Minh đã nổi lòng muốn giết mình, ông ta quyết tâm, thầm nghĩ cho dù ông ta có chết cũng không thể để Thế Minh sống được, nghĩ vậy, ông ta lắc nhẹ tay, một khẩu súng rơi ra từ cổ tay, nhắm vào Thế Minh hét lớn lên: "Chúng mày đứng yên, nếu không tao sẽ giết Lê Thế Minh trước!"

Mọi người đều ngạc nhiên, bao gồm cả Thế Minh, không ngờ lão lại còn có chiêu này. Người trong bang Thế Minh đều không dám tiến lên phía trước, tay đều vòng ra phía sau eo.

Ông Lý cười khẩy nói: "Tốt nhất là chúng mày đừng lấy súng ra, nếu không thì tao sẽ cho Lê Thế Minh chết trước đấy!"

Lời của lão Lý khiến bọn họ dừng tay lại, ông ta lắc lư tay nói với Thế Minh: "Lê Thế Minh, mày từ từ đi qua đây! Tốt nhất là đừng có giở trò gì!"

Nhưng Thế Minh lại bật cười, ngồi xuống, lấy thuốc ra hút, hoàn toàn làm ngơ sự tồn tại của ông ta. Dáng vẻ bình thản, thong dong này khiến tất cả mọi người trong phòng đều thầm giơ ngón tay cái lên khen ngợi.

Ông Lý thầm sợ hãi, ông ta thua rồi, ông ta biết mình không có cái dũng khí đó của Thế Minh, thứ đó không phải giả vờ là có thể có được, trên người Thế Minh tỏa ra một khí thế của bậc vương giả, ép người ta phải sợ hãi. Thế Minh thờ ơ nói:

"Ông, đừng có làm mấy chuyện không cần thiết nữa. Đàn ông phải biết chấp nhận cái thua, nếu ông đã tham gia ván cược này thì nên suy nghĩ đến hậu quả!"

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Lượt thích 10
Lượt đọc 91

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.