Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tha hay không?

Tiểu thuyết gốc · 2449 chữ

Thế Minh thầm nghĩ tay này khá ghê gớm, cậu cởi áo khoác, ném sang một bên, để lộ chiếc áo lót mi trắng bên trong.

"Keng!" Cậu lắc con dao rựa trong tay, móc ngón tay về phía Trần Bình Thái, ra hiệu tiếp tục. Trần Bình Thái gầm một tiếng, song dao bay, nào đâm, nào xuyên, tấn công trực tiếp vào mắt Thế Minh.

Thế Minh vẫn bất động, âm thầm lên kế hoạch giết chết đối thủ chỉ bằng một đòn. Song kiếm càng ngày càng gần, ngay cả Long bên cạnh cũng há to miệng, anh cũng không tự tin có thể thoát khỏi khoảng cách gần như vậy mà không bị tổn hại gì. Ngay lúc Thế Minh chuẩn bị rút súng ra, bước chân bị trượt, cơ thể cậu xoay tròn. Cậu trông giống như một vũ công đang múa ba lê, xoay tròn một cách thoải mái, chỉ có cậu biết rằng mỗi bước khi quay đều phi thường, tứa đầy mồ hôi.

Trần Bình Thái nhìn thấy hắn đâm hai bên, trong mắt thậm chí còn hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng vào lúc này, Thế Minh bỗng biến mất trước mắt. Giống như hoàn toàn không tồn tại, nơi cậu vừa đứng cũng trống rỗng. Như một bóng ma! Trần Bình Thái theo phản xạ nhảy ra ý nghĩ trong đầu.

Trên thế giới không biết có ma có quỷ hay không, dù sao Thế Minh khẳng định bản thân không phải ma, cậu dùng sức mạnh xoay người, thoáng chốc đã ở đằng sau Trần Bình Thái, nhảy lên cao, dùng toàn bộ sức lực tích tụ trên cánh tay đập sau đầu Trần Bình Thái, một chiêu chém Hoa Sơn. Có lẽ Thế Minh dùng quá nhiều lực, dao chưa kịp hạ xuống, Trần Bình Thái đã cảm giác được sau gáy có gió, lực mạnh đâm vào gốc cổ đau đớn không chịu nổi, bên tai vang lên tiếng gầm gừ như máy bay chiến đấu bay qua ở cự ly gần. Hắn thầm hét lên không hay, Trần Bình Thái chắp hai tay giơ cao quá đầu vội vàng chống cự.

Bên tai chỉ có hai tiếng “xoẹt xoẹt” liên tiếp, Trần Bình Thái hừ một tiếng, tiến về phía trước mấy bước, đụng phải đám người xung quanh, bụng dưới co rút xẹp xuống, nôn ra một ngụm máu, cả người bị rút cạn sinh lực, cơ thể lắc lư và ngã xuống. Rồi nhìn vào hai lưỡi kiếm ngắn trên cổ tay, vết nứt to dài.

Thế Minh cũng cảm thấy khó chịu, hai tay tê dại buông xuống, tựa như cánh tay không phải của mình, không thể nhấc lên được, con dao rựa một tiếng rơi xuống đất, vẻ mặt trầm xuống nhưng lại trở về trạng thái ban đầu.

Cậu chậm rãi đi về phía Trần Bình Thái, nụ cười trong mắt nhanh chóng biến thành hai đường đen, tự hào nói: "Với kỹ năng và thân thủ của mày, tao có thể dễ dàng giải quyết mà không cần dùng dao." Cậu ta nói dễ dàng, nhưng chỉ có bản thân biết, những người khác không hiểu, cậu cố tình ném con dao đi để không lộ thân phận.

Trần Bình Thái ngồi trên mặt đất, thở hổn hển hồi lâu, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, lại phun ra một ngụm máu, sau khi phun, hắn cảm thấy dễ chịu hơn, dùng một con dao ngắn đỡ dậy, đứng lên, hướng Thế Minh gật đầu, cười khổ nói: "Tao thua rồi, mày muốn làm gì thì làm, muốn ra tay thì cứ việc. Nếu mày còn là người thì đừng sỉ nhục tao."

Thế Minh ngẩng đầu nhìn trời, trên mặt không có biểu tình gì, không ai biết hắn đang suy nghĩ gì, hồi lâu sau mới nói: “Đi thôi.”

"Cái gì?" Trần Bình Thái cho là mình nghe lầm, xem ra đây không phải câu mà con người tàn nhẫn như Thế Minh có thể nói ra. Hắn cau mày nói: "Tao thừa nhận tao thua, mày..."

"Tao nói rồi, mày có thể rời đi!"

Thế Minh ngẩng đầu lên và nói: "Tao không bao giờ hối hận về những gì mình đã nói và đã làm."

Hả! Trần Bình Thái không thể tin được, hiện tại hắn thật sự không hiểu đối phương đang nghĩ gì, nghi hoặc hỏi: "Mày thật sự thả tao đi?" "Tao không muốn nhắc lại lần thứ ba."

"Mày không sợ tao báo thù à?" Trần Bình Thái thở dốc.

"Ha ha!" Thế Minh ngửa mặt lên trời cười ngạo nghễ dõng dạc nói: "Bất cứ lúc nào cũng được, tao đã giết nhiều người như vậy, đắc tội nhiều người như vậy, ngay cả bản thân tao cũng chẳng nhớ nổi chúng là ai. Nếu như tao sợ người khác tới trả thù, vậy tao chẳng phải thức khỏi cần ngủ à?!”

Trần Bình Thái chăm chú nhìn Thế Minh một hồi, sau đó thở dài, xúc động nói: "Người ta nói Thế Minh xảo trá, nhưng hôm nay ta cuối cùng cũng hiểu vì sao đạt được như ngày hôm nay!"

Hắn đứng dậy, thu dao về, tâm phục khẩu phục nói: "Ta nợ mày một mạng! Từ nay về sau, giữa chúng ta Trường Nghĩa Bang cùng Bắc Môn sẽ không còn thù oán. Dù người Thế Minh Hội ở đâu chúng tao cũng sẽ tự động rút quân. Nếu yêu cầu bất cứ điều gì, chúng tôi sẽ đứng sau hậu thuẫn và giúp đỡ. Nếu có hai lời, sẽ như chiếc áo này!

Hắn xé toạc chiếc áo rồi ném xuống đất.

"Haha!" Thế Minh khẽ mỉm cười, không nói gì, đi về phía doanh trại, đến bên chiếc xe, dừng lại, quay người cười rạng rỡ: "Sau này có lẽ chúng ta sẽ thành bạn bè!"

Nói xong, cậu lắc đầu với người đệ đứng bên cạnh. Người thanh niên ngây ngô, không hiểu ý, Thế Minh âm thầm mắng hắn là đồ ngốc, bất đắc dĩ nói: "Mở cửa!"

“Dạ!” Người đồ đệ liên tục gật đầu đồng ý vội vàng mở cửa xe. Người này đã ở bên Thế Minh rất lâu, trong lòng cũng thầm ngạc nhiên rằng anh Minh

không có thói quen để người khác mở cửa hộ! Hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Thế Minh mỉm cười bước vào xe, Long và Đặng Tâm Lỗi cũng bước vào.

Xe khởi động, từ từ quay đầu, trên đường về nhà, Long không nhịn được nữa vội vàng hỏi: “Minh, tha cho Trần Bình Thái dễ như thế này, anh không cam tâm, dù sao chúng ta cũng đã bị tổn thương rất nhiều anh em!”

Thế Minh gật đầu: "Em biết!"

Đặng Tâm Lỗi nói tiếp: "Hơn nữa, Trần Bình Thái cũng không phải là hạng người tốt đẹp gì, thành trì cắm rễ rất sâu, nó hiện tại ăn nói ngon ngọt, khéo khi lúc nào có thể đâm sau lưng chúng ta một nhát cũng nên!"

Thế Minh vẫn là gật đầu cười: "Em biết!"

"Anh nghe An Quốc nói, Trần Bình Thái lần này dám đối đầu trực diện với chúng ta, nó hình như ngấm ngầm ủng hộ Nam Đạo Môn, nếu đã như vậy, tốt nhất nên loại bỏ người này sớm hơn." Long lo lắng và tức giận, anh cảm thấy hôm nay là cơ hội rốt để loại bỏ đối phương.

Thế Minh vẫn là cười nói: "Ta biết!"

Cậu nói "Em biết" ba lần, khiến cả Long và Đặng Tâm Lỗi đều bị sốc, họ bối rối và đồng thanh hỏi: "Minh đã biết chuyện rồi, sao còn để nó đi?"

Thế Minh tựa lưng vào ghế ô tô, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Các ông cho rằng tôi muốn à? Vừa nãy nhìn như em thắng, kỳ thực em thua. Cho đến bây giờ, ngay cả nhấc tay lên cũng khó, mà thằng Thái chỉ nhổ ra máu. Chỉ là nhổ ra máu thôi!" Cậu nhấn mạnh.

“Hả?” Long và Đặng Tâm Lỗi đồng thời kéo tay Thế Minh, lòng bàn tay sưng tấy lên cao, các ngón tay còn hơi run lên không vâng lời. "Hoá ra là thế!"

Hai người chợt nhận ra, khó trách Minh lại bất ngờ tha hắn ta đi, hoàn toàn khác với phong cách hành sự mà bọn họ biết.

"Nếu như vừa rồi giở mặt chống lại, làm nó tức lên, làm sao có thể trở thành đối thủ của nó, khi mà tay bị bại liệt? Cho dù có thể kháng cự được hắn, trong lúc hỗn loạn đều có thể xảy ra chuyện. Em không muốn mạo hiểm, cục trưởng Công cũng không cho em nhiều thời gian, chúng ta là người mới đến, cũng không nên làm khó người khác."

Long và Đặng Tâm Lỗi nhìn nhau và không nói gì. Sự thận trọng, kỹ lưỡng và chu toàn trong mọi việc của Thế Minh là vô song, cậu mệt mỏi hơn bất kỳ ai khác, mọi người thường chỉ cân nhắc đến của cải và mạng sống của mình khi gặp bất trắc, nhưng Thế Minh lại phải chiến đấu vì mạng sống của biết bao người trong cả băng đảng..., cậu ta phải chịu trách nhiệm về một cá nhân hoặc thậm chí hai băng nhóm, áp lực lớn đến mức chỉ nghĩ đến Long và Đặng Tâm Lỗi cũng cảm thấy mệt. Hai người đồng thời nói: "Minh, hiểu rồi!"

Trận chiến giữa Bắc Đạo Môn và Trường Nghĩa Bang kết thúc chóng vánh bằng cuộc đấu tay đôi giữa Thế Minh và Trần Bình Thái. Thế Minh thắng, nhưng ngay cả cậu cũng cảm thấy thắng lợi nhục nhã, vô dụng và đê hèn, việc nên làm lại không làm, tức là Trần Bình Thái còn sống.

Nếu là Vũ Việt Hùng anh ấy sẽ không cảm thấy có gì sai trái, nhưng Thế Minh tuyệt đối không phải người rộng lượng, cậu tựa hồ như có một cây kim đâm vào tim, không thể nhanh chóng rút ra được. Sau khi trở về Hoa Tươi, Long cùng mọi người chuẩn bị đá viên và rượu thuốc, bận rộn tới lui.

Hương Giang chưa ngủ, nhìn thấy mọi người đỡ Thế Minh, cô vội vàng bước tới kiểm tra, thấy trên người Thế Minh không có vết thương, cô thở phào nhẹ nhõm. Sắc mặt của cậu ta trông vẫn bình thường, cô không dám hỏi Thế Minh, anh ta kéo Đặng Tâm Lỗi sang một bên và hỏi như một loạt câu hỏi: "Anh Minh sao vậy? Ccó bị thương không? Các anh đã làm gì Trần Bình Thái rồi?"

Bị mỹ nữ tra hỏi luôn hồi, Đặng Tâm Lỗi cố ý trêu chọc: "Em hỏi một lúc nhiều câu như vậy, anh nên trả lời câu nào trước?"

Hương Giang không còn tâm trạng đùa giỡn, vẻ mặt rất khẩn trương: “Anh Minh bị thương à?”

“Ừ!" Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Hương Giang biến sắc, Đặng Tâm Lỗi nghiêm túc nói: "Chỉ là vết thương nhẹ thôi, nghỉ ngơi mấy ngày là ổn."

“À! Ra là thế!" Hương Giang gật đầu, cuối cùng cũng buông bỏ lo lắng, một lúc sau, nàng lại nói: "Trần Bình Thái thì sao? Nó đã chết chưa?"

Nhắc tới Trần Bình Thái, Đặng Tâm Lỗi sắc mặt già nua đột nhiên trầm xuống, nghiến lợi nói: “Nó mạng lớn đấy, để sống thêm hai ngày nữa. Anh Minh đã lên tiếng rồi, thằng Thái không sớm hoặc muộn sẽ bị đào thải.”

Dừng một chút, hắn cau mày, nhìn Hương Giang, nghi hoặc nói: "Anh thấy cô em hình như rất quan tâm đến sự sống chết của thằng Thái, chẳng lẽ có quan hệ gì à?!"

Hương Giang nghe vậy rất lâu không trả lời, một lúc sau, cô cay đắng trả lời: "Tôi hận nó!"

“Tại sao?"

Sắc mặt Hương Giang thay đổi, cô lập tức nhận ra mình đã lỡ lời, cô cố ý khịt mũi, giả vờ tức giận: "Anh ta đã đập nát khách sạn mà tôi đã dày công xây dựng bao năm thành ra như thế này, anh nghĩ tôi có ghét anh ta hay không?"

Đặng Tâm Lỗi nhìn chung quanh, thấy mọi thứ đều hỗn loạn, anh có thể hiểu được tâm trạng của Hương Giang, an ủi cô: “Đừng lo, sớm muộn gì chúng tôi cũng sẽ trả thù cho cô, đảm bảo sẽ không đợi mất bao lâu.” ."

"Tôi cũng mong là như vậy!" Hương Giang không nói gì nữa, ngơ ngác nhìn khoảng không phía xa, không biết đang nghĩ gì.

Ngày hôm sau, cả thành phố HA dậy sóng, truyền hình, đài phát thanh và báo chí đều đưa tin về vụ hỏa hoạn ở trung tâm thương mại Sơn Trà, tòa nhà rực rỡ một thời đã bị ngọn lửa thiêu rụi vĩnh viễn, chỉ còn lại khung thép đen ngòm. Tòa nhà đứng đó, nhân viên an ninh trong tòa nhà không rõ tung tích, sau khi cảnh sát nhận định sơ bộ, người ta nghi ngờ có người đã cố tình phóng hỏa.

Thế Minh ngủ đến khoảng 12 giờ trưa, trên bàn cạnh giường có một cốc sữa nóng và tờ báo mới hôm nay. Thói quen của anh đã được những người xung quanh hiểu, đến gần trưa, ai cũng biết Minh anh sắp dậy, liền đun sữa nóng cho cậu uống. Thế Minh nằm trên giường nhắm mắt lại, thân thể vẫn có chút mệt mỏi, bắp thịt trên cánh tay bắt đầu sưng tấy, đau nhức, muốn tiếp tục ngủ, nhưng mùi sữa quyến rũ cứ xộc vào mũi. Cậu không thể cưỡng lại được, dạ dày không ngừng kêu ầm ĩ, thở dài bất lực, Thế Minh đứng dậy, đặt tay lên giường, cơn đau khủng khiếp khiến cậu hơi cau mày, di chuyển chậm rãi trong vài phút. Sau khi cảm thấy thoải mái hơn một chút, cậu uống hai ngụm sữa, cầm tờ báo lên và bắt đầu đọc.

Trang bìa là bức ảnh chiếm gần hết mặt báo, thể hiện rõ cảnh tượng đổ nát của tòa nhà bị lửa thiêu rụi, gạch ngói đổ nát vô cùng khủng khiếp. Chỉ khi Thế Minh nhìn thấy dòng chữ bên dưới, cậu mới nhận ra đây là trung tâm mua sắm Sơn Trà mà chính tay mình đã đốt cháy, cậu mỉm cười và ném tờ báo sang một bên.

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.