Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sợi dây giữa cớm và trùm

Tiểu thuyết gốc · 2400 chữ

Vẻ mặt của Tuệ Phương hiện rõ vẻ kiên định, có vẻ như việc phải chịu đả kích liên tục khiến cô gái này đã hoàn toàn trở nên trưởng thành.

Cô chậm rãi bước đến mặt ông lớn Phan, khẽ nói: "Ông Phan ơi, ông đã chứng kiến cháu lớn dần từ ngày cháu còn bé, cháu cũng vô cùng kính trọng ông, liệu ông có thể nghe cháu nói một lời không ạ?"

Ông Phan gật đầu: "Cô hai có gì cứ nói, không cần khách sáo như vậy, tôi nghe là được."

Tuệ Phương gật đầu nói: "Ông đừng trách chị cháu, phải biết rằng, để đưa ra quyết định này thì người đau khổ nhất chính là chị ấy."

Ông Phan có chút thảng thốt nhìn Tuệ Phương, nhất thời không biết phải nói gì.

"Thanh bang liên tiếp gặp nạn, đầu tiên là bị thành phố điều tra, thanh trừng kĩ lưỡng, sau lại có lão Lý phản bội làm loạn, cho dù vẫn chưa thống kê ra hết, nhưng cháu đoán rằng trong bang có không ít người trung thành với lão ta, giờ thì kẻ bị cảnh sát bắt, kẻ thì chạy trốn, thực lực của Thanh bang giảm sút mạnh, ông Phan, ông nghĩ xem, Thanh bang còn có thể giữ được cái danh bang phái lớn nhất thành phố H nữa hay không."

Ông lớn Phan nghe xong thì bất lực thở dài, những người khác cũng lặng lẽ suy ngẫm.

Tuệ Phương nói tiếp:

"Ông Phan, ông là nguyên lão của bang phái, như trụ cột của một gia đình vậy, nếu bây giờ ông đi nộp mạng một cách đơn giản như thế, ông sang bên kia rồi thì sao có thể nhìn mặt ông cháu, bố cháu, anh trai cháu đây?"

"Bang phái cần ông, chị cháu cũng cần ông, cháu cũng rất mong ông có thể tiếp tục cống hiến cho Thanh bang, để Thanh bang có thể tồn tại tiếp."

Lúc này ông Phan đã rơi lệ: "Cô hai, không phải ông già này không muốn cống hiến, mà cái quyết định này của bang chủ hiện giờ khiến tôi khó mà hiểu và chấp nhận được. Hơn nữa, nếu như hai bang phái gộp lại với nhau thì Thanh bang sẽ không còn tồn tại nữa, tôi cống hiến cái gì, cống hiến cho ai đây?"

Tuệ Phương không trực tiếp trả lời ông Phan, mà nhìn xung quanh rồi hỏi một câu: "Bang phái có sức uy hiếp lớn nhất của Thanh bang là ai?"

Mọi người nhìn nhau, một lúc lâu không ai trả lời.

Tuệ Phương nói: "Là bang Hổ Trắng, tại sao anh cháu lại chết, chắc hẳn mọi người đều đã nghe đoạn ghi âm rồi, lão Lý ban đầu không hề có ý định giết anh cháu, ông ta chỉ muốn lôi

anh ấy ra để khống chế Thanh bang mà thôi, nhưng dựa vào sức của một mình ông ta thì không thể làm được, nên ông ta mới tìm đến bang Hổ Trắng."

"Bang Hổ Trắng bị đánh bại ở thành phố H, kẻ bọn họ hận nhất chính là Thanh bang, vậy nên bọn họ đã giết anh cháu, mục đích là để Thanh bang không có người chủ trì đại cục, cuối cùng sẽ khiến Thanh bang giải tán hoặc bị tiêu diệt."

"Chị Mỹ biết điều này nên hôm nay chị ấy mới đứng ra nói những điều đó, thật ra mục đích cũng là vì để Thanh bang, là bang của xương máu ông nội cháu có thể tiếp tục tồn tại. Vậy nên cháu mới nói để đưa ra cái quyết định này thì người đau khổ nhất chính là chị cháu. Vì chúng ta đã bị tổn hại nặng nề, không còn sức để tiếp tục duy trì cái danh bang phái hàng đầu thành phố H nữa rồi, đây là sự thật."

Nhớ lại chí khí mạnh mẽ lúc đánh sập bang Hổ Trắng, quân Anh em khoảng thời gian trước rồi lại nhìn lại tình cảnh hiện giờ, mọi người không khỏi cảm thán.

Lúc này Thế Minh đứng ra, lớn tiếng nói: "Lê Thế Minh tôi đảm bảo với các vị đang ngồi ở đây, sau khi hai bang phái gộp lại, anh em của Thanh bang cũng chính là anh em của tôi, những thành viên của Thanh bang có thể tự do ra vào bang Thế Minh mà không phải chịu bất cứ sự cản trở nào, bang Thế Minh cũng sẽ dốc hết sức để giúp Thanh bang qua được thời gian khó khăn này, đợi đến khi Thanh bang khôi phục thực lực, nếu các vị muốn rút, Lê Thế Minh tôi tuyệt đối sẽ không trở mặt."

Thế Minh nói ra lời này cũng thở dài một hơi, không phải cậu không muốn thôn tính Thanh bang mà cậu thực sự không thể chịu đựng được khi nhìn Tuệ Phương và Tuệ Mỹ mới mất đi anh trai lại phải mất đi Thanh bang. Thế Minh thầm lắc đầu cười nhạo chính bản thân mình, xem ra cậu vẫn chưa đủ độ khốn.

Thế Minh đã nói đến mức độ này rồi, những người trong Thanh bang cũng đang âm thầm giơ ngón tay cái lên với cậu, không hổ là anh em tốt của cố bang chủ.

Tuệ Mỹ ngơ ngác nhìn em gái và Thế Minh, nước mắt bất giác rơi xuống, nhưng bây giờ cô cũng không thể quan tâm quá nhiều nữa.

Chỉ thấy Tuệ Mỹ quỳ xuống cầu xin mọi người, Tuệ Phương đứng sau cũng vội làm theo: "Chúng cháu xin mọi người hãy giúp Thanh bang trải qua khoảng thời gian khó khăn này."

Ông Phan thấy cảnh này thì cũng không thể kìm nổi nữa mà bật khóc thật lớn, vội chạy tới đỡ Tuệ Mỹ dậy:

"Bang chủ không cần phải làm vậy, chúng tôi nhận không nổi, hai cô mới là những người thật sự nhìn thấu đại cục. Do tôi già rồi nên hồ đồ, tôi đáng chết, hiểu nhầm nỗi khổ tâm của bang chủ."

Sau đó, ông ta cúi mình xuống với Thế Minh, Thế Minh cũng vội đáp lễ.

"Ông Phan này xin nhận tội với bang chủ, đồng thời cũng đồng ý kết hợp Thanh bang và bang Thế Minh với nhau, từ nay về sau tôi sẽ nghe theo mọi mệnh lệnh của bang chủ."

Mọi người thấy vậy thì cũng không đắn đo gì thêm nữa, đều đồng ý với việc kết hợp hai bang lại với nhau.

Tuệ Phương thấy mọi chuyện cũng ổn thoả rồi, lập tức ra lệnh cho mọi người trở về vị trí của mình, chuẩn bị thủ tục giao nhận bang phái.

Nhưng những nhân vật cốt cán trong Thanh bang thì không rời đi ngay, dù sao bây giờ Thanh bang cũng do Thế Minh quản lí, mọi người đều muốn tạo quan hệ tốt với cậu.

Sau đó Thế Minh đã tiếp xúc với những lãnh đạo tỉnh và các mối quan hệ trước kia của Đỗ Chấn, rồi bảo An Quốc cầm theo hơn một trăm triệu đi tạo quan hệ với những người trên tỉnh.

An Quốc được giới thiệu đã quen với một số quan viên bình thường, sau đón còn liên lạc được với cả bí thư tỉnh. An Quốc trực tiếp đưa cho bí thư tám mươi triệu, điều kiện chỉ có một, để cục trưởng công an thành phố H rời khỏi thành phố H!

Cục trưởng Trình quá chính trực, làm quan cũng vậy, chỉ mong tất cả các lãnh đạo trong tỉnh đều thích mình. Nhưng vì khoảng thời gian trước giới xã hội đen của thành phố H đã gây chuyện quá lớn, trên tỉnh chịu áp lực của thế giới bên ngoài nên mới phải thay một người có năng lực như cục trưởng Trình đến thành phố H làm cục trưởng thành phố.

Bí thư tỉnh nhận tám mươi triệu, chỉ một câu với cậu ta: "Yêu cầu của cậu tôi có thể làm được, nhưng cậu phải cho tôi một lí do để điều Trình công tác chỗ khác!"

Sau đó An Quốc đã lập tức thông báo với Thế Minh. Thế Minh nghe vậy thì hít sâu một hơi, anh hiểu ý của bí thư tỉnh, chỉ tiếc cho một nhân tài như cục trưởng Trình.

Sau đó Thế Minh đã ra lệnh cho cả bang Thế Minh và Thanh bang, có thể tổng kết đại khái bằng một chữ: Loạn! Chỉ cần làm loạn lên thì cục trưởng Trình có ba đầu sáu tay cũng chẳng thể có thời giờ và sức lực cai quản hết một thành phố!

Trung tâm thành phố H. Hai thanh niên tầm hai mươi tuổi cướp túi xách của một người phụ nữ.

Người phụ nữ hét lớn lên: "Bắt cướp kìa!"

Mọi người xung quanh ồ ạt vây tới. Hai thanh niên kia nghe vậy thì dừng lại, lấy một con dao từ eo ra, ngông cuồng nói:

"Hừ! Bố mày là xã hội đen đấy, mẹ nó, ai chán sống rồi thì cứ lên mà bắt ông!"

Mọi người xung quanh thấy vậy thì lần lượt nhường đường. Hai tên kia cười lớn, ngạo nghễ bước đi. Cảnh sát đứng cách đó mười mét làm ngơ như không nhìn thấy, ngậm điếu thuốc trong miệng ung dung bước qua.

Đây chỉ là một góc của thành phố H, cả thành phố thì vô cùng hỗn loạn. Đâu đâu cũng có những tổ chức xã hội đen đi cướp bóc, đánh nhau, trêu ghẹo các cô gái xinh đẹp trên đường, cảnh sát cũng chỉ cười cợt, đi qua vờ như không nhìn thấy.

Trung tâm báo án bận rộn từ sáng đến tối, điện thoại gọi đến không ngừng. Đồn cảnh sát bận đứng ngồi không yên. Cuối cùng, cục trưởng Trình không ngồi yên được nữa, dẫn theo người trong đồn đích thân đi kiểm tra. Nhưng mấy tên gây chuyện cứ như biết trước ông ta sẽ đến, cục trưởng Trình đi đến đâu thì nơi đó thái bình, không bắt được tên nào cả.

Thật ra người đi cùng ông ta đã lén tuồn tin ra từ trước, cảnh sát của thành phố H cũng không có thiện cảm với cục trưởng Trình này, từ lúc ông ta đến, một nguồn thu nhập khác của bọn họ đã bị cắt đứt, không lấy được một đồng tiền đen nào, kể cả cảnh sát của đồn trên thành phố cũng vậy. Tất cả mọi người chỉ mong ông ta có thể mau cút đi, khôi phục lại sự "cân bằng" vốn có của thành phố H.

Người dân không thể chịu nổi việc ngày nào xã hội đen cũng hoành hành, phải sống trong cảnh sợ hãi nên đã tổ chức biểu tình quy mô lớn trước cổng công an thành phố, xã hội đen cũng trà trộn vào trong đám người đó, cầm đầu gây chuyện, dùng gạch để đập vỡ cửa văn phòng cảnh sát.

Mọi người tụ tập lại với nhau sợ nhất là có kẻ cầm đầu. Thấy có một người ném gạch thì đám người dân thường cũng không khống chế nổi cảm xúc nữa, lần lượt làm theo. Văn phòng nhanh chóng trở thành một bãi gạch vụn. Các lãnh đạo thành phố ai nấy cũng lo lắng đến mức mồ hôi chảy đầy đầu, cuối cùng đành phải phái quan binh sư đoàn 202 bộ đội trú phòng thành phố H đến dẹp loạn. Nhưng kết quả chẳng những tốt đẹp lên, mà còn khiến quần chúng càng thêm phẫn nộ.

Bây giờ thành phố H thật sự như những gì Thế Minh mong muốn rồi, bất kể là ở đâu cũng rối ren hỗn loạn, không còn gì là trị an nữa cả. Chẳng còn thành phố văn minh, văn hoá, an toàn đâu nữa. Cục trưởng Trình biết rõ, đây là trò mèo của Thế Minh, nhưng lại không thể làm gì cậu.

Dần dần càng có nhiều người tham gia vào cuộc biểu tình, trung tâm thành phố tán loạn, lúc mới bắt đầu còn quy củ, nhưng lại có "một vài người nào đó" trà trộn giở trò xấu, càng về sau càng trở nên điên cuồng, cửa hàng hai bên đường dải trung tâm thành phố phố nhao nhao bị cướp sạch không còn gì.

Bí thư tỉnh không ngờ người đưa cho mình tám mươi triệu lại làm lớn chuyện đến vậy. Chỉ mới ba ngày đã phải vội vã điều cục trưởng Trình về tỉnh rồi mắng ông ta một trận, thuận nước đẩy thuyền xóa bỏ chức vụ của ông ta ở thành phố H, tạm thời sẽ do phó cục công an thành phố H lên làm thay.

Tin tức truyền đến thành phố H, phó cục nghe được thì nhảy cẫng lên, vất vả mười năm cuối cùng cũng ngồi lên được vị trí cục trưởng rồi, ông ta lập tức gọi điện cho ông trùm ngầm Thế Minh, nói tin này cho cậu, nhờ cậu lập tức dừng việc làm loạn ở thành phố H lại.

Thế Minh cũng khá hài lòng với vị phó cục này. Cậu truyền lời trong giới, toàn bộ những tổ chức xã hội đen đuổi đám người đang gây chuyện về nhà.

Bây giờ Thế Minh nắm giữ bang Thế Minh và Thanh bang trong tay, là thế độc tôn ở thành phố H, cao cao tại thượng, nào có ai dám không nghe lời cậu.

Đám xã hội đen cầm gậy, đi hoành hành khắp các con phố, thấy có đám đông là đánh. Xã hội đen không giống với cảnh sát và quân đội, những chuyện mà lực lượng của chính phủ quốc gia không dám làm thì chúng dám làm.

Chẳng mấy chốc, qua sự "hợp tác thân mật" giữa xã hội đen và công an thành phố, đám người biểu tình đã bị đánh sạch về nhà, tình hình của thành phố H cũng ổn định hơn.

Phó cục mới nhậm chức còn được trên tỉnh khen ngợi, cho ông ta ngồi luôn vị trí này.

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Lượt thích 12
Lượt đọc 100

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.