Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bang Thu hồn rình rập

Tiểu thuyết gốc · 2444 chữ

Có bốn người sức khoẻ cũng khá tốt, chạy nhanh về phía trước, cách Thế Minh khoảng 5 mét họ dừng lại rồi thở hển nói:

"Mẹ nó, mày cũng nhanh quên thật đấy. Đợt trước mày có đánh anh Vũ và hai anh em nữa, mày quên rồi phải không? Để tụi này nhắc cho mày nhớ!"

Hoá ra là Bang Thu hồn. Thế Minh nhẩm bụng mắng thầm, cậu tiến về phía trước hai bước, cười nói: "Hoá ra là vì cái chuyện bé như mắt muỗi này ý ạ. Em cứ tưởng..."

Cậu không nói hết câu, cậu nhẹ như bay luồn lách về phía trước, chớp mắt cậu đã có thể đứng trước mặt người đối diện.

Người kia chỉ cảm thấy phía trước lướt qua một bóng đen, liền sau đó hắn cảm thấy cổ tay bị ai đó nắm chặt, cổ tê liệt đi, rồi sau đó mơ mịt một màu.

Thế Minh nhanh như cắt cướp con dao trên tay người kia, vung dao cắt qua cổ hắn, động tác dứt khoát, nhanh gọn.

Đợi đến khi người kia gục xuống đất ba người đứng cạnh mới nhận ra đồng đội bị thương, chúng khua dao đâm về phía Thế Minh.

Thế Minh cười, cậu đỡ lấy con dao.

"Keng, keng"

Hai tay Thế Minh giữ chặt con dao trên tay đón lấy ba phát dao đối phương, lực đẩy và tiến đánh của ba người khiến cậu chùn lại vài bước. Biết đối phương ra món đánh chí mạng, máu nóng trong người cậu phừng phừng nổi lên.

Cách đối phương một khoảng cách, cậu nhanh chóng lôi chiếc áo lên, xé toạc ra thành một dải, cậu quấn quanh mũi tránh mùi máu tươi. Ánh mắt Thế Minh lạnh như băng, cậu không để đối phương có cơ hội tiến lên đánh mình ở thế bị động nữa, mà ngược lại cậu chủ động chuẩn bị nhào lên tiến đánh 3 người kia.

Đúng thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, thì đằng xa vọng tiếng chửi: "Đm chúng mày, bọn chó, chúng mày dám đụng đến đại ca tao à, chúng mày tới số rồi, con chó ạ. Anh em đâu, xông lên."

Chỉ thấy góc đường một đám người tiến đến, dẫn đầu là Trung Vương, nhưng lạ ở chỗ, cậu ta chỉ mặc một chiếc quần sịp?!

Mọi chuyện diễn ra quá đỗi nhanh gọn, mấy người kia lần lượt chạy đến tiếp lực cho 3 người đánh Thế Minh, thì Trung Vương đã dẫn quân vây kín xung quanh Thế Minh, một người thanh niên cao lớn vạm vỡ trạc 27 28 tuổi đứng cách Thế Minh khoảng mười mét, mắm môi mắm lợi nói:

"Lê Thế Minh, hôm nay xem như mày gặp may. Hẹn gặp mày vào một ngày gần nhất!"

Trung Vương tức đến nỗi nổi đầy gân đỏ xanh, cậu chẳng ngờ lại để đại ca rơi vào thế nguy như vậy, cậu đang định thừa sống thiếu chết xông lên đánh một trận ra trò với đối phương.

Thế Minh thở ra hơi ngăn Trung Vương lại, lớn giọng: "Sao mày lại biết tên tao? Ai nói cho mày biết?"

"Haha. Mày không cần thiết phải biết."

Người thanh niên lộ ra điệu cười lạnh như tiền, rồi quát với những người bên cạnh: "Cớm đến rồi, phắn!"

Trung Vương cũng không ở lại lâu, hô hào anh em bảo vệ đại ca rồi cũng chuồn thoát thân. Ngồi trên xe cậu ta kiểm tra kĩ càng xem có vết thương ngoài da nào hay không, cũng may không có vấn đề gì đáng lo ngại. Chỉ là hai tay cậu tê liệt, tay cầm chắc con dao đến nỗi không tài nào buông ra cho được. Thế Minh biết cậu đang bị mất sức, không có vết thương nào nên cũng không đi đến bệnh viện thăm khám.

Bước vào nhà nghỉ, cậu gượng cười khó khăn với anh em: "May hôm nay các chú đến kịp không thì anh cũng lên chầu trời rồi."

Rồi cậu mới hỏi cho rõ ngọn ngành: "Sao chú biết mà đến?"

Trung Vương nghe đến đây có chút e sợ, sự tình là thế này. Mặc dù Thế Minh đã dặn đừng cho Ngọc Thư đi theo cậu nhưng chức danh của cô là vệ sĩ, nhiệm vụ là bảo vệ tính mạng Thế Minh, ai lại để cho Thế Minh một thân một mình đi về. Biết đại ca khăng khăng không cần nhưng cô vẫn lén theo dõi.

Lúc nhìn thấy Thế Minh bị đánh úp, cô ngay lập tức gọi điện thoại cho Trung Vương. Trung Vương biết tin còn chưa kịp mặc quần đã hộc tốc kéo người chạy đến chỗ Thế Minh.

"Hôm nay xảy ra sự việc thế này, hay hoãn vụ trưa mai gặp mặt Quốc Hoa, anh nhỉ?" Trung Vương thấy sắc mặt của Thế Minh hiểu rõ sức khoẻ của cậu không ổn lắm thì khuyên vậy.

Thế Minh lắc đầu nói: "Không cần, kế hoạch thế nào thì cứ y áng thế mà ra tay, lúc nữa liên lạc với Long, hiện đang cần thêm người. Mẹ kiếp, hôm nay may thoát được một mạng."

Trung Vương cả người đều tanh mùi máu hôi, cậu hừng hực nổi giận, đạp chiếc ghế sang một bên, chửi thề: "Con mẹ nó chứ, khốn nạn! Lũ mấy thằng này cả gan thật! Anh Minh đợi em gọi cho Long, bảo anh ý điều các anh em qua đây. Chưa thấy cọp nhe nanh lại tưởng mèo nhà mà lên nước cạp với bọn tao à?"

Trung Vương nổi giận lôi đình cũng là lúc Thế Minh được dịp bình tĩnh trở lại, cậu thở dài nói: "Thôi, thế được rồi. Giờ không phải là lúc đấu với Bang Thu hồn, nhịn đã! Nhưng chuyện này không đơn giản kết thúc thế được, sau có dịp dạy cho chúng nó biết thế nào là lễ độ!"

Trung Vương không không lòng, cậu lớn giọng: "Anh Minh, vụ này anh tính thế nào?"

"Thôi, dẹp tạm sang một bên. Tạm thời mình không thể cứng chọi đá với chúng nó được, đợi mình phát triển có gốc rễ ở đây rồi thì tính sổ với chúng nó cũng chưa muộn. Anh cũng không muốn bị cả chục thằng úp sọt như hôm nay, mày để ý nhất cử nhất động của bang Thu hồn này cho anh!"

Trung Vương nghe xong đổ mồ hôi lạnh, cậu tự nhủ nếu anh Minh có mệnh hệ gì thì bản thân phải là người đầu tiên đứng ra chịu trách nhiệm. Đừng nói là Long và các anh em cũng chẳng để yên, mà đến cả bản thân cũng không để tài nào tha thứ cho bản thân được. May lần này anh Minh không sao cả, chỉ bị một phen hú vía, lần sau thì không biết thế nào rồi. Cậu nghĩ thì nói với Thế Minh:

"Anh Minh, sau lần này anh chịu để vệ sĩ theo sát thân được rồi chứ? Giấy tờ nhập học của Thư em làm xong xuôi hết rồi, nó cùng lớp với anh!"

Thế Minh cười Khà khà gật đầu cười, "Lần trước Bóng cứu anh một mạng, giờ Thư lại cứu anh một mạng."

Thế Minh nhìn phía Ngọc Thư cảm ơn, và Ngọc Thư vẫn giống như trước kia cười tươi rói và không để lộ biểu cảm nào khác.

Trung Vương nói tiếp: "Anh Minh , chúng ta không thể để thế được, Bang Thu hồn mặc dù lần này không đánh mình không thành không có nghĩa không có lần sau. Anh Minh anh tính có thể..."

Thế Minh suy xét cẩn thận, thấy Trung Vương nói cũng có lý, cậu gật đầu trả lời: "Chú nói chí phải, giờ mình không cảnh cáo chúng nó một trận, nó còn được nước tiến lên làm càn, cậu tìm vài người đến dọn sạch bọn đầu não của Bang Thu hồn, xong thì "chăm sóc" chúng nó sau!"

Trung Vương gật đầu nói: "Nhưng em nghe nói Bang Thu hồn chúng đều làm ăn chân chính, không dính líu đến mấy món trái phép. Chẳng tìm được lý do gì đẻ gây thù hằn, giờ mình dọn quân nó sợ cớm để mắt đến anh ạ. Đau đầu thật ấy!"

Lần này bao nhiêu người tự dưng tìm đến muốn ám hại Thế Minh, kiểu gì cũng đánh động đến phía cảnh sát nữa!

"Khà khà, không cần biết nói thế nào, chỉ cần nó sợ bọn cớm là được. Vương, mày làm thế nào thì làm đừng để mọi chuyện rối lung tung beng lên là được!" Thế Minh cười nói.

Trung Vương gật đầu đồng ý: "Anh Minh anh yên tâm đi, chúng không yên nổi được đâu!"

Thế Minh nghĩ hồi nói: "Anh không cần biết mày dùng cách nào thì dùng, đừng để lộ thiệp đem ra. Nhớ cho kĩ mình ở đây còn có một kẻ địch lớn nữa - Bang Bạch hổ, nếu để chúng đánh hơi quân mình đang trú ngụ ở đây, thì rắc rối to đấy! Giờ mình chưa đủ sức để đối đầu với quân chúng đâu."

"Vâng em biết rồi. Anh Minh, nếu trưa mai anh gặp ông Hoa ấy rồi không bàn được, hay là mình..." Trung Vương đưa tay đặt trước cổ ra hiệu hành động cắt cổ, ý là "xử gọn"!

Thế Minh chống tay lên đầu nghĩ ngợi hồi lâu. Được lúc sau: "Không ổn, mạo hiểm quá! Nếu không bàn được thì làm bạn trước đã, sớm muốn gì cũng sẽ có dịp xử đẹp nó thôi!" Trung Vương ngầm hiểu gật đầu.

Trưa ngày hôm sau, Thế Minh cùng đàn em đi đến cửa khách sạn Phi Đằng, từ xa đã thấy Lưu Trung Viễn đứng trước của ngó trước nhìn sau đợi trông ngóng.

Thấy Thế Minh và mọi người đến nơi, Lưu Trung Viễn mặt mày niềm nở đon đả chạy đến đón: "Anh Minh, cuối cùng anh cũng đến rồi. Em đợi anh mãi, mời anh vào trong ạ!"

Trung Vương đứng bên cạnh hỏi: "Quốc Hoa đến chưa?"

"Dạ, đến lâu rồi ạ, đợi các anh cũng được nửa tiếng rồi đấy ạ." Vừa nói, vừa gọn sang một bên đưa Thế Minh và mộ người bước lên.

Đến tầng hai, Lưu Trung Viễn mở cửa phòng Vip, cười nói với Thế Minh: "Em mời anh!"

Thế Minh nhìn vào bên trong phòng, có khoảng 20 người, người ngồi chính giữa râu ria xồm xoàm, Thế Minh đã từng gặp ông ta ở Bar Tân Thanh, chính là Quốc Hoa! Cười lên một tiếng, Thế Minh bước vào trong, Trung Vương và Ngọc Thư bước liền theo sau.

Lưu Trung Viễn vội giới thiệu với mọi người, chỉ Thế Minh giới thiệu:

"Anh Hoa, đây là anh Minh, là người cừ một một đất H đây ạ!"

Quốc Hoa nhìn Thế Minh thấy cũng quen mắt, nhận thấy hình như gặp qua ở đâu đó, nhưng không nhớ được là gặp ở chỗ nào.

Lưu Trung Viễn không để ý thấy ánh mắt nghi hoặc của Quốc Hoa, đưa tay hướng về Thế Minh nói: "Anh Minh, đây là ông chủ của Tân Thanh, anh Hoa. Mọi người đều là người cùng ngành cả, sau có gì mọi người giúp đỡ nhau ạ!"

Nghe những lời Trung Viễn, Thế Minh và Quốc Hoa nhìn nhau cười lấy lệ, bắt tay chào hỏi, Quốc Hoa hỏi trước: "Nghe danh anh Minh đã lâu, có điều hình như ta từng chạm mặt nhau

ở đâu rồi thì phải?"

Thế Minh cười thầm, đầu óc như bã đậu thế này mà cũng đòi có danh trong giới xã hội? Nhưng ngoài mặt cậu không dám để lộ ra vẻ khinh thường, cậu cười:

"Chắc là vì mặt mũi em phổ thông quá, em gặp ai cũng nói câu này!"

Vương Quốc Hoa cười nhìn Thế Minh từ đầu đến chân. Ông cảm thấy cậu ta nói cũng có lý, khuôn mặt này cũng khá phổ thông, nên đã dẹp những nghi ngờ trong lòng sang một bên. Hai bên hỏi thăm mấy câu rồi lần lượt ngồi xuống ghế.

Quốc Hoa nói với bọn đàn em: "Gọi phục vụ mang đồ ăn lên, sơn hào hải vị mang hết lên đây. Hôm nay anh mày phải thiết đãi các anh em ngồi đây một bữa ra trò chứ lị."

Người đứng cạnh nghe xong gật đầu bước ra ngoài. Rồi Quốc Hoa quay sang nói với Thế Minh: "Người anh em tài không đợi tuổi ấy, anh có nghe nói cậu em ở đất H cũng khá có tiếng tăm đấy!"

Thế Minh khách sáo đáp: "Anh Hoa quá khen em rồi ạ. Năm phương trời bốn phương đất nghe danh anh Hoa tiếp đãi anh em hào sảng, là nhân vật máu mặt trong giới giang hồ. Nay có dịp diện kiến quả danh bất hư truyền, sau phải nhờ bóng anh cả dắt dìu đàn em nhiều ạ!"

Những lời nịnh đầm của Thế Minh quả có hiệu quả, Quốc Hoa nghe xong típ mặt.

Quốc Hoa không quen người này, biết những chuyện bày đều là Trung Viễn nói cho cậu biết.

Đặc biệt là sau khi biết Thế Minh là tay buôn hàng trắng lớn, quyết định sẽ tiếp cận gần hơn với người này.

Quốc Hoa ở đất J này có tận 3 chợ lớn chuyên buôn bán hàng lậu, nhưng hàng trắng lại không tìm được mối ngon, mua đắt bán không mấy lãi lờ, nếu tìm được hàng rẻ thì chất lượng lại tệ. Nhìn mấy chợ đen khác cứ nườm nượp buôn bán, máu tham của hắn lại nổi lên. Cũng vì lẽ này mà hắn mới đồng ý gặp mặt Thế Minh muốn kết nối vụ làm ăn này.

Hai người nói chuyện phiếm một hồi, Quốc Hoa nhìn thấy Ngọc Thư đứng cạnh Thế Minh, mắt ông ta sáng lên như vớ được vàng, bụng nhủ dạ ả này non tơ lại ngọt nước thế, hắn chỉ Ngọc Thư hỏi: "Chú em, cô bé này...?"

Thế Minh cười thầm trong bụng, lão già này đúng là bọn dê xồm!

Cười nói: "Cô ấy dính với em như hình với bóng!"

Thế Minh cố ý nói nửa lời để hắn ta tự đoán ý. Gắn như hình với bóng là đàn em, vệ sĩ, hay là người tình?

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Lượt thích 12
Lượt đọc 84

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.