Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Món hàng khủng

Tiểu thuyết gốc · 1671 chữ

Buổi chiều, Thế Minh đưa Long và Trung Vương đến gặp Quốc Hoa, hàn huyên vài câu thì lên phòng họp ở trên tầng hai.

Vừa vào phòng, Quốc Hoa đã sốt ruột hỏi: "Người anh em, hàng tới rồi chứ?"

Thế Minh lấy một túi nhỏ trong suốt ra đưa cho hắn, cười nói: "Đây là hàng thử, anh xem đi!"

Quốc Hoa vội nhận lấy, mở túi rồi đổ một ít ra tay, nhìn trái nhìn phải, nhòm đi nhòm lại cũng không thấy gì khác biệt, chợt nhớ ra hắn không hiểu biết mấy thứ này, e ngại nhìn Thế Minh cười cười rồi đưa chiếc túi cho tên đàn em ở phía sau kiểm tra.

Tên đó rõ ràng là dân chuyên mấy thứ này, chấm một ít lên ngón tay, đưa lên mũi ngửi rồi gật gật đầu, bỏ vào trong miệng.

Tầm năm giây sau, tên đó nhổ một ngụm nước bọt, giơ ngón cái với Quốc Hoa, gật đầu nói:

"Là hàng cao cấp!"

Quốc Hoa nghe vậy thì mặt mày xán lạn, hỏi: "So với hàng của Ma Sói thì thế nào?"

Tên kia nghĩ một lúc rồi nói: "Không khác biệt mấy!"

Thế Minh tò mò hỏi: "Ma Sói? Anh ta là ai?"

Quốc Hoa kéo Thế Minh ngồi xuống, cười nói: "Ma Sói cũng là chuyên bán món này! Nghe nói anh ta là trung gian của Tam Giác Vàng, lần này đã đến hẳn miền Bắc để tìm nguồn khách. Chỉ là giá cao quá, mẹ nó! Còn nói tôi ngu không mặc cả, nói tôi nhập hàng quá ít, phải lấy giá đó. Mẹ nó chứ, bây giờ có người anh em ở đây tôi cũng không cần quan hệ với tên đó nữa, haha!"

Thế Minh thấy có hứng thú, hỏi: "Ma Sói có

thật là người của Tam Giác Vàng không?"

Quốc Hoa suy nghĩ nói: "Tôi thấy không giả được đâu, nhìn mấy tên đàn em của gã, ai nấy đều là cao thủ. Nói câu này người anh em đừng cười chứ, năm đó tôi cũng tập luyện một khoảng thời gian, nhìn người cũng chuẩn lắm đấy, mấy tên đàn em của gã quả thực không tầm thường đâu. Gã nói lần này gã đến để tìm khách hàng lớn, hình như còn mang theo vài trăm cân hàng đến, vãi thật!"

Thế Minh suy nghĩ, một lúc lâu sau mới nói: "Gã đang ở đâu?"

Quốc Hoa đang vui mừng vì chuyện hàng lần này, không nghĩ ngợi gì đã nói: "Ở ngoại thành phía Tây thành phố, có một nhà máy bỏ hoang được gọi là chợ "Vì Dân", bọn họ ở đấy đấy!"

Quốc Hoa tò mò hỏi tiếp: "Người anh em hỏi chuyện này làm gì?"

Thế Minh không trả lời, hỏi tiếp: "Sao bọn họ không ở trong thành phố, chạy đến tận đó làm gì?"

Quốc Hoa nói: "Hình như là có mấy tên trong đó là tội phạm truy nã, không dám ở trong thành phố, đông người phức tạp. Cái nhà máy rách đó hình như là bọn họ vô tình phát hiện ra được! Người anh em, rốt cuộc là cậu muốn làm gì?"

Thế Minh đã có kế hoạch trong lòng, cậu mấp máy môi nhìn mấy tên đàn em của Quốc Hoa đứng bên cạnh, không nói gì.

Quốc Hoa hiểu ý, liền nói với đám đàn em: "Chúng mày ra ngoài trước đi!" Rồi nghi hoặc nhìn về phía Thế Minh.

Thế Minh ghé vào tai hắn, nhỏ giọng nói: "Anh Hoa, đây là một cơ hội đấy!"

Quốc Hoa không hiểu, hỏi: "Cơ hội gì? Người anh em nói rõ ra đi!"

Thế Minh cười nói: "Ma Sói là người của Tam Giác Vàng, chúng ta lại ở phía Bắc, rất có thể chúng không hiểu rõ về nơi này. Chúng ta cứ nhân cơ hội này... giải quyết chúng, cướp hàng chúng mang tới đi! Thần không biết, quỷ không hay, haha! Không thể nào đoán ra là chúng ta được. Anh Hoa thấy thế nào?"

Quốc Hoa nghe xong thì hít sâu một hơi, cúi đầu suy nghĩ không nói gì, suy nghĩ về lời Thế Minh nói.

Thế Minh nhân cơ hội này nói tiếp: "Hơn nữa, nơi bọn họ đang ở lại là ngoại thành, thưa người qua lại, chỉ cần chúng ta sắp xếp chu toàn thì sẽ không ai biết được cả. Anh Hoa, nghĩ xem, đó là vài trăm cân hàng cao cấp đấy, trị giá hàng tỉ đấy! Có số tiền này rồi, còn sợ không phát triển được chắc. Hơn nữa, anh còn có ô dù ở sở công an thành phố mà! Đến lúc đó, anh sẽ trở thành đại ca của giới xã hội đen thành phố J, anh em còn phải dựa vào anh nhiều đấy!"

Quốc Hoa nghe vậy thì thấy động lòng, nhưng hắn không phải kẻ ngốc, lăn lộn trong giới bao lâu nay, đầu óc cũng phải có gai hơn người, tuy Thế Minh nói rất có lí, nhưng hắn cứ cảm thấy có điểm nào đó không được ổn thỏa.

"Đây là một ý tốt đấy, nhưng lỡ như để một tên chạy mất về báo tin cho Tam Giác Vàng... e là cái đầu của tôi đây không giữ được nữa, Tam Giác Vàng toàn những kẻ thế nào chắc người anh em cũng biết đấy!"

Thế Minh giả vờ tỏ ra do dự, cắn răng nói: "Anh Hoa, em đi với anh! Hai chúng ta hợp làm một, đảm bảo không tên nào có thể chạy được!"

"Cái gì? Cậu muốn đi với tôi? Việc này..."

Nếu Thế Minh hành động cùng hắn, đương nhiên hắn yên tâm hơn nhiều, nhưng mà vẫn có chút do dự.

Thế Minh vội nói: "Đã là anh em thì có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu. Em đi cùng anh chắc chắn sẽ dốc hết tâm sức, tuyệt đối không cho tên nào chạy thoát, lỡ như Tam Giác Vàng có biết được thì mạng của em đây cũng không giữ được nữa!"

Dục vọng của con người ta rất đáng sợ, khi nó mà chiến thắng cả lí trí thì sẽ còn đáng sợ hơn gấp bội.

Quốc Hoa nghe vậy thì cảm thấy rất có lí, chợt thấy cảm động, vỗ vai Thế Minh nói: "Ừm! Anh em tốt, tôi không nhìn nhầm người mà, quả nhiên là rất nghĩa khí!"

Thế Minh nói: "Đời người chỉ ngắn ngủi mấy chục năm, hiếm có một cơ hội để liều một phen! Chỉ cần lần này chúng ta thành công, đất J này tương lai sẽ là của chúng ta rồi! Cơ hội khó có lắm, mất đi rồi sẽ hối hận cả đời đấy."

Thấy Quốc Hoa vẫn do dự chần chừ, Thế Minh cố ý lẩm bẩm: "Em bảo sao mà đợt này bang Thu Hồn lại rục rịch thế chứ!"

Quốc Hoa ngạc nhiên nói: "Cái gì? Bang Thu Hồn cũng muốn ra tay sao?"

"Em thấy có vẻ vậy. Hôm nay nhận được tin nói là bang Thu Hồn đang điên cuồng mua vũ khí, tám chín phần là vì số hàng đó của Ma Sói!"

Thế Minh ba hoa khoác lác nói thế, bang Thu Hồn có mua vũ khí hay không sao cậu biết được chứ. Nhưng lần này cậu đã "chó ngáp phải ruồi" rồi, quả thực hôm nay bang Thu Hồn có mua một lượng lớn vũ khí, nhưng cũng không phải vì tên Ma Sói, mà là việc hôm qua có nhiều cốt cán bị giết.

Quốc Hoa nghe vậy thì đứng dậy, không do dự nữa, nói: "Người anh em, việc này phải quyết đoán ngay! Anh em chúng ta đi giải quyết tên đó, thành công rồi thì muốn gì có đó, nếu mà thất bại... cũng chẳng có gì để nói, hôm nay chúng ta làm ra một bản kế hoạch, không thể để bang Thu Hồn chiếm thế được!"

Thế Minh trộm mừng, lớn tiếng nói: "Đúng thế, bang Thu Hồn được bọn Tàu chống lưng, ở trên địa bàn của chúng ta, có cướp thì cũng là chúng ta cướp, nào đến lượt chúng!"

Lời nói thật hùng hồn, sắc mặt cũng rất phấn khích, Quốc Hoa nghe vậy thì càng yên tâm hơn vào Thế Minh, quan trọng nhất là lòng tham của hắn đã trỗi dậy, dù sao thứ đó bán đi có thể kiếm được hàng tỉ đồng, ai mà không ham chứ!

"Hahahaha!"

Long và Trung Vương nhìn nhau, Thế Minh là người thế nào bọn họ hiểu rõ nhất, thầm cười, nếu Thế Minh mà đi đóng phim chắc sẽ đè bẹp mấy diễn viên giành giải diễn viên chính xuất sắc nhất mất.

Vì Quốc Hoa đã từng đi đến đó, cũng khá hiểu về địa hình. Thế Minh không yên tâm, cậu còn có mục đích khác, nên đã bảo hắn sai người điều tra thật rõ hoàn cảnh xung quanh nơi đó và vẽ ra một bản đồ chi tiết, lấy lí do là khi lên kế hoạch sẽ ít xảy ra sai sót.

Quốc Hoa thầm khen ngợi Thế Minh thông minh, có kế hoạch của cậu, thêm cả sự bổ sung của hắn nữa thì chắc chắn sẽ thành công. Đến lúc đó hắn có tiền rồi, trên sở thành phố còn có bố vợ chống lưng, thống nhất giới xã hội đen đất J này không phải là không thể. Nghĩ đến việc có thể oai phong như ông Tư trước đó, Quốc Hoa cười không khép miệng lại được.

Thế Minh thấy rõ sắc mặt của hắn, thầm cười khẩy: Cứ mơ đi, ngày ấy sớm sẽ đến thôi!

Quốc Hoa cũng có kế hoạch khác, nếu như thành công thì phải giải quyết tên nhóc này, nếu không thì còn phải chia tiền cho cậu nữa.

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 11
Lượt đọc 87

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.