Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ông là?

Tiểu thuyết gốc · 1718 chữ

Một tiếng súng vang lên, Thế Minh rùng mình, mồ hôi lạnh chảy xuống từ cổ cậu.

Nhưng cậu lại cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm, súng của đối phương đều đã lắp giảm thanh, không thể nào tạo ra âm thanh lớn như vậy được.

Thế Minh mở mắt ra, nhìn thấy một gương mặt méo mó, giữa trán có một cái lỗ to bằng ngón tay cái, các mô thịt trên mặt trở nên vặn vẹo. Lúc chết, tên ria mép vẫn không thể biết được là ai đã nổ súng.

Sau đó, lại một loạt tiếng súng nữa vang lên, liên tục có những tiếng kêu gào thảm thiết. Thế Minh tựa vào tường chậm rãi ngồi xuống, chẳng còn hơi mà quan tâm là ai là người cứu cậu nữa.

Thế Minh thấy mình không khác gì một con ếch ngồi đáy giếng, sau khi bước ra khỏi thành phố H, cuối cùng cậu cũng thấy rõ được rốt cuộc thế nào mới là xã hội đen, so với những người cậu gặp được trước kia thì đúng là một trời một vực.

Một người đàn ông lạ mặt mặc vest đi đến bên cạnh Thế Minh:

"Cậu chính là Lê Thế Minh à?"

Thế Minh ngẩng đầu lên nhìn gã, chợt giật mình, người này chắc chắn là người cao nhất cậu từng gặp. Người này phải cao hơn hai mét, lại thêm vòng eo to, làn da bánh mật, nếu mà gặp được gã ở trong núi sâu, Thế Minh sẽ không chút do dự bắn chết gã. Vì gã chẳng khác gì gấu đen cả!

Thấy gã cầm súng trong tay, cậu nghi hoặc hỏi:

"Là anh cứu tôi sao?"

Người kia lắc đầu.

"Vậy anh muốn giết tôi?"

Người kia lại lắc đầu, thấp giọng nói: "Ông lớn của chúng tôi muốn gặp cậu!"

Thế Minh ngơ ra, hỏi: "Ông lớn? Ông lớn của mấy anh là ai?"

"Bây giờ không cần thiết phải nói cho cậu, gặp rồi cậu sẽ biết!"

Từ đầu đến cuối, sắc mặt người kia vẫn lạnh tanh, giống hệt một con robot.

Thế Minh muốn chống người đứng dậy, nhưng vết thương ở cánh tay cậu nhói lên, lại ngồi xuống, cười nói:

"Anh cho rằng với cái bộ dạng này tôi còn có thể hành động?"

Người kia nhìn vết thương của Thế Minh nói:

"Chúng tôi có xe!"

"Nhưng lát nữa rất có thể tôi sẽ chết vì mất quá nhiều máu đấy!"

"Chúng tôi có bác sĩ!"

Thế Minh trầm mặc, đối phương rốt cuộc là ai, dù sao thì chắc cũng không có ý muốn hại cậu đâu, không thì đã không cứu cậu rồi.

Thế Minh cười với người kia, nói: "Xem ra anh phải đỡ tôi dậy rồi!"

Người kia gật đầu, kéo cổ áo Thế Minh lôi cậu dậy. Động tác thô bạo của người này suýt chút nữa khiến Thế Minh đau đến mức ngất đi, thầm chửi gã là đồ đầu đất.

Nhưng lại vẫn nở nụ cười vô cùng cảm kích nói: "Cảm ơn anh nhiều lắm!"

Người kia không tỏ vẻ gì, chỉ "ừm" một tiếng coi như chấp nhận lời cảm ơn của Thế Minh, đỡ cậu dậy đi về phía chiếc xe đỗ bên đường, nói là đỡ nhưng đúng ra gã đang kéo thì hơn.

"Anh Minh!"

Không biết Long đã trở về từ khi nào, cậu ta chạy nhanh về phía này, thấy Thế Minh bị thương, lại đang bị một người đàn ông kéo đi, tưởng gã muốn bắt cóc Thế Minh, cậu ta quát lớn lên một tiếng, lấy súng ra, đi đến bên cạnh gã đó.

Long hơi giật mình, cậu ta vốn đã cao một mét tám rồi, nhưng vẫn còn thấp hơn gã này một cái đầu.

Sự khác biệt về vóc dáng cũng không khiến Long thấy bị đe dọa, cậu ta nhìn chằm chằm bàn tay đang kéo Thế Minh, lạnh lùng nói:

"Nếu mày còn muốn giữ mạng lâu thêm một chút thì mau bỏ cái bàn tay chó chết đó ra!"

Long có một tình cảm không thể diễn tả thành lời với Thế Minh. Lần đầu tiên bị Thế Minh đánh bại, cậu ta thấy không phục, nhưng thời gian lâu dần, Thế Minh cũng đã thực hiện lời nói khi đó là đưa cậu ta ra ngoài xã hội.

Thậm chí bây giờ Long còn coi trọng mạng sống của Thế Minh hơn chính mình, chỉ là cậu ta chưa từng nói ra mà thôi. Lời của Long nồng nặc sát khí, như có thể giết chết đối phương ngay lập tức!

Đến cả Thế Minh cũng cảm thấy một cảm giác đè nén, cậu chưa từng thấy một Long như vậy bao giờ. Người kia cũng ngơ ra, nhìn Long, không nói gì.

Thấy gã không có phản ứng gì, Long lại tiến lên trước một bước, dòng máu trong người cậu ta như đang cuộn trào, hiện lên cả ánh mắt khiến đôi mắt đầy tơ máu, đỏ đến mức sắp phát sáng, cậu ta gầm lên:

"Tao bảo mày bỏ tay ra!"

Người kia bất giác buông tay ra, lần đầu tiên gã cảm nhận được thế nào là sát khí.

Cái cảm giác này rất chi là kì diệu, rõ ràng biết đối phương chưa chắc đã giết mình, nhưng nếu gã không nghe theo lệnh của cậu ta thì cơ thể sẽ bị nghiền nát thành tro ngay lập tức. Đây mới là sát khí!

Hiếm khi người này mới để lộ ra biểu cảm, gã cười nhìn Long một lúc lâu sau mới nói: "Cậu đỉnh lắm!"

Thế Minh nghe vậy thì thiếu điều ngất đi, ngẫm nghĩ một lúc lâu mới nói được cái lời của khỉ này ra! Thế Minh cảm thấy người này tuy hơi thô lỗ, nhưng lại không có ý khiến cậu bị thương, cậu dựa vào chiếc xe:

"Anh Long, anh ta không có ác ý, em và anh ta đi gặp một người!"

Máu ở vết thương cậu vẫn đang không ngừng chảy, Thế Minh cảm thấy có chút choáng váng, lớn tiếng nói:

“Hai người mà còn nói chuyện thêm thì em chết mất đấy!"

Long nghe Thế Minh nói vậy thì đã khôi phục lại vẻ bình thường, không biết nên làm thế nào nữa. Người kia thờ ơ nói: "Này người anh em, chúng tôi có bác sĩ!"

Nói xong, gã bảo Thế Minh ngồi vào trong xe. Không biết từ lúc nào, lại có năm tên đàn ông ăn mặc y hệt thế xuất hiện bên cạnh, trong tay đều cầm súng, đám sát thủ còn lại của tên ria mép đều do những người này giải quyết.

Bọn họ bước đến gật đầu với người này, nói: "Anh Lỗi, giải quyết xong cả rồi!"

Gã gật đầu, xua tay. Những người này ném súng vào trong xe, tách ra làm bốn phía, ai đi đường nấy, lập tức trở thành người xa lạ.

Thế Minh đều thấy rõ mồn một, thầm nghĩ những người này chắc chắn là một tổ chức được đào tạo tốt, bang Thế Minh so với người ta đúng là kém xa, đến đất J rồi cậu mới biết mình là hạt cát trong sa mạc.

Nghĩ vậy, Thế Minh cười khổ một tiếng, nói với Long: "Anh mau đi giải quyết đi, chắc cảnh sát cũng sắp đến rồi, thu dọn hết hàng và súng vào, đừng để cảnh sát tìm ra manh mối gì!"

Long vẫn có chút lo lắng, hỏi: "Minh, em đi với chúng thật sao?"

Ban nãy Thế Minh còn không muốn lắm, nhưng bây giờ cậu đã thay đổi ý định, cậu muốn xem xem rốt cuộc tổ chức của đối phương như thế nào, ông lớn của bên này muốn gặp cậu là người thế nào.

Thế Minh gật đầu chắc nịch, nhỏ giọng nói: "Thi thể cứ để kệ đấy, đợi cảnh sát đến rồi tính, súng và hàng nhất định phải cất thật kĩ, mau đi giải quyết đi!"

Lúc Thế Minh nói chuyện, người kia đã lên xe, đợi cậu dặn dò xong, gã gật đầu với Long rồi bảo tài xế lái xe đi. Long thấy chiếc xe rời đi thì cũng không dám chậm trễ, anh em của tổ chức bắt đầu làm theo những gì Thế Minh dặn.

Trong xe, người kia hỏi Thế Minh: "Nhóm máu của cậu là gì?"

"AB!" Thế Minh yếu ớt nói, chiếc xe rung lắc khiến cậu chỉ muốn thiếp đi một giấc.

Không biết chiếc xe đã di chuyển bao lâu rồi dừng lại, có hai người lên xe, trong tay cầm hòm thuốc, sau khi mở ra, bên trong có đủ các loại vật dụng y tế.

Đầu tiên là họ tiêm thuốc giảm đau cho Thế Minh, sau đó kiểm tra vết thương của cậu, chỉ bị thương ngoài da, không ảnh hưởng đến xương cốt, bọn họ thở phào một hơi. Hai người nhanh chóng truyền máu cho Thế Minh, xử lí vết thương rồi băng bó lại.

Thế Minh không tiêm thuốc mê, đầu óc vẫn còn tỉnh táo, vội cười nói với hai người đang bận rộn: "Cảm ơn!"

Một lúc lâu sau, cuối cùng cũng đã đến nơi, chiếc xe đi vào một căn biệt thự nằm ở ngoại thành, mà Thế Minh đã thiếp đi được một lúc rồi.

Tâm lí căng thẳng, cơ thể mệt mỏi lại thêm cả mất máu khiến Thế Minh không thể quan tâm đến nơi mình đang đi tới, bất giác chìm sâu vào giấc ngủ.

Lúc Thế Minh tỉnh dậy, cậu vẫn còn hơi mệt mỏi, vết thương trên vai và cánh tay đều thấy có chút tê dại.

Đột nhiên cậu nhìn thấy có một người đứng trong phòng, quay lưng về phía mình, mặt hướng ra cửa sổ nhìn về phía xa xăm.

Thế Minh thấy tóc ông ta đã điểm trắng, nghi hoặc hỏi: "Ông là ông lớn sao?"

Người kia nghe vậy, quay lại cười nói: "Cậu nói xem!?"

Thế Minh thấy rõ diện mạo của ông ta thì ngỡ ngàng: "Hóa ra là ông!!"

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Lượt thích 10
Lượt đọc 74

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.