Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giả yếu dụ địch

Tiểu thuyết gốc · 1566 chữ

Một tháng nói dài cũng không dài mà nói ngắn cũng không ngắn. Tuy Thế Minh cảm thấy khoảng thời gian này dao pháp của cậu đã có tiến bộ rất lớn, nhưng so với ông cụ thì còn kém rất nhiều. Vốn muốn học thêm vài ngày, nhưng cuộc điện thoại của Trung Vương khiến cậu đành phải rời khỏi đây trở về bang phái.

Thế Minh biến mất hơn một tháng cuối cùng cũng trở về Xóm Mới. Mọi người nghe tin Thế Minh trở về thì đều tụ họp từ sớm, biết là bang phái lại có một hành động lớn nữa. Thế Minh gặp được Trung Vương thì hỏi thẳng: “Sao rồi? Điều tra rõ chưa?”

Trung Vương nhỏ giọng nói: “Nắm chắc tám đến chín phần rồi. Lần này năm người mà anh Lỗi phái đi quả thực đã giúp được rất nhiều việc, đều là những nhân tài giỏi giang!”

Trung Vương rất ít khi khen người khác, cũng rất hiếm nói mấy lời khách sáo, năm người đó chắc chắn là đã giúp ích nhiều.

Thế Minh gật đầu, nói lớn: “Lên tầng họp!”

Trong phòng họp, những thành viên cốt cán trong bang Thế Minh đều đã tới đủ.

Trung Vương báo cáo với Thế Minh về những tin mà cậu ta đã điều tra được: “Hộp đêm Hỏa Hồng ở phía tây khu DL, gần đó không có đồn cảnh sát, gần nhất thì cũng cách nơi đó năm dặm, em nghĩ đây cũng là mối quan hệ ngầm của gã. Tòa Hỏa Hồng có tất cả ba tầng, tầng một là vũ trường, tầng hai, tầng ba chắc là nơi mà thành viên đội Hồn ẩn mình. Mỗi tầng có khoảng mười lăm, mười sáu phòng, không rõ số người cụ thể, chắc có khoảng không dưới ba mươi người. Tên cầm đầu là một người trung niên Trung Quốc ngoài bốn mươi tuổi, đây chính là ảnh của gã!” Nói xong, Trung Vương lấy vài tấm ảnh chụp lén ra đưa cho Thế Minh.

Thế Minh cầm lấy nhìn kĩ, dáng vẻ quả thực đã ngoài bốn mươi, đeo mắt kính, không quá mập, nhưng khuôn mặt khá to. Cơ thể thấp bé, mặc một bộ đồ vest màu xám. Thế Minh đặt ảnh xuống hỏi: “Người này có thân phận gì ở đội Hồn?”

Trung Vương khó xử lắc đầu: “Cái này em không rõ, tính cảnh giác của chúng rất mạnh, mấy lần ngầm điều tra đều bị chúng phát hiện, vốn muốn bắt một kẻ để hỏi nhưng lại sợ đánh rắn động cỏ, chúng ta đã giải quyết một tên cầm đầu của bang Thu Hồn rồi, còn bắt tiếp em sợ đối phương sẽ nghi ngờ mất! Nhưng có một điều, theo thái độ của gã khi nói chuyện với người khác và cả vẻ cung kính của người khác với gã, em dám chắc rằng thân phận của gã là cao nhất ở Hỏa Hồng!”

Thế Minh gật đầu, hỏi: “Đối phương chỉ có ba mươi người sao?”

Trung Vương vội nói: “Em thấy thành viên của đội Hồn nhiều nhất cũng không quá ba mươi người. Nhưng ở vũ trường tầng một còn có hơn mười tên đứng canh gác, trong đám người này không có cao thủ, đều là mấy “con gà” dễ giải quyết!”

Thế Minh gõ gõ đầu, trầm tư không nói gì. Trung Vương hỏi: “Anh Minh, đối thủ không có nhiều người, nhưng đa số đều là cao thủ. Hơn nữa tính cảnh giác của bọn họ thật sự rất mạnh, chỉ khi chúng ta toàn lực tấn công thì mới có khả năng thành công!”

Thế Minh không nói gì với cậu ta nữa, quay sang nói với Long: “Gần đây bang phái có bị ai tấn công không? Hay là ai gây chuyện gì đó?”

Long không biết tại sao Thế Minh lại hỏi vậy, lắc đầu nói: “Không! Một tháng qua vẫn gió yên biển lặng. Có gì không ổn sao?”

Thế Minh nói tiếp: “Theo lý mà nói, bang Hổ Trắng đã biết chúng ta ở thành phố J rồi mới phải, chúng ta với bọn họ là oan gia, không có cớ gì mà chúng không trả thù cả!”

Đông Thắng cười nói: “Anh Minh, anh cẩn thận quá rồi! Có lẽ là chúng biết thực lực của chúng ta mạnh quá nên không dám gây chuyện với ta thôi!”

“Mày nói cái gì đấy?!” Thế Minh nói: “Mày tưởng bang Hổ Trắng toàn mấy con gà à, chúng có bang Rìu là bang phái lớn nhất Myanmar chống lưng đấy, chúng ta chỉ là cái đinh trong mắt bọn họ thôi! Không biết có phải chúng đang ủ mưu gì hay không nữa!?”

Trọng Tuấn nói: “Anh Minh, em thấy cũng chưa chắc! Bang Hổ Trắng và bang Thu Hồn đều là những bang phái được nước ngoài chống lưng, đều có tham vọng bá chủ cái đất J này, chắc chắn chúng sẽ có cạnh tranh, mâu thuẫn giữa hai bên sẽ không hề nhỏ. Bây giờ chúng ta đang trong thế giằng co với đội Hồn, rất có thể bang Hổ Trắng muốn làm ngư ông đắc lợi, đợi đến khi hai bên đều tiêu hao thể lực thì bọn họ ra tay gọn nhẹ. Hay nói cách khác, lỡ may nếu chúng ta bị đội Hồn tiêu diệt, bang Hổ Trắng có thể không tốn một con binh một con tốt nào, hơn nữa còn không khiến cảnh sát chú ý đến mà trả được thù. Nếu chúng ta thắng đội Hồn, chắc chắn cũng bị tổn hại nhiều thứ, bang Hổ Trắng lại càng mừng hơn, vừa bớt được một đối thủ lại vừa không cần tốn sức tiêu diệt được chúng ta. Nên bất kể thế nào, bọn họ án binh bất động đều sẽ có lợi!”

Trọng Tuấn nói liền một hơi, cũng xem như đã phân tích được âm mưu gốc rễ của bang Hổ Trắng rồi. Thế Minh thềm khen ngợi, đầu óc của Trọng Tuấn tuyệt đối không hề thua kém cậu.

Cậu gật đầu nói: “Tuấn nó nói đúng, bang Hổ Trắng không phải bọn ngu, cho dù chúng ta có tấn công thì cũng sẽ bị tổn thất nặng nề, hời cho đội Hồn. Đây là điều mà chúng ta không muốn thấy! Như vậy cũng tốt, chúng ta nhân cơ hội này đánh úp đội Hồn, sau đó chậm rãi đối phó bang Hổ Trắng!”

Long nói: “Chú có kế hoạch gì chưa?”

Thế Minh im lặng một lúc, đứng dậy nói: “Ngoại trừ đội Ám, những thành viên khác bao gồm cả tao trở về thành phố H hết!”

“Cái gì?” Mọi người trong phòng đều ngạc nhiên kêu lên, về thành phố H? Chẳng lẽ từ bỏ đất J sao?

Đông Thắng lớn tiếng nói: “Anh Minh, tại sao lại về đất H, không dễ gì mới có hai địa bàn ở phố J này, chẳng lẽ cứ thế từ bỏ sao? Anh Minh, em không sợ đội Hồn hay bang Hổ Trắng gì cả! Em tình nguyện xung phong dẫn đầu!”

Long ngắt lời: “Mày biết cái rắm gì, nghe Minh nói nốt đã!”

Thế Minh cười nói: “Không phải tao sợ bọn họ. Khoảng thời gian này là thời kỳ đội Hồn và chúng ta đang đối chọi gay gắt, tính cảnh giác đương nhiên cũng rất cao, đánh úp cũng không dễ thành. Chỉ khi chúng ta rút khỏi đất J thì chúng mới có thể buông lỏng cảnh giác! Để khiến bọn họ hoàn toàn tin tưởng, tao sẽ cùng mọi người trở về đất H, Trung Vương và anh Lỗi chọn ra năm mươi người tinh anh ở lại phố J, nhắm chuẩn thời cơ tấn công đội Hồn! Bây giờ mọi người hiểu ý tao rồi chứ?”

“À!” Mọi người thở phào một hơi, hóa ra Thế Minh định dùng chiêu giả yếu dụ địch, khiến đối thủ buông lỏng cảnh giác rồi thực hiện mưu đồ.

Trọng Tuấn cười nói: “Anh Minh, chiêu này khá ổn, nhưng nếu như bị đội Hồn phát hiện thì không những không giữ được hai địa bàn của chúng ta mà đến cả người phe ta cũng sẽ gặp nguy hiểm!”

“Vậy nên chúng ta nhất định phải rời đi một cách oanh liệt, khiến đội Hồn chú ý đến, cho Trung Vương có thời gian ẩn nấp!”

Trung Vương nói: “Chuyện này không thành vấn đề, đất J rộng lớn như thế, phân tán năm mươi người ra thì khó mà phát hiện ra!”

Thế Minh cười nói: “Chúng ta đã chơi chiêu đánh úp này nhiều rồi, tao nghĩ cũng không cần phải nói thêm gì nữa. Đến lúc đó mày và anh Lỗi thương lượng với nhau, phải cố gắng giảm mức tổn thất của chúng ta xuống tối thiểu. Mục đích của chúng ta chỉ có một, đó chính là giết chết tên cầm đầu của đội Hồn ở hộp đêm Hỏa Hồng, để chúng biết bang Thế Minh chúng ta không phải kẻ dễ dây vào! Biết chưa?”

“Anh Minh yên tâm đi, em nhất định sẽ tiêu diệt được bọn họ!”

“Haha! Thế thì tốt, tao ở phố H đợi tin tốt của mày!”

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Lượt thích 11
Lượt đọc 71

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.