Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đám học sinh mất não theo Tàu

Tiểu thuyết gốc · 1152 chữ

Trung Vương vội chạy đến chỗ Thế Minh đỡ cậu, kiểm tra vết thương. May mà con dao chỉ đâm trúng thắt lưng của Thế Minh, tuy là vậy, mũi dao vẫn rạch sâu vào da thịt cậu đến hơn một tấc.

Thế Minh nghiến răng, cầm con dao rồi rút mạnh ra, lấy áo ấn vào vết thương, siết chặt thắt lưng lại, cười nói với Trung Vương: “Tao không sao, may mà lần này cái thắt lưng đã cứu tao một mạng, haha!”

Trung Vương nhìn sắc mặt trắng bệch của Thế Minh mà run rẩy, lần đầu tiên cảm thấy Thế Minh như một người đàn ông trưởng thành, đúng nghĩa một nam tử hán, không còn là một cậu con trai ít tuổi thường ngày nữa. Vết thương này tuy không sâu, nhưng dao của tên kia là một con dao hình tam giác, cậu ta từng bị thứ đó đâm trúng nên biết nó đau đớn và nguy hiểm thế nào. Vết thương như vậy rất khó lành lại, nếu không mau chóng cấp cứu thì sẽ rất dễ chết.

Trung Vương đỡ Thế Minh nói: “Anh Minh, anh cố chịu đựng một chút, chúng ta sẽ đến bệnh viện ngay bây giờ!”

Sau đó nói với đàn em: “Mọi người mau rút quân đi, không cần đấu với bọn chúng nữa!”

Nói xong thì dìu Thế Minh vội chạy nhanh ra ngoài.

Ra khỏi Hỏa Hồng, cách đó không xa có ba trăm học sinh cấp ba đang chạy tới, trong tay đều cầm dao và gậy. Thấy Thế Minh và Trung Vương ra ngoài thì chúng nhanh chóng chặn hai người lại. Tên nào cũng nhướng mày, vểnh mặt lên nhìn, nện vũ khí vào tay theo từng nhịp, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể xông lên xé xác hai người bọn họ.

Thế Minh và Trung Vương thầm than một tiếng, sao bang Thu Hồn cũng tới rồi! Việc này nằm ngoài dự kiến. Thế Minh rút súng ra, thắt chặt áo lại, không cho đối phương nhìn thấy vết thương trên người cậu, lớn tiếng nói: “Ai dám tiến lên một bước thì tao sẽ giết!”

Tuy đối phương toàn là mấy thiếu niên còn nhỏ, nhưng Thế Minh cũng không nói cho vui, bây giờ mà muốn sống thì phải nhẫn tâm.

“Bà mẹ, nó chỉ có một khẩu súng, chúng ta có mấy trăm người thì sợ đéo gì, lên hết! Giết nó thì đại ca sẽ cho chúng ta tiền!” Một thanh niên khoảng hai sáu, hai bảy tuổi hét lên một tiếng. Vốn đám học sinh này thấy Thế Minh có súng thì đều cảm thấy sợ hãi, nhưng bị lời của tên kia kích thích nên dần dần ép sát lại.

Thế Minh thầm chửi một tiếng, Trung Vương hét lên: “Mẹ nó, chúng mày có phải người Việt hay không, không biết bên trong toàn bọn Tàu thôi à, tại sao chúng mày còn làm việc cho nó? Đm nước S máu đỏ da vàng lại không giúp đỡ nhau. Chỉ vì mấy đồng rách đó mà chúng mày quên cả tổ tiên của mình à? Chiến tranh biên giới chúng mày cũng quên rồi?” Trung Vương thực sự không biết phải nói gì nữa, bèn lôi cả chiến tranh biên giới năm 1979 ra nạt nộ.

Sắc mặt đám học sinh bỗng giãn ra, bước chân cũng dừng lại. Trung Vương nói tiếp: “Chúng mày dùng não mà nghĩ, chúng nó đến nước S không phải làm chuyện tốt đẹp gì đâu, đến để phá hoại, đến là để cướp nước, là đến hại chúng ta đấy. Chúng mày đều là con cháu đất mẹ nước S, tương lai của nước S, chẳng lẽ không cảm thấy chúng nó đang lợi dụng tụi mày sao? Chúng dùng người Việt mình đánh người Việt mình, để dân mình tự tiêu tự diệt! Nếu còn nghe lời chúng nó thì chúng mày sẽ là cặn bã trong mắt người Việt mình. Bọn mày đang là lũ giặc bần hèn, thối nát, đê tiện!”

Thế Minh gắng gượng cơn đau, cậu lên tiếng, lời nói của cậu không quá to nhưng đủ để chúng nghe thấy: “Bọn mày quay đầu hồi quân thì tao tha. Chúng mày có biết giờ chúng mày là những con sâu mọt, là lũ chấy rận hút máu người Việt mình không?”

Đám người kia nghe thấy lời này thì đều cúi đầu xuống, bị mắng đến nỗi mặt mũi đỏ ửng. Lúc này tên thanh niên lên tiếng ban nãy cũng cảm thấy tình thế không ổn, hét lớn: “Mọi người đừng bị chúng nó dụ dỗ, Trung Quốc đến là để giúp đỡ chúng ta, đừng quên rằng bọn họ có thể cho chúng ta cơm ăn áo mặc, cho chúng ta tiền bạc của cải, chỉ khi đi theo họ thì đất nước chúng ta mới giàu mạnh được, mới có thể thật sự ngẩng đầu được!”

Trung Vương tức tối nghiến răng nghiến lợi, gầm lên: “Là thằng nào đang nói? Có gan thì đứng ra đây cho tao!”

Tên thanh niên kia thấy gương mặt phẫn nộ của Trung Vương thì sợ hãi rụt cổ lại, lùi về phía sau, trốn trong đám người hét lớn: “Mọi người mau xông lên đi! Giết chúng nó rồi cấp trên sẽ tăng lương phát thưởng cho chúng ta! Mau lên! Sau này chúng ta sẽ có tiền!”

Đám học sinh kia không do dự nữa, chậm rãi tiến lên. Bàn tay đang cầm súng của Thế Minh cũng hơi run rẩy, cậu biết rõ là bên trong còn mấy viên đạn nữa, đối phương có hàng trăm người, cho dù mỗi người đánh cậu một gậy thì cậu cũng bị nghiền nát rồi! Đúng lúc này, cánh cửa Hỏa Hồng mở ra, thành viên đội Ám chạy từ bên trong ra, thấy bên ngoài có nhiều người như vậy thì ngơ ngác.

“Pằng!” Một tiếng súng vang lên, một tên học sinh đứng gần Thế Minh nhất đau đớn hét lên, ôm chân lăn xuống đất, máu tươi chảy từ chân xuống nền đất. Những tên khác ngơ ngác, rõ ràng thấy Thế Minh cầm súng nhưng vẫn đang đứng yên bất động, không biết phát súng này từ đâu ra, chúng liền nhìn tứ phía tìm kiếm.

Hóa ra người nổ súng là Đặng Tâm Lỗi đã mai phục sẵn ở trên tầng thượng đối diện. Vốn để gã ở đây là để đề phòng kẻ cầm đầu đội Hồn chạy trốn, không ngờ tên đó không chạy trốn nhưng bang Thu Hồn lại tới. Ban nãy gã thấy tình thế nguy cấp nên đã dùng súng bắn tỉa để bắn ngã một tên. Vì là học sinh nên hắn nương tay, không bắn vào chỗ hiểm.

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 9
Lượt đọc 69

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.