Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1116 chữ

Trần Minh mở mắt ra thấy đây là một không gian tối thui không có bất cứ âm thanh gì , cũng như ánh sáng , thời gian cứ thế qua đi . Hắn hoảng loạng  , Hắn như phát điên liên, hắn sợ hãi . đúng rồi, sao ta không thấy đói, sao ta không thấy buồn ngủ, sao ta không thấy mệt mỏi,...

- SAO TA KHÔNG CẢM THẤY GÌ CẢ?

Bóng tối lại đang dần nuốt chửng tinh thần của Trần Minh , hắn ở nơi này, không biết làm gì . Hắn ta cố gắng nhớ lại tất cả nhưng không , trong đầu hắn không có cái gì cả .

Hắn chỉ nhớ mình tên là Trần Minh cùng lúc trước hắn sống tại một nơi gọi là địa cầu , thời gian cứ thế trôi đi.

Hắn chỉ biết đếm số cho thời gian trôi qua. Lúc đầu hắn cảm nhận mình còn tồn tại sau đó ngay cả sự tồn tại của mình hắn cũng không cảm nhận được. Chẳng lẽ ta đã chết? Sau khi chết người ta sẽ như vật sao? Trần Minh gào thét nhưng hắn không gào được, vạn vật im lặng, không âm thanh, không ánh sáng. Không biết thời gian trôi qua bao lâu, một năm, mười năm, trăm năm hay nghìn vạn năm? Ý thức của Trần Minh giờ đây sắp sụp đổ thì bỗng nhiên có một tia sáng suất hiện hắn mừng rỡ như điên , cái cảm giác đó như người đang chết đuối vớ được cây cỏ cứu mạng . Hắn điên cuồng đuổi theo tia sáng đó , hắn sợ hãi nếu mình không nhanh lên thì tia sáng đó sẽ biến mất .

Hắn chạy càng lúc càng nhanh , tia sáng từ nhỏ như cái chén đến  , đến to như cái chậu rửa mặt . Ánh sáng chói mắt quá khiến hắn phải nhắm mắt lại , bỗng nhiên hắn cảm thấy mình dường như đã xuyên qua một cái gì thời điểm 

Bỗng nhiên trong đầu hắn có rất nhiều âm thanh vang lên , có tiếng nói của nam của nữ , hắn mở mắt ra thấy trong tâm mắt hắn là một không gian to lớn xa hoa và đẹp đẽ . Hắn đang ngồi trên một chiếc ghế không biết được làm từ vật liệu gì , xung quanh là các rất nhiều người cũng như hắn ta , ngồi vậy quang một chiếc bàn dài . Trên khuôn mặt mỗi người đều có vẻ mặt có chút ngạc nhiên cũng có vẻ mê mang , có người trên khuôn mặt có chứa đầy là sự sợ hãi , cũng có người trên khuôn mặt là ra vẻ suy tư cùng với sự đề phòng

Hắn nhìn xung quanh muốn đứng dậy  rời đi nhưng không đứng dậy được , hắn đành ngồi đấy lắng nghe lời họ nói có rất nhiều người nói ngôn ngữ Trần Minh nghe hiểu có những người nói ngôn ngữ nghe không hiểu. Có người thì chọn sự im lặng giống như Trần Minh .

Bỗng nhiên có người gọi Trần Minh . SỐ 8 NGƯƠI CÓ NGHE HIỂU TA ĐANG NÓI GÌ KHÔNG ?

Trần Minh ngạc nhiên nhìn xung quanh thì thấy mọi người tự dưng nhìn mình hắn hoảng hốt nhìn nhìn lại lần nữa thì vẫn thấy mọi người vẫn đang nhìn mình . Bỗng nhiên hắn thấy dưới cái bàn mỗi vị chí người ngồi đều có số thứ tự thì mới hiểu ra , hắn lại nhìn xuống chỗ của mình thấy đó là số 8 thì mới hiểu ra .

Trần Minh có ta nghe hiểu ngôn ngữ của ngươi !

Người kia lại hỏi thế người có nhớ những chuyện trước kia xảy ra không ?

Trần Minh lắc đầu nói KHÔNG NHỚ MỘT CÁI Gì CẢ , người kia lắc đầu thở dài, xem ra là số 5 ngươi suy đoán là chính xác mọi người xuất hiện ở đây đều không nhớ một cái gì cả . Cùng lúc có cũng có ba bốn người trên khuôn mặt lộ ra vẻ mê mang cũng sợ hãi

Số 5 lộ ra vẻ suy tư rồi nói kẻ bắt chúng ta , sẽ không đơn giản là nhốt chúng ta tại một căn phòng xa hoa như thế này đâu , các ngươi nhìn xem chiếc ghế này được làm từ chất liệu gì thì ta không biết . Những các ngươi có thể thấy  nó được làm một cách tỉ mỉ như vậy giá trị sẽ không thấp , hơn nữa cách bài trí văn phòng vô cùng là xa hoa . Mọi người có ngửi thấy mùi hương này không dịu nhẹ mà còn thanh mát . Mỗi khi ta ngửi thấy đều có cảm giác đầu đều có lại cảm giác nhẹ nhàng . Cái người có để ý hay không chiếc bàn này cũng không hề đơn giản như vậy mỗi khi ta sờ vào có lại cảm giác thân thể mình dường như nhẹ đi . Từ những món đồ này mọi người có thể thấy kẻ bắt chúng ta sẽ không vì tiền tài mà giam giữ chúng ta.  Hơn nữa mọi người ở đây đều đã thử di chuyển nhưng không được phải không .  Từ những điểm cổ quái  trên ta có thể thấy kẻ bắt mọi người không phải là người bình thường . Nên mọi người cần phải bình tĩnh vì dù sao thì phản kháng cũng không có tác dụng thì việc bây giờ chúng ta có thể làm là chờ đợi kẻ làm ra những thứ này sẽ xuất hiện và giải đáp cho chúng ta thôi . Bởi vì không hơi đâu mà có người làm ra việc vô ích

Lúc này Trần Minh mới để ý thấy người nói chuyện vừa rồi là một thanh niên khoảng 27 - 28 tuổi khuôn mặt khá là điển trai hoặc có thể nói là đẹp trai , thân thể cao gầy , làn da thì trắng nhợt dường như ở trong tối lâu ngày

Sau khi nghe người này phân tích xong thì Trần Minh mới  yên lòng mọi chút , hắn nhìn xung quanh thấy tổng cộng có 16 chỗ ngồi  thêm hắn vào nữa là  tương ứng với 17 người có 13 người là nam còn 4 người còn lại là nữ  . Trần Minh lúc này còn đang suy nghĩ thời điểm thì một âm thanh vang lên

MỌI NGƯỜI ĐÃ TỈNH LẠI ĐẾN LÚC CHẢ LẠI CHO MỌI NGƯỜI KÍ ỨC ?

Trần Minh cùng 16 người còn lại chưa kịp phản ứng thì một chận đau nhói chuyền đến , rồi hôn mê đi

Bạn đang đọc Khởi Đầu Cũng Là Kết Thúc sáng tác bởi Lãođầutử._.
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Lãođầutử._.
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.