Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhập quan

Tiểu thuyết gốc · 2180 chữ

[Chào mừng kí chủ đến với sân bắn trúng thưởng]

[Kí chủ nhận một khẩu T-1]

[Kí chủ nhận 10 viên đạn T-1]

Hoàng Quốc Việt thấy trên mặt đất có một khẩu súng trường dài tầm 1,2 mét, cùng với 10 viên đạn 8 li.

Khẩu súng có thiết kế khá giống với khẩu Arisaka 99 của Nhật, thế nhưng trông đơn giản và bắt mắt hơn rất nhiều. Nhất là những hoa văn được điêu khắc trên thân súng. Từ đầu đến cuối đều phủ một màu đen trông rất là ngầu lòi.

Trong lúc đang mơ hồ không biết chuyện gì đang xảy ra thì một cơn đau đầu ập đến. Sau cơn quằn quại, thốn đến tận rốn, thì hắn cũng đã bình tĩnh trở lại, câu đầu tiên mà hắn thốt ra là:

“Mình xuyên không rồi sao?”

Vài phút trước, hắn còn đang ăn mừng cùng với đám bạn vì trúng tuyển vào một công ty hàng đầu đất nước. Ấy vậy mà giờ lại xuyên không đến đây.

Nhưng nhìn nơi này bao quanh một màu trắng xoá, cùng vô số các bia ngắm được treo lơ lửng trên không trung.

Bấy giờ Hoàng Quốc Việt mới để ý rằng, hắn bước tới đâu thì các bia ngắm đều di chuyển nới ra xa tới đó.

Khoảng cách ước chừng tầm 100 mét.

Bất quá, hắn mới chửi thề một câu.

“Đây là cái mẹ gì đây?”

Bỗng giọng một nói băng lãnh vang lên, như từ trong đại não hắn truyền đến.

[Đây là sân bắn trúng thưởng.]

Là hệ thống đang nói với mình sao?

Nếu là sân bắn trúng thưởng, vậy tức là bắn vào mấy cái bia đang lơ lửng kia.

Hoàng Quốc Việt cầm khẩu súng lên xem. Tuy chưa từng sử dụng súng thật nhưng ít ra hắn cũng từng tiếp xúc với súng giả ở trường học. Ngoài ra trên phim ảnh, hay sự tò mò, tư duy vốn có, hắn thừa sức có thể lắp đạn vào.

Đây là cần kéo cò nhỉ.

Nói xong, Hoàng Quốc Việt kéo cần gạt một cái, nhưng bị kẹt lại.

Quên mất, hoá ra là chưa mở khoá an toàn. Súng nào mà không có cơ chứ.

Senggg!

Âm thanh đạn lên nòng giòn tan, khiến Hoàng Quốc Việt không khỏi kích động.

Trời phật, súng này cầm khá vừa tay nha.

Hắn nhắm vào một cái bia ngắm trước mặt, lúc này hắn mới nhận ra có mấy cái bia nhắm này có màu khác nhau. Đồng thời lúc này đại não cũng đưa đến thông tin cần thiết.

Hồng bao màu đỏ, mở thưởng ra vũ khí.

Hồng bao màu tím, mở thưởng ra Võ Hồn.

Hồng bao màu vàng, mở thưởng ra nguyên vật liệu.

Võ Hồn: chính là tinh tuý luyện võ của các võ sư qua bao năm tháng, cùng một số kỹ thuật, kỹ năng. Sử dụng có thể ngay lập tức nhận được truyền thừa.

Nghe xong, Hoàng Quốc Việt càng không dám bắn liều. Suýt chút thì hắn đã bóp cò, uổng phí mất một cơ hội rồi.

Sân bắn trúng thưởng này chính là tiền đề để hắn lấy làm hành trang xuyên không a.

Để đạt hiệu quả cao, Hoàng Quốc Việt nằm xuống, tay trái chống đất, tay phải giữ cò.

Nín thở…..

Đoàng!

Viên đạn bay ra, thế nhưng hồng bao màu tím hắn nhắm tới lại không trúng. Ấy vậy mà may mắn trúng hồng bao màu vàng ở đằng xa cự li 200 mét.

[Chúc mừng kí chủ nhận được Hồng Bao Vàng x1]

“Vậy cũng được sao?”

Hoàng Quốc Việt ôm khẩu súng nhảy lên như đứa nhóc.

Tiếp tục bắn viên thứ hai.

Đoàng!

Đoàng!

Đoàng!

….

10 lần bắn với bao nhiêu tâm huyết đổ dồn cuối cùng Hoàng Quốc Việt cũng thu lại chút thành quả.

Hồng Bao Vàng x3.

Hồng Bao Đỏ x2.

Hồng Bao Tím x1.

Cự li 100 mét nói dễ không dễ, nói khó không hề khó. Chỉ là Hoàng Quốc Việt không có thiên phú bắn súng mà thôi.

[Bắn thưởng kết thúc, tiến hành dịch chuyển đến U Minh Thế Giới.]

[Tiến hành đồng hoá dữ liệu, xác nhận danh tính.]

[Không đồng bộ.]

[Dịch chuyển đến Xích Hoa Quốc.]

Hoàng Quốc Việt mở mắt ra, phát hiện mình đang ở giữa một vùng đồng bằng rộng lớn.

Nhìn sang hương tây chỉ thấy mây bay gió thổi. Nhìn sang hướng đông, chỉ thấy đất rộng mênh mông. Nhìn sang hướng nam, chỉ thấy rừng tràm sâu thẳm. Nhìn sang hướng bắc, chỉ thấy thắc mắc đôi điều.

Nhưng trước hết Hoàng Quốc Việt phải xem xét hành trang của mình cái đã.

Khẩu súng trường T-1 vẫn còn trên tay, Hoàng Quốc Việt bắt đầu sử dụng hồng bao màu đỏ thứ nhất.

Cách sử dụng đã nắm rõ, nếu muốn lấy hồng bao ra, thì đưa bàn tay về phía trước sẽ có thể xé rách không gian chạm lấy hồng bao mong muốn.

Khi mở hồng bao chỉ cần suy nghĩ về thứ gì đó, thì phần thưởng nhận được sẽ tương ứng hoặc liên quan.

Hoàng Quốc Việt vừa mở Hồng Bao Đỏ vừa nghĩ về đạn của súng T-1.

[Chúc mừng kí chủ nhận Đạn T-1 x 50 viên]

Bỗng một hòm đựng 50 viên đạn xuất hiện trước mắt Hoàng Quốc Việt.

Hắn thấy hòm đạn muốn chửi thề một câu, không phải sẽ có túi không gian như bao nhiêu truyện khác hay sao. Hệ thống gì mà cùi mía thật.

Bực mình, Hoàng Quốc Việt đá hòm đạn một cái bịch. Tuy vậy nhưng hắn cũng mang theo bên mình.

Đại khái đã biết cách sử dụng hồng bao, Hoàng Quốc Việt suy nghĩ tiếp tục nên sử dụng Hồng Bao Tím trên phương diện gì.

Kỹ thuật bắn súng nhỉ?

Không, nếu lỡ như mấy pha ẩu đả, chả nhẽ móc súng ra bắn chết người ta.

Kỹ thuật đánh nhau nhỉ?

Nghe hơi chuối nhỉ.

Hoàng Quốc Việt nhìn thấy khẩu T-1, khẩu T-1 này làm từ vật liệu rất cứng cáp, rất bền bỉ, để làm vũ khí cận chiến cũng không tệ.

Vậy nên chọn kỹ thuật dùng gậy dài 1,2 mét nhỉ?

Mở ra Hồng Bao Tím.

[Chúc mừng kí chủ nhận kỹ thuật dùng kiếm 3 năm.]

Hoàng Quốc Việt nhận được một viên bi, viên bi này là võ hồn, đang không ngừng bốc lên khói tím. Chỉ cần nuốt nó vào là sẽ có kỹ thuật dùng kiếm 3 năm.

Ực!

Cơ bắp của Hoàng Quốc Việt bỗng thay đổi, có dấu hiệu phát trướng ra, các múi bụng cũng đang dần thay đổi, lỗ chân lông cứ vậy mà toát ra máu đen tích tụ.

Hắn cảm thấy cơ thể rất khoẻ khoắn, cầm khẩu T-1 ra đánh vài đường.

“Thật lợi hại nha.”

Hiện tại còn 1 Hồng Bao Đỏ và 3 Hồng Bao Vàng, nên tuỳ vào trường hợp mà sử dụng. Việc cần làm trước mắt lúc này chính là tìm người, tìm nơi ở.

Hắn quyết định đi về hướng đông, vì thấp thoáng hắn thấy có dòng sông chảy qua. Mà thường gần nơi có sông, suối thì con người hay cư ngụ.

Đúng như dự đoán, Trần Văn Hoàng đi dọc theo con sông ở hướng đông, phát hiện ra một nhóm người.

Nhưng có gì đó không đúng, hình như họ đang gào giọng, lớn tiếng, còn nghe thấy cả âm thanh kim loại va vào nhau keng keng.

Nấp sau bụi cây ven đồi, hoá ra là một băng cướp đang chặn đầu một đoàn buôn. Gồm 5 chiếc xe ngựa chở vải. Xung quanh là xác chết của mấy vệ sĩ, còn lại mấy người đang ở thế dằn co. Bao vây xung quanh có đến hai mươi mấy tên cướp.

Dẫn đầu là một tên mắt chột, với bộ râu quai nón, môi dày, da ngâm đen, khuôn mặt xấu ma chê quỷ hờn. Nhưng thân hình vạm vỡ, to lớn, khiến người khác sợ hãi.

Một người đàn ông tầm ngũ tuần bước đi run rẫy, quỳ xuống van xin tên mắt chột.

“Đại nhân tha mạng, xin tha cho tôi một con đường sống. Tôi xin dâng lên 4 xe vải.”

Tên mắt chột phun nước bọt vào người đàn ông, sau đó đánh ông ta một bạt tai khiến ông ta nằm dài dưới đất.

“4 xe? Tao giết mày xong lấy 5 xe không phải dễ hơn ư?”

“Đại nhân, gia sản của tôi chỉ có từng này, ngài đại ân đại đức cho tôi một cơ hội được không?”

Người đàn ông lau đi vết máu ở miệng, ôm lấy chân tên chột mắt cầu xin.

“Cút.”

Tên chột mắt tát thêm một cái, không kiên nhẫn giơ kiếm lên, bổ một cái thật mạnh xuống. Người đàn ông chết ngay tức khắc.

Hoàng Quốc Việt đứng một bên quan sát tất cả, định lấy súng bắn nhưng quả thật do dự trong lòng, khiến hắn trở nên chậm chạp.

Nổ súng, là giết người.

Không nổ súng, cũng là nhìn người khác chết.

Trong khoảnh khắc đấu tranh đó, Hoàng Quốc Việt đã để vụt mất cơ hội cứu người.

Mặc dù không biết có cứu được hay không, nhưng lương tâm cũng thanh thản.

Bây giờ mình đã có kỹ thuật dùng kiếm 3 năm, chắc cũng đánh nhau được kha khá. Nhưng khoảng cách này tầm 100 mét, thật không tự tin vào tài nghệ.

Trước mắt vẫn còn 4 vệ sĩ sống sót, không cứu sẽ không kịp mất.

Mắt nhắm mắt mở, Hoàng Quốc Việt cắn răng bóp cò.

Đoàng!

Một tên cướp cứ như vậy mà ngã xuống. Nhắm tên chột mắt, thế nhưng lại không bắn trúng. Đúng thật là không có tài nghệ mà.

Tiếng súng lớn thu hút ánh nhìn của mọi người. Chúng bị khựng lại 5 giây, thế nhưng cũng không có gì xảy ra. 4 vệ sĩ vẫn bị giết chết nhanh chóng.

Đoàng!

Phát thứ hai nổ ra, một tên cướp ngã xuống nhưng thay vì sợ hãi bỏ chạy, chúng lại càng hung hăng càng quấy vác đao kiếm xông lên.

“Bỏ mẹ rồi.”

Hoàng Quốc Việt ôm súng bỏ chạy.

Vừa chạy vừa nạp đạn, quay súng lại mà bắn.

Đoàng!

May mắn là hắn đã nuốt vào Võ Hồn 3 năm kiếm thuật cho nên thể chất cũng được tôi rèn đôi chút. Thể trạng hơn hẳn mấy tên cướp kia.

Tên mắt chột chạy nhanh nhất trong đám, nhưng hắn không dám đi trước bởi vì e dè cái thứ vũ khí lạ lẫm kia.

Mỗi tiếng đoàng vang lên thì lại có một tên cướp ngã xuống. Không bị thủng bụng cũng bị thủng thay thủng chân.

Truy đuổi một hồi, đám cướp kiệt sức, còn Hoàng Quốc Việt cũng chỉ đổ mồ hôi mà thôi.

“Rút.”

Tên mắt chột ra lệnh anh em rút lui, bởi vì chạy cũng không đuổi kịp tên kia, mà lại còn mất người.

Đám cướp ung dung rút lui.

Đoàng!

???

Tên này bám dai như đĩa, rõ ràng hắn không muốn rút lui trong êm đẹp.

Đoàng!

Một tên cướp ngã xuống.

Bấy giờ đám cướp mới bắt đầu sợ hãi. Hung thần ác sát này, đuổi cũng không kịp, mà chạy cũng không xong.

Tên chột mắt bấy giờ càng là phẫn nộ, quyết định cho anh em đuổi theo, hắn vẫn trốn sau lưng.

Đám đàn em vừa chạy vừa sợ, bởi vì không biết khi nào mình bị chết đây.

Đoàng!

Lại một người chết. Bấy giờ đám cướp sợ hãi thật rồi, bỏ nhau chạy tứ phía, loạn hơn cả loạn.

Để lại một mình tên Mắt Chột.

“Nếu là đàn ông hãy đánh nhau với tao một trận.”

Hoàng Quốc Việt thầm chửi có ngu mới đánh với mi. Nhưng nghĩ kỹ lại thì, hắn bây giờ đã có kỹ thuật dùng kiếm 3 năm. Cũng không nên ỷ lại vào súng quá nhiều, nên thử nghiệm kỹ năng xem sao. Cùng lắm thì cho hắn một viên là được.

Mà lúc này Hoàng Quốc Việt bình tĩnh lại, mới chợt nhớ ra điều gì.

Mình đã giết người rồi sao?

Thứ vũ khí nóng, làm cho con người ta bớt đi mặc cảm của tội lỗi. Đến khi nhận ra thì đã quá muộn rồi.

Mấy tên này là cướp, trên tay nhuốm máu vô số người, là mầm hoạ của mọi người.

Đáng giết! Đáng giết!

Không biết vì điều gì đó, lại khơi lên sự phẫn nộ trong lòng Hoàng Quốc Việt, rằng mọi sự đều do tên mắt chột kia mà ra.

Nếu như hắn không làm cướp, nếu như hắn không giết đoàn buôn kia, thì đâu có xảy ra cớ sự như thế này.

Bạn đang đọc Khói Lửa Bụi Trần sáng tác bởi HiNoAi0
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HiNoAi0
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 8
Lượt đọc 131

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.