Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thứ gì mà ngon vậy?

Tiểu thuyết gốc · 2010 chữ

Xé một mảnh vải, quấn lấy vết thương, ba người trở về thôn Đông Khê.

Nơi đây có 6 tên sát nhân đang canh giữ một nhóm phụ nữ, kế bên là tất cả tài sản của cả thôn mà chúng cướp được.

6 tên sát nhân, công thêm việc giữ khoảng cách chủ động tấn công, thì Hoàng Quốc Việt dễ dàng xử lý.

Đoàng!

Tiến súng vang lên, một tên sát nhân nằm xuống. Số còn lại chưa có kinh nghiệm chiến đấu như số người chết vừa nãy, tất cả lại bắt đầu với con số 0, với số lượng ít hơn.

5 tên bị đạn bắn chết.

Sau đó là solo 1 vs 1, giữa Hoàng Quốc Việt và một tên vô danh. Đây là cơ hội hiếm có cho nên Hoàng Quốc Việt tận dụng hết sức, nhằm nâng cao khả năng đánh nhau.

Kiếm thuật ba năm, dùng để đấu với một tên lâu la. Vì vậy mà hắn không đáp ứng được nguyện vọng của Hoàng Quốc Việt.

Đường kiếm vung ra thô sơ lại vụng về, rất nhiều điểm yếu. Vậy nên, đáng chết.

Bán súng đánh vào ngực khiến tên sát nhân bất tỉnh tại chỗ, và sau đó là một kiếm đâm thủng tim.

Giải cứu thôn đông khê xong, mọi người đều khóc đến cạn nước mắt.

Công việc chôn cất đều làm trong một buổi chiều. Đến tối họ mới làm xong công việc.

“Anh Hoàng, ăn chút gì đi.” Phó Đô mang một cái bánh mì, cùng một chén muối thô.

Hoàng Quốc Việt nhìn thức ăn mà trầm tư một lúc.

“Công việc bề bộn quá, nên chỉ tạm bợ từng này thôi. Anh thông cảm.”

“Không, không sao, tôi chỉ đang nghĩ một chút chuyện mà thôi.”

“Vậy tôi đi đây, anh có gì cần thì cứ gọi nhé.”

“Ừm.”

Hoàng Quốc Việt cầm ổ bánh mì lên, sau đó xé một miếng chấm vào bát muối.

Phụt!

Mùi vị dở tệ khiến đầu lưỡi Hoàng Quốc Việt tê tê.

Bất quá, hắn đành ăn nốt phần bánh mì mà không chấm muối. Bấy giờ trong đầu hắn có nhiều suy nghĩ, lẽ nào muối nơi này còn chưa được luyện chế thành tinh?

Tối đó, Hoàng Quốc Việt tìm ngay Phó Đô để hỏi đôi chuyện.

Muối tinh và muối thô.

Hai loại muối này, ở vương quốc chia ra giai cấp sử dụng, bởi vì muối tinh khá đắc đỏ.

Tất nhiên, qua nhiều khâu chế biến, thì sẽ tốn nhiều công sức hơn, đồng thời giá cả cũng sẽ cao hơn muối tinh rất nhiều.

Nếu 10 đồng bạc, có thể mua được một bao muối thô, thì 10 đồng bạc cũng chỉ có thể mua lấy một bịch muối tinh mà thôi.

Nhưng đó không phải là điều mà Hoàng Quốc Việt nhắm đến. Hắn đang hỏi về gia vị hiện tại mà vương quốc này đang có.

Vị mặn, có muối.

Vị chua, có giấm.

Vị cay, có ớt.

Vị đắng, thì có tại nguyên liệu.

Vị ngọt, có đường.

Tuy nhiên, sự cân bằng trong cách nêm nếm gia vị, cộng thêm sự thô sơ trong cách sản xuất gia vị, hai yếu tố này đã khiến cho các món ăn trở nên tệ hại.

Cho nên Hoàng Quốc Việt đang nghĩ đến bột ngũ vị hương, được chế biến từ Hoa Tiêu, Bột Quế, Đinh Hương, Hồi Hương, Thì Là. Là sự kết hợp hoàn hảo, chắc chắn sẽ chế biến nên những thức ăn ngon miệng, chưa từng có tại vương quốc này. Hay nói đúng hơn là, sẽ kiếm được rất nhiều tiền từ nó.

Trước hết, hắn phải thử trước cái đã. Lấy trong không gian ra một hồng bao nhất cấp màu vàng, Trần Văn Hoàng mở hồng bao, ngay trước mắt xuất hiện 1 cái rương thiết khế rất tinh xảo, dài 2 mét, rộng 1 mét, cao 1 mét.

Nhìn cái rương thô kệch như vậy, nhưng thực tế lại rất nhẹ, có thể dễ dàng giở nắp rương ra.

Hoàng Quốc Việt hồi hộp, hi vọng rằng đây chính là ngũ vị hương mà hắn mong muốn, chứ không phải là một thứ bột gì đó khác.

Dù gì lần trước hắn nghĩ ra một quả lựu đạn với nhiều thuốc nổ dày cộp, ấy vậy mà chỉ cho hắn một cái lựu đạn phá mảnh to bằng nắm tay.

Hoàng Quốc Việt lấy tay chấm vào số bột trong rương, thuận tiện đưa lên miệng. Bỗng chốc hai mắt hắn sáng lên, miệng không dấu được nụ cười.

“Chính là nó, ha ha, chính là nó.”

Lúc này Phó Đô Phó Đồng nghe thấy liền đi tới hỏi thăm.

Kết quả lại bị Hoàng Quốc Việt kéo lại, nấu một xoong cháo.

Ngũ vị hương được nêm vào, mùi thơm bốc lên, thơm phức, đánh thức tất cả mọi người.

Hoàng Quốc Việt nêm nếm thử, kết quả vừa ý không thôi.

Phó Đô một bát. Phó Đồng một bát.

“Mỹ thực, đúng là mỹ thực.” Phó Đồng ăn như heo đói, mấy chốc đã hết. Nước mắt không ngừng rơi xuống khi ăn một món ngon như này. Bỗng trong phút chốc hắn cung kính, hai tay nắm quyền nói.

“Anh Hoàng, sau này tôi nguyện đi theo anh, chỉ cần mỗi ngày được ăn bát cháo của anh nấu thì em cũng đã mãn nguyện rồi.”

Hoàng Quốc Việt nghe mà muốn bụm miệng người.

Xem ra người anh thông minh hơn người em nha.

Phó Đô lúc này cũng nắm quyền.

“Phó Đô tôi cũng nguyện đi theo anh Hoàng.”

Xem ra chỉ thông minh hơn một chút thôi nha.

Mọi người xung quanh cũng tụ tập lại, theo mùi thơm dẫn dụ đến.

Thấy Phó Đô Phó Đồng nói vậy, thôn Đông Khê cũng đã bị thiêu rụi, đồ đạc cũng cháy hết, người thân cũng ra đi, bấy giờ không biết phải nương tựa vào ai.

Chi bằng theo người đàn ông trước mắt đã cứu cả thôn này, với cả nấu món ăn hấp dẫn như vậy.

“Chúng tôi không nề hà vất vả, nguyện đi theo thiếu gia, kiếm một miếng ăn, một nơi ngủ nghỉ. Mong thiếu gia rũ lòng thương xót mà chấp nhận chúng tôi.” Một người phụ nữ cũng rất xinh đẹp, nói thấu tình đạt lý khiến người nghe khó phản đối.

Hoàng Quốc Việt lúc này trầm tư, cũng cân nhắc suy tính.

Nếu bây giờ chấp nhận họ, thì sẽ phải lo hơn 14 miệng ăn bao gồm cả hai anh em họ Phó.

Nhưng hiện tại mình muốn kiếm tiền thì phải cần người, bấy giờ nhân sự trung thành đang ở đây, cần gì phải lo nữa.

Chưa kể đây là những gương mặt ưu tú nhất của thôn Đông Khê mà bọn cướp đã chọn ra. Nhân viên xinh đẹp một lúc 12 người như vậy, đâu dễ kiếm cơ chứ.

Vả lại nghe họ nói gì không? Chỉ cần chỗ ăn chỗ ngủ là được rồi. Lương bèo như vậy, ông chủ nào không muốn tuyển cơ chứ.

“Được, ta chấp nhận. Nhưng ta nói trước, sau này ai muốn rời đi thì nói trước với ta. Nếu phản bội, đừng trách ta không nể tình."

Đám phụ nữ giật mình một cái, rồi sau đó cũng gật đầu đồng ý.

“Cô tên là gì?” Hoàng Quốc Việt hỏi người phụ nữ vừa nói lúc nãy.

“Tôi là Trương Ngọc Chi, rất cảm ơn anh, à không, thiếu gia.”

“Ừm, cô hãy nấu cháo cho mọi người đi, nhớ nêm thứ này vào.” Vừa nói Hoàng Quốc Việt vừa chỉ vào rương bột.

“Vậy nhé, tôi đi ngủ đây.”

“Vâng, thiếu gia.”

Hoàng Quốc Việt nghe từ thiếu gia cũng không lọt tai lắm, thôi kệ, cảm giác làm người bề trên cũng không tệ nha.

Trương Ngọc Chi lại nấu thêm cháo cho mọi người, cẩn thận nêm nếm từng chút xíu bột ngũ vị hương một, không dám làm thất thoát một xíu nào, mặc dù nó đầy ắp ra đó.

Tối đó mọi người có một bữa ăn ngon chưa từng có. Phó Đô Phó Đồng như thi nhau ăn, kết quả Phó Đồng chiến thắng với 13 bát cháo, hơn Phó Đô 3 bát.

Bát cháo ngũ vị hương phần nào cũng vơi đi một chút nỗi buồn của đám người thôn Đông Khê.

Trong khi đó binh sĩ từ thị trấn Trung Khê không nhận được tin tức gì, bởi vì không ai trong thôn Đông Khê lúc đó thoát khỏi đám cướp mà đến báo tin.

…..

Sáng hôm sau, mặt trời vừa ló dạng, Hoàng Quốc Việt đã tỉnh dậy. Hắn khởi động một chút, rồi bước đi vài vòng, trong đầu suy nghĩ về hồng bao màu tím.

Võ hồn kiếm thuật 3 năm tuy cũng có chút hiệu quả, nhưng thật sự không như mong đợi, thể chất của hắn quá kém, mới đỡ một đòn mà tay đã run run hết lên. Đó là do yếu tố thể chất.

Để khắc phục được điều đó, Hoàng Quốc Việt phải tìm ra một võ hồn có thể tăng cường tập trung chủ yếu vào thể chất của mình.

Mà thứ mà hắn liên tưởng đến ngay lúc này đó chính là Võ Hồn đặc công. Đặc công vừa bền bỉ, dẻo dai lại có nhiều kỹ thuật sinh tồn, đối kháng cũng rất tốt, là một lựa chọn hợp lí.

Cân nhắc kỹ lưỡng, cuối cùng hắn chọn Võ Hồn đặc công.

[Chúc mừng kí chủ nhận Võ Hồn đặc công 10 năm x1]

Hoàng Quốc Việt vội ăn vào, bỗng nhịp tim của hắn đập nhanh liên hồi, khiến cơ thể hắn bất giác ngã bệt xuống đất.

Sau một lúc, cơ bắp hắn lại biến đổi phù hợp với thể trạng của người đặc công 10 năm huấn luyện.

Lỗ chân lông lại giãn nỡ, máu đen cứ toát ra mà không cho hắn sự chuẩn bị.

Phó Đồng bước ra thấy Hoàng Quốc Việt trên dưới một màu đen thui thì hét toáng lên.

“A, có quỷ.”

Mọi người nghe thấy đều vội chạy ra, có cô gái còn chưa kịp mặc áo, chỉ mang mỗi áo ngủ cũng chạy ra xem thử.

“Là tôi, tôi đây.”

“Anh Hoàng? Là anh sao?”

“Tôi không nghĩ là con quỷ biết nhái giọng tôi đâu.”

Hoàng Quốc Việt chạy lại vại nước, xối mấy xối rồi kì cọ, da dẻ dần dần lộ ra.

Đám người hú hồn một phen.

Trương Ngọc Chi lại chủ động xin Hoàng Quốc Việt, đưa hắn một cái khăn rụt rè nói.

“Thiếu gia, em có thể nấu cháo không?”

“Tất nhiên rồi, sau này việc nấu ăn cho mọi người cô hãy đảm nhận nhé.”

“Vâng ạ.” Trương Ngọc Chi cười tươi cảm ơn, mắt híp lại trông rất xinh đẹp.

Phó Đô đi đến, chào Hoàng Quốc Việt một cái rồi nói.

“Anh Hoàng, xác của tên lão đại và lão nhị đã được thu lại. Nếu đem đến thị trấn chắc chắn sẽ được thưởng lớn.”

“Đi thôi, kêu mọi người ăn uống nhanh rồi lên đường.”

May mắn đám cướp đến có mang theo mấy chiếc xe kéo, bây giờ cũng có thứ để mà chuyên chở hàng.

Hoàng Quốc Việt nhìn người ngợm ai nấy cũng dơ dáy, ngay cả hắn cũng vậy, nên quyết định sau khi nhận thưởng sẽ đi mua đồ cho mọi người, ai cũng có phần.

Các chị em đều rất vui, từ hôm qua đến giờ quần áo của họ đều bẩn vô cùng, trộn đều bởi đất và máu.

Trên chuyến đi đến thị trấn, Hoàng Quốc Việt luôn nghĩ về hồng bao màu đỏ, nên chọn mở ra đạn, hay là chọn mở vũ khí khác. Tức khắc vẫn chưa ra kết quả.

Bạn đang đọc Khói Lửa Bụi Trần sáng tác bởi HiNoAi0
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HiNoAi0
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 59

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.