Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1063 chữ

Phải biết là, một cặp kính mắt của cô trước đây cũng chỉ có ba bốn trăm tệ, mà lại còn có thể dùng được mấy năm.

Cộng với khí thế ngột ngạt của nữ nhân viên bán hàng trung niên kia, Trương Giai Giai cảm thấy không quá dễ chịu.

“Đắt vậy sao? Vậy để tôi xem lại!” Cô theo bản năng nói.

Lời này vừa nói ra, khuôn mặt vẫn đang nở nụ cười giả tạo chuyên nghiệp của nhân viên bán hàng đột nhiên thay đổi.

Cô ta dùng ánh mắt lạnh tanh nhìn Trương Giai Giai, sau đó liền giật lấy gọng kính từ tay cô.

“Không mua thì đừng có tùy tiện động vào được không? Những thứ này rất đắt tiền, nhỡ bị hỏng thì phải làm sao?”

Mặt Trương Giai Giai đột nhiên đỏ bừng, hành động của nữ nhân viên bán hàng rất thô lỗ, gần như là cướp khỏi tay cô, như thể lo sợ chỉ một chút nữa Trương Giai Giai sẽ trộm mất thứ đó đi vậy.

Giây tiếp theo, nữ nhân viên đó còn làm một hành động còn khó chấp nhận hơn.

Cô ta lấy ra một chiếc khăn lụa trắng, sau đó dùng sức lau thật mạnh chiếc gọng kính vừa giật được, như thể nó vừa bị làm cho bẩn thỉu.

Trương Giai Giai sửng sờ tại chỗ, nhìn người phụ nữ trung niên bằng đôi mắt to tròn đầy bất lực và không thể tin được, nước mắt chợt rưng rưng trên hốc mắt.

Cô không hiểu, sao đối phương lại đối xử với mình như vậy?

Rõ ràng là có người khác chỉ đến xem chứ không mua gì cả! Nhưng cả dàn nhân viên bán hàng đều chào đón những người ăn mặc ngay ngắn đó bằng khuôn mặt tươi cười hiếu khách, nhưng vì sao lại khinh thường và thờ ơ với mình như vậy?

Rõ ràng bọn họ cũng chỉ là nhân viên bán hàng mà thôi, cũng chẳng phải người có tiền, dựa vào cái gì mà lại coi thường cô như thế?

Ở trường có gặp phải kẻ đáng ghét đến đâu, cũng vì bận tâm đến thể diện và danh tiếng mà sẽ không bắt nạt cô quá nhiều.

Nhưng ngoài xã hội lại có sự khinh miệt và thờ ơ trần trụi như thế này.

Trong trung tâm mua sắm đắt tiền nhất thành phố Thiên Hải, Trương Giai Giai đã học được bài học đầu tiên trong xã hội - xã hội là kẻ mạnh thống trị kẻ yếu, và chỉ những người có tiền và quyền lực mới được người khác tôn trọng! Còn lại thì cái rắm gì cũng không bằng.

“Không mua thì cút ra ngoài được không? Cô đang làm chật chỗ ở đây đấy!”

Nữ nhân viên thấy Trương Giai Giai ngơ ngác đứng trước mặt, không nhịn được thốt ra một câu như thế.

Ngay khi Trương Giai Giai đang rất ấm ức và bất lực, một cánh tay ấm áp đột nhiên ôm cô vào lồng ngực.

Trương Dịch xuất hiện trong cửa hàng mắt kính, lạnh mắt nhìn nữ nhân viên đang vênh mặt sai khiến người kia, nói: “Mấy người đối xử với khách hàng như vậy sao? Quản lý đâu, mau gọi quản lý cửa hàng ra đây cho tôi!”

Trương Dịch nói chuyện điện thoại xong liền nhìn về phía bên này, vừa hay lại thấy được cảnh tượng nữ nhân viên bán hàng giật lấy gọng kính từ tay Trương Giai Giai.

Nhìn thấy em gái mình đứng đó bối rối, như thể cô bé đã làm sai chuyện gì, thế là Trương Dịch lập tức nổi giận!

Hôm nay hắn dẫn Trương Giai Giai tới đây là muốn cho cô thêm tự tin! Phải để cô biết rằng sau này cô cũng có thể sống như một nàng công chúa.

Nhưng hắn không ngờ chưa kịp làm gì đã bị người ta sỉ nhục!

Trương Dịch lập tức bước tới trong cơn giận dữ, hắn biết hôm nay mình phải dùng biện pháp thật mạnh để dạy cho đối phương một bài học. Nếu không chuyện này sẽ trở thành một cái gai vĩnh viễn trong lòng Trương Giai Giai!

“Đây là cách cô đối xử với khách hàng của mình sao? Gọi quản lý cửa hàng của các cô ra đây cho tôi!” Tiếng quát Trương Dịch rất lớn.

Âm thanh này lập tức thu hút sự chú ý của những người khác trong cửa hàng, ngay cả những người đi mua sắm xung quanh cũng nhận thấy nơi này có gì đó không ổn, tất cả đều tò mò nhìn về bên này.

Khi nhìn thấy Trương Dịch, ánh mắt của nữ nhân viên bán hàng trở nên cẩn thận hơn rõ ràng.

Làm ở khu thương mại Hoa Toa lâu như vậy, tuy chưa từng được mặc quần áo hàng hiệu, nhưng mắt nhìn đồ hiệu đương nhiên phải có.

Cô ta chỉ nhìn trên dưới Trương Dịch một lần là có thể tính ra giá trị toàn bộ quần áo trên người hắn.

Đặc biệt là khi nhìn thấy trên cổ tay hắn là chiếc đồng hồ với cái giá ngất ngưởng, đồng tử của cô ta liền giãn rộng.

"Thưa quý khách... quý khách muốn thử kính ạ?" Cô ta cẩn thận nói.

Trương Dịch nở một nụ cười lạnh, “Ha, không phải tôi muốn thử kính, mà là em gái tôi! Tôi muốn hỏi một câu, cửa hàng các cô thường đối xử với khách hàng như vậy sao? Thái độ vừa rồi của cô với em gái tôi là gì vậy? Các cô bán hàng kiểu này à?”

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Trương Giai Giai, rất nhiều người đều nhìn thấy hành động vừa rồi của nữ nhân viên bán hàng, nên đương nhiên họ đều hiểu Trương Dịch đang nói về điều gì.

Chỉ là bọn họ không ngờ, nhìn Trương Giai Giai trông như một cô gái nghèo, thế mà lại có một người anh trai giàu có như vậy!

Mấy nhân viên bán hàng khác đều nhìn về phía nữ nhân viên trung niên kia, trong lòng có chút hả hê khi người gặp họa, lần này cô ta đen đủi rồi!

Bạn đang đọc Khởi Nghiệp Gánh Vác Tập Đoàn Trăm Tỷ (Bản Dịch) của Băng Lương Nịnh Mông Trà
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TửKhuynhNhưMộng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 274

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.