Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1025 chữ

Trương Dịch cảm nhận được ánh mắt của em gái mình, mỉm cười rồi vỗ nhẹ vào tay cô, ý bảo cô yên tâm.

Sau đó hắn đáp lại quản lý bằng thái độ lạnh như băng: "Cô nghĩ tôi thiếu chút tiền đó sao? Có tin tôi tiện tay là có thể mua lại nguyên cái gian hàng này của cô không? Cô đang dùng tiền để hạ nhục tôi à?”

Sắc mặt nữ quản lý khẽ biến đổi, lúc này cô đã ý thức được, bản thân đang gặp rắc rối nghiêm trọng.

Nhưng cô vẫn không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt, dù sao cô cũng là quản lý cửa hàng ở nơi này, có loại người giàu có nào mà cô chưa từng thấy?

Nếu gặp phải một người có tiền đã khúm núm, e rằng quản lý cửa hàng này đã sớm xuống đài!

"Quý khách, chúng tôi đã rất cố gắng thể hiện thành ý, đây chỉ là một hiểu lầm nhỏ, với thân phận của ngài, có lẽ cũng sẽ không làm khó dễ một người phụ nữ trung niên đáng thương nghèo khổ đúng chứ!"

Dường như để phối hợp với lời nói của cô, nữ nhân viên trung niên kia lập tức tỏ vẻ thảm thiết, không ngừng gật đầu xin lỗi.

“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi! Xin hãy tha thứ cho tôi. Nhà tôi phải dựa vào công việc này mà sống! Chồng tôi bị liệt trên giường, tiền thuốc men mỗi tháng cũng phải bảy tám ngàn. Tôi còn có một đứa con trai đang học trung học. Nếu tôi không có công việc này, cả nhà chúng tôi đều sẽ xong đời mất!”

Người xung quanh thấy cảnh tượng này, nhất thời trong lòng cũng có chút thương hại cô ta.

“Aiz, cô ấy cũng có dễ dàng gì đâu. Điều kiện gia đình kém như vậy, không cần phải hùng hổ dọa người thế chứ?”

“Đúng đấy, quản lý đã giảm 50% cho cậu rồi, cậu còn muốn gì nữa?”

“Chẳng khác nhau là mấy, đúng là người có địa vị.”

Thấy dư luận cũng dần chuyển hướng về phía mình, khóe miệng quản lý và nữ nhân viên bán hàng trung niên nhếch lên một độ cong khó có thể phát hiện.

Đấu với chúng tôi sao, cậu còn non lắm!

Trương Dịch lại ngoảnh mặt làm ngơ với tiếng rì rào xung quanh, "Ồ? Người yếu thế đúng không? Mà nhìn cái cách cô giật đồ trong tay em gái tôi, cũng đâu có yếu thế là mấy.”

“Gia đình cô thế nào thì liên quan gì đến người khác? Đây là cách cô chó cậy gần nhà, bắt nạt người khác sao?”

“Cũng may hôm nay gặp phải em gái tôi. Bình thường nó thích mộc mạc, cho nên không mặc hàng hiệu, chưa gì cô đã xem nó là người nghèo mà bắt nạt!"

"Nếu người bị cô bắt nạt thật sự là một thiếu niên nhà nghèo thì phải làm sao? Có phải họ cũng chỉ có thể nhẫn nhịn hay không? Chịu đựng việc bị cô coi thường, bị cô coi như rác rưởi đuổi ra khỏi cửa hàng?"

Trương Dịch tức giận quát lớn, khiến sắc mặt quản lý và nữ nhân viên bán hàng lúc xanh lúc trắng.

“Quý khách, ngài nói như vậy là quá đáng rồi!”

Nữ quản lý phẫn nộ nói, "Từ trước đến nay Masterlun chúng tôi luôn dùng tâm đức đối đãi với khách hàng, tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện đó! Vừa rồi...chỉ là hiểu lầm thôi.”

Trương Dịch cười lạnh một tiếng, lập tức buông tay: "Tôi nhiều lời với mấy người làm gì cơ chứ? Trực tiếp để các người xéo đi cho rồi!”

Nói xong, hắn lấy điện thoại ra bấm số điện thoại của tổng giám đốc khu thương mại Hoa Toa.

Tô Minh Ngọc đã đưa hắn phương thức liên lạc cho những quản lý trung cấp trở lên của tập đoàn Thịnh Thế, những người đó cũng nhận được email của tập đoàn, cũng đều biết rằng họ có một vị tổng giám đốc vừa được tín nhiệm.

“Này, Chương Thiên Trì! Tôi là Trương Dịch, bây giờ anh hãy lập tức xuống tầng một tới gặp tôi ngay!"

Trương Dịch vừa gọi điện cho Chương Thiên Trì, tổng giám đốc khu thương mại Hoa Toa, chuyện này khiến sắc mặt nữ quản lý và nhân viên cửa hàng liền bắt đầu trở nên căng thẳng.

Đây chính là một vị khách VIP kim cương có thẻ đen, đặc quyền rất cao, nếu hắn khiếu nại với trung tâm thương mại, như vậy cũng sẽ mang đến phiền toái lớn cho cửa hàng bọn họ.

“Thưa quý khách, quý khách có nhất thiết phải làm như vậy không? Chúng tôi đều xin lỗi rồi, cũng đã sẵn sàng bồi thường, không cần thiết phải làm quá như vậy chứ?" Giọng nữ quản lý có chút bất mãn nói.

“Bồi thường?”

Trương Dịch nghe được từ này liền nở nụ cười khinh miệt.

"Hạ nhục em gái tôi rồi định lấy phiếu giảm giá để đền bù thật à?"

"Tôi nói cho cô biết, tâm trạng của em gái tôi bây giờ rất tệ, tâm trạng của tôi lại càng tệ hơn. Mà cái giá phải trả khi làm tôi mất hứng không đơn giản như cô tưởng tượng đâu!"

Nữ quản lý cũng đã có chút khó chịu, bởi vì trước cửa cửa hàng đang có rất nhiều người đứng vây quanh, nếu tiếp tục náo loạn sẽ chỉ ảnh hưởng đến việc kinh doanh của cửa hàng họ.

“Muốn khiếu nại thì cứ khiếu nại! Nhưng đừng trách tôi không cảnh cáo anh, nhãn hiệu Masterlun lớn như thế, trước giờ cũng chưa từng sợ ai gây sự!"

Nếu đàm phán không được, vậy thì cứ dứt khoát cứng đầu một chút là được.

Masterlun là thương hiệu lớn, hợp tác với khu thương mại Hoa Toa đã lâu, cũng thuê được vị trí tốt nhất tầng một.

Bạn đang đọc Khởi Nghiệp Gánh Vác Tập Đoàn Trăm Tỷ (Bản Dịch) của Băng Lương Nịnh Mông Trà
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TửKhuynhNhưMộng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 259

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.