Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bữa cơm tác hợp

Phiên bản Dịch · 1381 chữ

Lục Thành thật sự ở lại Giang thành, trực tiếp thể hiện bằng cách thay đổi văn phòng Di Xa thành chi nhánh công ty Di Xa, bắt đầu thông báo tuyển dụng, công bố địa chỉ văn phòng. Kỳ quái chính là, trên website chính thức hoặc bất luận thông tin giới thiệu về nhân viên công ty, đều không có tên Lục Thành, anh rõ ràng là nhân vật mấu chốt, nhưng lại che giấu thân phận không xuất hiện công khai.

Ngày ấy Giang Vãn bị anh lăn lộn đến cơ hồ ngất đi, còn nghĩ rằng anh thật sự có sức lực khôi phục kinh người, ai ngờ ngày hôm sau liền thấy một người đàn ông đến đổi mới băng gạc.

Nhìn bông y tế đẫm máu lần lượt bị ném trong khay, Giang Vãn không khống chế được mà đỏ mặt, vừa tức vừa quẫn bách.

Người đàn ông sau khi thay gạc và xem xét xong vết thương Lục Thành, rửa sạch dụng cụ liền rời đi, khi đi ngang qua nhau, Giang Vãn nhận ra anh ta là một trong những người ngày hôm đó chạy đến mang Lục Thành bất tỉnh đi, trong lòng cô chột dạ.

Mà hắn hơi hơi khom người, giữ khoảng khách cùng thái độ, thanh âm không nịnh không nhạt: “Giang tiểu thư, tôi là trợ lý của Lục thiếu, về sau cô có thể gọi tôi là Thẩm Việt.”

Giang Vãn nhìn Thẩm Việt lại nhớ tới những người đêm đó hành động mau lẹ nhạy bén, nhìn như thế nào cũng là tác phong của quân nhân. Ngay cả Thẩm Việt này cũng vậy, dáng ngồi đoan chính thẳng tắp, theo lý thuyết hắn là trợ lý Lục Thành, ở trong trường hợp ngày hôm đó nên lên án bất mãn hành vi của cô, nhưng biểu hiện hắn lại dị thường bình tĩnh.

“Bé con, nhìn xong rồi sao?”

Giang Vãn đột nhiên hoàn hồn, liền thấy anh mặc lên áo sơmi, đang cúi đầu sửa sang lại nút tay áo, tai trái chợt lóe lóe khuyên tai màu xanh ngọc bích.

Anh khi nào đã đeo nhiều hơn một cái khuyên tai? Chẳng lẽ anh ngại gương mặt kia chưa đủ đẹp hay sao?

Giang Vãn nhủ thầm trong lòng, gương mặt thuận theo thế liền bảo: “Tháng 12 tôi có kì thi, anh phải hảo hảo dưỡng thương, tạm thời đừng tới tìm tôi.”

“Để Thẩm Việt đưa em về trường.” Lục Thành đạm nói, tay ưu nhã mà đem toàn bộ cúc áo gài vào.

Giang Vãn cho rằng anh đã đáp ứng, nhanh chóng thay đồng phục theo sau Thẩm Việt rời đi.

Một đường trầm mặc không nói gì.

Trở lại ký túc xá, Giang Vãn liền thấy đôi mắt Giang Trì Trì đỏ bừng. Vì ngày kỷ niệm thành lập trường tổ chức ba ngày, cô vốn định lợi dụng khoảng thời gian này khiến quan hệ của Trì Trì cùng Giang Tử Kiêu hòa hoãn một chút, hiện giờ nhìn thấy tình hình như này chỉ sợ không ổn.

“Có chuyện gì sao, Trì Trì?”

Giang Trì Trì lắc đầu, cô ấy đứng dậy thu dọn giấy bút vẽ trên bàn cô, nói: “Không có việc gì ạ, chỉ là em vừa mỡi cãi nhau với mẹ một trận. Chị cố gắng ôn tập tốt, em mới tìm được một công việc bán thời gian, tới giờ vô ca rồi, em đi trước đây.”

Cũng không đợi Giang Vãn trả lời, cô ấy mang balo ra ngoài.

Giang Vãn trong lòng than thở, sao lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, đường tình duyên của anh họ cô chẳng phải là muốn giống như kiếp trước lận đận nhấp nhô?

Hơn một tuần nữa sẽ đến sinh nhật của Giang tử Kiêu, cô vẫn nên hảo hảo tính toán xem, không nói đến việc khiến cho hai người này vừa mắt nhau, nhưng ít nhất cô cũng muốn Trì Trì không cần sợ hãi cũng như bài xích Giang Tử Kiêu.

Mà bản thân cô, lại thức trắng đêm ôn luyện đề, muốn nhanh chóng bổ sung kiến thức cao trung, đối với cô vẫn là quá miễn cưỡng, thế cho nên khi Giang Minh Vũ gọi cô đến Hương Mãn Lâu, cả người cô đều mơ màng.

Mang theo quầng thâm mắt đi đến phòng bao mà ba cô đặt trước, Giang Vãn bước vào chỉ nhìn thấy một bàn đồ ăn, không có một bóng người.

Hiện tại đột nhiên cô đối mặt với một bàn thức ăn phong phú, cô mới chợt tỉnh ngộ mấy ngày hôm nay cô chưa được ăn một bữa đàng hoàng, buồn đầu rúc trong kí túc xá không có khẩu vị ăn gì.

Khi cô còn đang do dự có nên nếm thử trước một ít, cửa phòng bao đột nhiên mở ra, An Vân Hân xuất hiện.

Giang Vãn ngẩn người, vốn trong đầu đang là một mớ hỗn độn trong nháy mắt nhớ tới lời ba cô nói.

“Con không còn nhỏ, tính hiện tại con với Vân Hân đã quen biết nhiều năm, nếu thích hợp, lên đại học có thể bồi dưỡng cảm tình, sau đó tốt nghiệp liền kết hôn, ba cũng coi như có thể nói chuyện được với mẹ con ở nơi chín suối.”

Lại nhìn An Vân Hân, này là vẫn muốn đem cô cũng hắn tác hợp sao?

Giang Vãn trong tức khác kinh biến, có thể do biểu hiện của cô quá rõ ràng, An Vân Hân mới vừa tiến vào cũng run run, thanh âm phát run: “Không không, em đừng hiểu lầm, đây là ý tứ của bác trai, anh đối với em tuyệt đối không có ý tưởng không an phận, ngàn vạn đừng để Lục tiên sinh hiểu lầm. Anh là tới thăm em, muốn nói cho em biết là anh thanh toán tiền, em có thể dùng bữa. Hiện tại đã nói xong, không quấy rầy em nữa, anh đi trước.”

Đối với một An Vân Hân như vậy, đây là Giang Vãn lần đầu tiên thấy, nhịn không được có chút há hốc mồm.

Thủ đoạn cùng bản lĩnh của Lục Thành, nếu không phải kiếp trước cô tự mình thể nghiệm qua, không thì phỏng chừng tám chín phần cô đều không tin.

Mặc dù Giang Tử Kiêu cùng cô nói nhiều vấn đề như vậy, nhưng cô xem, Lục Thành tuổi còn quá trẻ, sau lưng lại không có gia thế gì lóa mắt, mà Cao An thị cũng cách cô quá xa, cô biết nơi đó hỗn loạn, nhưng căn bản không tưởng tượng rốt cuộc là loạn như thế nào, tự nhiên cũng không thể lý giải người nơi đó vi cái gì có thể sức ảnh hưởng lớn như vậy đến các thành phố khác.

Nhưng với những gì cô từng trải qua, cho dù không lý giải được như cũ, nhưng cô đối với Lục Thành lại không hề hoài nghi.

An Vân Hân cùng cô có bối cảnh trưởng thành giống nhau, nhưng hắn thật nhanh đã tiếp thu việc địa vị bị Lục Thành áp đảo, cô có phải hay không có thể nói, thành công của hắn đơn giản chỉ dựa vào sự trợ giúp từ bên ngoài và may mắn?

Giang Vãn suy nghĩ một lát, khi hoàn hồn, An Vân Hân sớm đã không thấy bóng dang.

Ánh mắt cô rơi trên một bàn đồ ăn phong phú, đôi mắt sáng ngời.

Cô híp híp mắt, cầm lấy đôi đũa bắt đầu ăn.

Giây tiếp theo, của phòng bao lại lần nữa bị mở ra, miệng cô đang ăn ngập cá ngẩng đầu nhìn lại, nghĩ thầm chẳng lẽ ba cô còn an bài thêm người theo dõi, cho nên An Vân Hân lại phải quay trở lại?

Sau khi thấy ai là người đi vào, cô không có cốt khí mà bị hóc xương.

Lời của tác giả: Ta quyết định dùng phiên ngoại để nói về chuyện tình Trì Trì nhà ta, không làm song CP, đây là một cô gái tốt, mong quý vị đừng mắng nàng.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Bạn đang đọc Không Cam Lòng của Ngôn Hoan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hangday1510
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.