Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hi Sinh Bản Thân, Thành Tựu Tập Thể!

Phiên bản Dịch · 1387 chữ

Hứa Hải Phong nói: "Vị kia chính là Giáo sư Ngạn. Có phải trông ông ấy rất trẻ đúng không? Dáng vẻ chỉ tầm sáu bảy mươi tuổi, nhưng trên thực tế, ông ấy đã gần một trăm hai mươi tuổi rồi. Ông ấy cũng là khế hồn sư, nhưng chủ yếu chuyên đi xử lí công việc nghiên cứu khoa học. Ông là một vị khế hồn sư theo hướng nghiên cứu."

"Ông ấy thực sự rất trẻ so với tuổi thật của ông ấy." Vương Triệt có thể cảm nhận được sinh mệnh của ông lão này, vẫn như cũ còn cực kỳ tràn đầy.

Mặc dù bây giờ Vương Triệt không cách nào tu tiên, không cách nào dẫn khí nhập thể để rèn luyện thân thể, nhưng thần thức của anh lại không thay đổi nhiều.

Trên cơ bản cảm giác và trực giác của một đại tu sĩ cảnh giới Đăng Tiên thì anh vẫn còn lưu giữ.

Đối với sự ba động của năng lượng trong thiên địa là anh vô cùng nhạy cảm.

Chi tiết quá thì với khả năng của anh bây giờ sẽ cảm nhận không ra, nhưng ông lão này hiển nhiên không phải là hạng người tầm thường. Dù cho không phải là Vương Triệt ở đây, mà chỉ tùy tiện là một người bình thường, thì họ cũng đều có thể vô thức cảm nhận được ông lão này rất không đơn giản, vì toàn thân ông ấy đang tản ra một cỗ khí chất vô cùng đặc thù.

Hứa Hải Phong đi tới, cười tươi chào hỏi với đám người: "Tôi hỏi mấy người các vị sao không chờ chúng tôi một chút? Vương Triệt đã tới rồi."

Hơn mười vị học sinh kia liền xoay người lại, nhìn về phía hai người họ, nhất là nhìn về phía bé Lục Mao Trùng lộ ra từ túi áo trên ngực Vương Triệt.

Trong chốc lát cả đám đều mang vẻ mặt khác nhau.

Có người đồng bệnh tương liên vì trên ngực cũng có một con hồn sủng ấu sinh.

Có người trên mặt nở nụ cười hoan nghênh, có người chỉ giữ vẻ trầm mặc, có người không tim không phổi mà cười trộm, còn có người hưng phấn đến dị thường. . .

"Triệt Ca, anh là học sinh xuất sắc, nhưng tôi thật không nghĩ tới vận khí của anh lại còn kém hơn cả tôi. Chuyện này làm một người xấu như tôi cảm thấy trong lòng rất nhẹ nhàng a."

"Thấy không, để có dáng dấp đẹp trai như vậy thì phải làm sao? Lấy vận khí ra đánh đổi thôi."

"Triệt Ca bắt đầu từ Lục Mao Trùng, còn lớp chúng ta đã có hai mươi tám người lựa chọn trứng hồn sủng miễn phí, dù cho trứng nở ra đều là Hồn thú phổ thông, nhưng cũng thuộc loại chủng tộc có tiềm chất hoàn mỹ. Vậy mà con Lục Mao Trùng của anh lại thuộc chủng tộc có tiềm chất không quá một trăm điểm, thật không đơn giản a."

"Liên Bang phát ra trứng hồn sủng phổ thông, căn cứ vào thống kê xác suất hiện tại trên mạng, tỷ lệ nở ra hồn sủng ấu sinh hiếm có thuộc chủng tộc có tiềm chất vượt qua hai trăm điểm trở lên, có xác suất là 4%. Còn tỷ lệ nở ra hồn sủng ấu sinh thuộc chủng tộc có tiềm chất thấp từ một trăm điểm trở xuống, có xác suất là 5%."

"Bốn bỏ thành năm, vận khí này của anh cũng chẳng khác gì là mở ra một con hồn sủng hiếm có đâu."

. . .

Hơn mười vị đồng học nhao nhao cười đùa chào hỏi.

Tuy bọn họ đang vui vẻ cười đùa, nhưng phía sau nụ cười cũng không có bao nhiêu sự niềm nở, mà đa phần đều là vẻ trêu chọc chế giễu.

Mà bên trong vẻ trêu chọc chế giễu kia, còn mang theo vài phần chua xót và thở dài.

Chủ yếu do Vương Triệt là một người có nhan sắc tuyệt mỹ, cùng với thành tích học tập cực kỳ ưu tú, trong trường học anh có rất nhiều người hâm mộ.

Nhưng bây giờ con hồn sủng thứ nhất của anh lại là một con Lục Mao Trùng, chuyện này liền lật đổ đi hình tượng của anh.

Khi lớp mười hai được nghỉ đông, trên cơ bản các học sinh đều muốn ký kết sinh mệnh hồn ước, để nở ra trứng hồn sủng đầu tiên.

Nhằm chuẩn bị cho việc nửa năm sau sẽ thức tỉnh Võ Hồn.

Bây giờ kỳ nghỉ đông đã qua hơn nửa kỳ, nên học sinh nào đã lựa chọn trứng hồn sủng miễn phí, hầu hết đều đã nở ra hồn sủng thứ nhất.

Vương Triệt cười theo, vì khi giao lưu cùng với những người tuổi trẻ như này, để anh có một loại cảm giác như lúc anh vừa mới bước chân vào con đường tu tiên.

Vương Triệt chuyển đổi tâm tình, đại nghĩa lẫm nhiên mà nói ra: "Thật ra cũng không sai, căn cứ vào xác suất mà suy luận, để tôi là người có vận khí kém cỏi nhất giữ chân cho hai mươi tám vị bạn học còn lại, tất nhiên các vị đều có thể nở ra hồn sủng rất tốt. Tôi nguyện hi sinh bản thân để thành tựu cho tập thể!"

Anh từng là đại tu sĩ cảnh giới Đăng Tiên sống mấy vạn năm, có thể chưởng khống bản thân hết thảy, mười phần cường đại.

Chớ nói chi là, Vương Triệt đã từng chu du vũ trụ và từng dung nhập qua rất nhiều giống loài có văn minh cao cấp.

Ngay cả những loài sinh vật phi nhân loại, thì Vương Triệt cũng đều có thể tuỳ tiện dung nhập vào trong.

Chỉ là những học sinh như vậy thì tự nhiên không có gì đáng kể.

Đám người nghe anh nói như thế liền hơi sững sờ và trầm ngưng xuống.

Hứa Hải Phong cười to nện cho Vương Triệt một quyền và nói: "Nắm thảo! Vào lúc này mà anh còn có thể trang bức giả bộ điềm đạm như thế để lừa gạt tình cảm của chúng tôi được sao? Anh thật không hổ danh là idol trong học viện a."

"Tôi đều có chút cảm động rồi đó!"

"Triệt Ca, nếu anh không để ý đến giới tính, thì tôi có thể làm. . ."

"Ài, Triệt Ca, tôi hận mình không phải là thân con gái a. . ."

". . ."

Một đoàn người vui cười, vị Giáo sư Ngạn kia đành dừng lại quan sát Vương Triệt. Khi nghe được những đứa trẻ này bàn luận, ông cũng cười nói:

"Em chính là Vương Triệt phải không? Tâm tính rất không tệ! Nếu về sau thức tỉnh không được Võ Hồn, hãy đến làm việc tại căn cứ bồi dưỡng Hồn thú của tôi đi."

Đám học sinh nghe vậy liền lập tức cảm thấy kinh ngạc.

Đây là ném miếng vàng ra ngoài a.

Thật không đơn giản! Sự đãi ngộ của căn cứ bồi dưỡng Hồn thú này cũng không phải tầm thường đâu.

Người bình thường thật sự là vào không được.

Coi như là khế hồn sư thì cũng cần có điều kiện yêu cầu.

Vậy mà vừa mới gặp mặt, nhưng Vương Triệt liền có thể để cho một vị giáo sư ném ra ngoài một miếng vàng, anh ta thật không đơn giản.

Nhưng Vương Triệt lại lắc đầu nói: "Giáo sư Ngạn, khi em tới đây quan sát một chút, em nhìn thấy nhân viên nghiên cứu bên trong căn cứ phần lớn đều là nữ nhân. Vậy giáo sư ném miếng vàng cho em cũng không phải là muốn, để em làm dịu áp lực âm thịnh dương suy trong căn cứ của giáo sư chứ? Thế thì em không muốn làm."

Giáo sư Ngạn nghe vậy thì đầu tiên là cảm thấy sững sờ, sau đó ông cười ha ha mấy tiếng rồi nói:

"Cậu nhóc này nói không sai! Thật không nghĩ tới tâm tư của tôi đều bị em đoán được."

Bạn đang đọc Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng (Dịch) của Hạ Thụ Cầm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Trinhthám369
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 22
Lượt đọc 1281

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.