Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Luyện tập cùng Điệp Điệp

Tiểu thuyết gốc · 1504 chữ

Miêu Cơ đi ra ngoài, nàng đưa cho hộ vệ tờ giấy chứa tên dược liệu, vì không thể để khách chờ đợi lâu, nàng liền quay vào phòng, chỉ là nàng không nghĩ rằng Võ Huyền cư nhiên đang lấy tay xoa đầu Cương Thanh Vân, ngón tay còn đang nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng ta.

Võ Huyền cũng không biết hành động vốn trong sáng của mình, trong mắt Miêu Cơ lại vô cùng ái muội.

Miêu Cơ khẽ ho một tiếng đi vào.

Chỉ là càng làm nàng bất ngờ, Võ Huyền cư nhiên không dừng hành động lại mà vẫn an ủi Cương Thanh Vân, Miêu Cơ ngồi vào ghế, nàng không biết rõ sự việc ra sao nên không dám chen ngang, mà chỉ hỏi Cương Thanh Thu việc gì xảy ra.

Cương Thanh Thu cũng chẳng dấu diếm mà nói ra câu chuyện vừa rồi.

Miêu Cơ một mặt bất ngờ, trong đầu nàng đang đánh giá lại con người Võ Huyền, không ngờ thiếu niên trước mặt này dễ nói chuyện như vậy.

Cương Thanh Vân với hắn dù gì cũng chỉ mới quen biết, cư nhiên lại có thể đơn giản chấp nhận dạy luyện đan cho nàng, tuy điều kiện của Võ Huyền đưa ra tất nhiên là sẽ có lợi cho Võ Huyền nhưng suy cho cùng vẫn là hai bên cùng có lợi.

Cương Thanh Vân có thể học được luyện đan, mà Võ Huyền lại có một luyện đan sư dưới trướng.

Phải biết tại Tam Thế Gia của nàng, có cả ngàn dược sư được mong đợi trở thành đan sư, nhưng họ chẳng biết tìm được cách để trở thành đan sư.

Nói cho cùng, đan sư trên đại lục thì nhiều nhưng không phải ai cũng đủ cơ duyên để trở thành.

Miêu gia của nàng là một nhánh nhỏ của Miêu gia ở trên tầng hai, theo lời gia gia của nàng, đan sư trên đại lục có thể nói chiếm một phần người trên đại lục nhưng họ đều nương nhờ vào hai thế lực lớn là Trưởng Khống Giả và Đan Phong.

Mà người trên đại lục bị ảnh hưởng sâu sắc rằng, không phải người thân không truyền, không sư đồ không truyền, nên người muốn trở thành đan sư thật nhiều không đếm xuể.

Đâu phải dược sư nào cũng có thể bước vào ngưỡng cửa lớn của Trưởng Khống Giả và Tam Thế Gia, nên những dược sư bị đào thải thì cả đời chỉ có thể luyện dược.

Cương Thanh Vân có xuất phát điểm tốt, gia gia là một luyện đan sư thất cấp thượng phẩm nhưng có điều mà mọi người không biết, Phong Vũ viện trưởng lại không hề dạy hay luyện đan cho bất kỳ ai, chỉ vì một lời thề với Đan phong.

Lão có tự do, nhưng một thân tài nghệ của lão cũng phải chết theo cái giá cho sự tự do.

Miêu Cơ từ Cương Thanh hoàng đế biết được, để dạy cho Cương Thanh Vân trở thành dược sư, Phong Vũ viện trưởng đã hao phí mất mười năm thọ nguyên, tình cảnh sống chẳng khác chết là bao.

Nhưng lão vẫn nhất quyết để giúp Cương Thanh Vân ổn định căn cơ thuận lợi trở thành đan sư.

Nay Võ Huyền xuất hiện, Cương Thanh Vân có thể mở ra một con đường mới, ngoại công nàng không cần phải chết, mà nàng vẫn có thể trở thành đan sư theo ý nguyện của ngoại công nàng.

Dược liệu được mang lên, Võ Huyền, Cương Thanh Vân và Cương Thanh Thu rời đi, không quên gọi Thương Khê, trước khi đi Võ Huyền không quên hẹn Miêu Cơ vào sáng hai ngày sẽ tới Lạc Sơn trấn.

Trên đường về học viện, Cương Thanh Vân một mực cầm tay Võ Huyền, nàng không khỏi lo lắng hỏi lại. “Huyền ca, người thật sự sẽ dạy cho muội luyện đan?”

Võ Huyền mỉm cười. “Muội cứ về hỏi Phong Vũ viện trưởng xem người có đồng ý không? Nếu Phong Vũ viện trưởng đồng ý, ta luôn sẵn sàng dậy muội.”

Cương Thanh Vân nghe vậy thì vui mừng, cả đường vẫn luôn miệng cười, Cương Thanh Thu cũng như vậy, nàng mặc dù không thân với ngoại công như Cương Thanh Vân, nhưng chẳng ai mong người thân của mình ra đi sớm cả.

Thương Khê đằng sau thấy Cương Thanh Vân một mực bám tại Võ Huyền trên thân cũng chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra, song trong lòng lại có chút chua.

Về đến học viện, mấy người lập tức tách ra, Cương Thanh Thu và Cương Thanh Vân thì đi đến chỗ của Phong Vũ viện trưởng, còn Võ Huyền theo Thương Khê về phòng của nàng.

Ý định đơn thuần, Thương Khê chỉ muốn Võ Huyền chỉ dạy cho nàng về luyện dược dịch tam cấp.

Võ Huyền sau khi hướng dẫn tỉ mỉ cho Thương Khê, thì hắn đến khu luyện tập tìm một bãi đất trống cách xa toàn bộ học viên.

Hắn thả Tiểu Ưng ra ngoài, lại lấy Mộc Thố trên vai xuống đất. “Hai ngươi tự đấu với nhau, giống như đấu với Kim Quang Thần Tượng, đừng có để tối nay nó lại đánh cho các ngươi thê thảm giống hôm qua, Điệp Điệp, con giúp ta luyện tập.”

Điệp Điệp giọng nói ngái ngủ hỏi. “Cha, người muốn con làm gì?”

Võ Huyền trầm ngâm. “Con tự phong ấn lực lượng xuống nhị cấp hậu kỳ, toàn lực tấn công ta, ở đây có nhiều người không được dùng Hàn Băng Lưu Tinh cùng Nộ Thiên Tuyết.”

Điệp Điệp bực bội. “Cha, ngoài hai sủng kỹ Hàn Băng Lưu Tinh cùng Nộ Thiên Tuyết có thể tấn công, con đâu còn sủng kỹ nào dùng để tấn công hay người luyện tập với Tiểu Ưng đi.”

“Được rồi, đừng nóng nảy, vậy thì chỉ được sử dụng Nộ Thiên Tuyết.” Võ Huyền nói.

Điệp Điệp gật đầu, nó bay tới đối diện Võ Huyền, miệng khẽ rít lên một tiếng ‘chi chi’ Nộ Thiên Tuyết cấp tốc bao phủ lấy Võ Huyền.

Võ Huyền đã quá hiểu sức mạnh Nộ Thiên Tuyết ra sao, băng linh lực trong cơ thể hắn vận chuyển, Nộ Thiên Tuyết của hắn cũng áp đảo lại Nộ Thiên Tuyết của Điệp Điệp.

Bên ngoài, học viên đang luyện cùng sủng thú xung quanh cũng dần chú ý tới mảnh đất trống đang rơi tuyết trắng.

Sáng nay, tuyết đã ngừng rơi, mặt trời lên cao tỏa ra ánh nắng ấm áp, tuy còn có gió lạnh nhưng mọi người đã nhận thấy được mùa xuân đang đến, chỉ thấy kỳ lạ là làm sao chỗ kia lại bị bao phủ bởi tuyết trắng.

Người tò mò đến xem ngày càng nhiều, Võ Huyền vốn đã chọn khu vực trống để không làm phiền đến nhưng hắn đâu có ngờ được lại nhiều người đến như vậy.

Song lúc này hắn cũng chẳng biết bên ngoài đang diễn ra điều gì, Điệp Điệp có lệnh của Võ Huyền tấn công hắn không thương tiếc, không phải chỉ có mỗi Võ Huyền hấp thu Phí Hàn Tinh mà Điệp Điệp cũng hấp thu Phí Hàn Tinh, so với hắn còn lớn hơn rất nhiều.

Những bông tuyết trắng sắc bén liên tiếp rơi lên người Võ Huyền, tuy không gây thương tích quá lớn nhưng làm chậm hắn rất nhiều, Nộ Thiên Tuyết mà hắn sử dụng chỉ phần nào đón đỡ được một Nộ Thiên Tuyết của Điệp Điệp.

Võ Huyền biết so sức mạnh sủng kỹ với Điệp Điệp thì hắn không thể bằng được, hắn liền cố vận sức vận dụng cước bộ tiếp cận đến bên Điệp Điệp, băng linh lực trên tay hắn hóa thành một sợi dây xích, hắn dùng sức quăng sợi dây xích về tới chỗ Điệp Điệp.

Điệp Điệp trong Nộ Thiên Tuyết cực kỳ nhạy bén, nó cảm giác có vật đang tấn công tới liền tạo ra một băng ảnh thế thân để né tránh.

Sợi xích quật vào băng ảnh của Điệp Điệp lập tức cả hai vỡ vụn rơi lả tả xuống đất cùng với tuyết trắng.

Điệp Điệp bay đến ngay trước mặt Võ Huyền, hai cánh vẫy nhẹ, một loạt phấn trắng như tuyết mịn bay ra rơi lên người Võ Huyền.

Võ Huyền do không đề phòng, cả người dính lấy phấn trắng, cơ thể hắn trở lên lạnh ngắt, chỉ trong thoáng chốc từng mảng băng bao phủ lấy toàn toàn thân hắn.

Võ Huyền cố gắng dùng linh lực phá tan những mảnh băng đang mọc như cỏ mùa xuân trên thân, song càng cố phá những mảng băng, chúng càng mọc nhiều trên cơ thể hắn, cuối cùng cả người hắn hóa thành tượng băng.

Bạn đang đọc Khống Thú Đại Luc (Khống Thú) sáng tác bởi haidongi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidongi
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.