Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chiến đấu với Huyết Vu

Tiểu thuyết gốc · 1532 chữ

Chương 117: Chiến đấu với Huyết Vu

Phong Ngôn thấy Cương Thanh Thu đã hiểu, nàng nhéo nhéo má của Cương Thanh Thu. “Võ Huyền là thiếu chủ của Trưởng Khống Giả, thân phận của hắn cực kỳ cao, đến cả phụ thân và Bách Diện Hồ Ly cũng nhắc nhở ta xưng hô cho lễ phép, ài, phiền chết đi được, mới có mấy ngày mà thay đổi nhiều đến chóng mặt, nói đi, con không phải chỉ đến tìm ta tâm sự chứ?”

Với tiểu di, Cương Thanh Thu cũng không dấu diếm ý định của mình. “Con muốn người đầu nhập dưới trướng của Huyền ca.”

Phong Ngôn trầm mặc. “Võ Huyền có hai tỷ muội các con là đủ rồi, cớ sao hắn còn chú ý đến ta.”

Cương Thanh Thu lắc đầu nói. “Không phải ý định của Huyền ca, mà là ý định của con, hành động đêm nay quá nguy hiểm, nếu tiểu di cứ thế đi vào chỉ sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng, dù Huyền ca có đứng ra đảm bảo, nhưng ai biết được có nguy hiểm bất chắc gì, nếu tiểu di đầu nhập dưới trướng của Huyền ca, có thể được Huyền ca đưa cho một con linh thú lục cấp, như vậy sẽ bảo vệ được tính mạng.”

Phong Ngôn thở dài nói. “Con đấy, vẫn chưa hiểu hết con người Võ Huyền đâu, hắn đã sớm chú ý đến ta, hành động lần này có thể xem như là một loại khảo nghiệm hắn dành cho ta.”

Cương Thanh Thu nghe vậy thì im lặng, một hồi sau nàng mới nói. “Nếu đã là chuyện của Huyền ca với tiểu di, con cũng không tiện xen vào, tiểu di, người nhớ cẩn thận, con cần phải trở về.”

Cương Thanh Thu nói rồi liền xuống giường rời khỏi, Phong Ngôn nhìn theo bóng dáng nàng mà trầm mặc.

Bách Diện Hồ Ly lúc này mới truyền âm vào trong đầu Phong Ngôn. “Nha đầu, ngươi làm tốt lắm, nếu mà ngươi đồng ý quy phục dưới trướng Võ Huyền ngay, chỉ sợ khó có được coi trọng.”

Võ Huyền nhìn Cương Thanh Thu quay về, hắn mỉm cười hỏi nàng. “Phong Ngôn có đồng ý không?”

Cương Thanh Thu đến ngồi vào lòng hắn, nàng trách cứ. “Huynh trêu ta, rõ ràng đã chú ý đến tiểu di, còn để ta sang khuyên nhủ nàng ấy, nếu ta thành công khuyên nhủ tiểu di, chỉ sợ sau này huynh sẽ không coi trọng nàng.”

Võ Huyền nhẹ nhàng vuốt ve người ngọc trong người, hắn nhẹ nhàng nói. “Cũng không hẳn là như thế? Ta hiện tại rất cần người làm việc cho mình, chỉ là muốn kiểm tra một chút tính cách cùng năng lực của người bên dưới một chút, sau này có thể dễ dàng sắp xếp việc hơn.”

Cương Thanh Thu trừng mắt, nhỏ giọng nói. “Lời của huynh sao giống với phụ hoàng quá.”

Võ Huyền chỉ cười trừ không tiếp tục nói, nếu nói tiếp chỉ sợ để lộ sự ngu dốt của mình, ở phương diện kiểm soát người phía dưới, hắn còn phải học Cương Thanh hoàng đế một đoạn đường dài.

Tại Lạc Sơn trấn, chẳng quản ngày hay đêm, trên đường lúc nào cũng tấp nập nhộn nhịp, trăng vừa lên, người bên trong Tam Thế Gia tấp nập ra vào hơn ngày thường, những người đi ra lại hầu hết đi về phía con phố mà Võ Huyền đến sáng nay.

Một nhóm người mặc đồ của Miêu gia đi tới hai bên đường ép người đi xung quanh rời khỏi khu phố, hàng loạt trà lâu cũng phải đóng cửa, người buôn bán rong có thể đến khu phố bên cạnh tiếp tục bán.

Cái uy của Miêu gia và Tam Thế Gia dĩ nhiên ở thế lớn, trong Lạc Sơn trấn không ai dám đắc tội liền đóng cửa sớm ngày hôm nay.

Phong Ngôn cùng Hà lão đứng trước bức tường đã bị ngọn lửa lan từ hai cái cây đốt cháy đen, kết hợp với bầu trời sẩm tối thì từ bên ngoài chẳng nhìn rõ được bên trong.

Hà lão một tay chống quải trượng, một tay dơ lên, một khống thú tâm màu đen xuất hiện trước người lão, từ khống thú tâm một đầu hắc xà như lao thẳng đến cửa, nhìn thấy tấm cửa đen mục nát, hắc xà trực tiếp đập vỡ cánh cửa bay vào bên trong.

Tiếng động tương đối lớn, nhưng người xung quanh đã bị người của Miêu gia đuổi đi hết, không ai còn ở đây mà tới xem.

Phong Ngôn cùng Hà lão nhìn vào bên trong một khoảnh sân tối đen, hai người nhìn nhau rồi bình tĩnh đi vào, đôi mắt sáng như ngọc của Bách Diện Hồ Ly tỏa ra một luồng ánh sáng hồng sắc huyền ảo.

Hai người chỉ vừa bước vào cửa, một bóng đen từ đâu xuất hiện giữa sân, một âm thanh trầm thấp vang lên. “Cút.”

Một đầu Thú hóa thành bóng đen lao về phía hai người, Hà lão ‘hừ’ một tiếng. “Trò mèo, một con linh thú tam cấp hậu kỳ thì làm được gì, Hắc Ưng Xà, Hắc Ám Tỏa.”

Hắc Ưng Xà phi thân lên không, giữa không trung nó há cái miệng lớn đen kịt của mình ra, phun xuống phía bóng đen lao tới một đoạn khói đen chắn trước mặt hai người Phong Ngôn và Hà lão.

Bóng đen dù lao như một con thú hoang, nó lao vào làn khói đen của Hắc Ưng Xà mà không biết rõ bên trong chứa thứ gì, chỉ đến khi lao ra ngoài, chủ nhân của bóng đen mới phát hiện con vật do mình điều khiển đã bị những sợi xích màu đen từ làn khói kia trói chặt lôi trở lại.

Phong Ngôn nhớ rõ lời Võ Huyền dặn dò, nàng không sử dụng Bách Diện Hồ Ly chiến đấu, mà gọi từ bên trong khống thú tâm ra một con Mộc Nguyệt Lang.

Mộc Nguyệt Lang hình dáng nhỏ nhắn giống với hồ ly, trên đầu có một túm lông màu xanh nhỏ, cái đuôi của nó cong lên như hình bán nguyệt, Phong Ngôn ra lệnh cho Mộc Nguyệt Lang. “Thực Nguyệt.”

“Hú.”

Mộc Nguyệt Lang hướng ánh trăng trên trời hú lên một tiếng đài, toàn thân nó tỏa ra lục quang như ánh đom đóm kỳ lạ, phía dưới chân con Thú đang bị Hắc Ám Tỏa chói chặt mọc lên mấy trăm cái rễ mỏng như sợi chỉ, chúng hơi uốn cong một chút liền cắm thẳng vào người của con Thú kia, bằng mắt thường có thể thấy được, máu của con Thú kia đang bị những chiếc rễ rút dần xuống dưới đất.

Một chiêu Thực Nguyệt cực kỳ độc ác, người của Huyết Thần giáo thấy vậy liền phất tay, bốn con Thú không rõ chủng loại theo đó mà lao thẳng về phía hai người Phong Ngôn và Hà Lão.

Với mấy con Thú chỉ thuộc dạng tam cấp này, cả hai chỉ gọi ra thêm một con linh thú để giết sạch bốn con Thú kia, không quên lời của Võ Huyền dặn dò, Phong Ngôn lệnh cho con Phá Hỏa Điểu của mình đốt cháy những thi thể kia.

Ngọn lửa vừa bốc lên, người của Huyết Thần giáo lập tức gào lớn một cách đau đớn, hắn hét to. “Hoa chủ đại nhân, Huyết Vu đại ca, cứu đệ.”

Tiếng kêu gào thảm thiết rùng rợn phát ra, từ phía sau lưng của người kia xuất hiện hơn hai mươi bóng người, đứng đầu là một người cao gầy, chính là người được xưng là Hỏa chủ.

Người đang xem xét vết thương trên người tên bị Phong Ngôn và Hà lão giết chết Thú chính là Huyết Vu.

Tuy chẳng nhìn rõ được diện mạo của chúng nhưng khí tức trên người của hai tên này làm Phong Ngôn và Hà lão cực kỳ e sợ, hai người lập tức thu sủng thú lại lùi về đằng cửa.

“Hai con tiện nhân, làm bị thương huynh đệ ta, giết huyết thú của chúng ta định đi đâu?” Huyết Vu giọng như thú điên lao về phía hai người.

Phong Ngôn hét lên. “Hà lão, lui mau, là ngũ cấp hậu kỳ.”

Huyết Vu tốc độ như gió, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt hai người, trên tay hắn hóa thành huyết trảo nhằm vào ngực hai người mà đánh xuống.

Đang lúc sắp xuất thủ thành công, một màn chắn nước xuất hiện trước mặt hai người Phong Ngôn và Hà Lão, hai sợi mộc đằng cũng lôi hai người trở lại cửa chính.

Huyết Vu đánh lên màn chắn nước lại như đánh vào một tấm đệ, huyết trảo trên tay biến mất, lại còn bị lực đạo phản phệ đánh lui về sau.

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình!

STK: 1017409432 - Dang Hai Dong

Ngân hàng: Vietcombank

Bạn đang đọc Khống Thú Đại Luc (Khống Thú) sáng tác bởi haidongi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidongi
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.