Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đấu lôi đài 4

Tiểu thuyết gốc · 1571 chữ

Chương 128: Đấu lôi đài 4

Võ Huyền thấy chủ nhân Mộng Mã tạo ra một khiên chắn phía trước vẫn không khách khí mà nhằm vào Mộng Mã mà đá đến, Mộng Mã cảm thấy nguy hiểm cũng hơi giảm tốc thêm một lần, một màn chắn thứ hai được hình thành trước người nó.

Võ Huyền nhanh chóng tiếp cận, hai chân liền đá lên tấm màn bảo vệ màu hồng này, tấm màn bảo vệ này vốn được ngưng kết từ hắc linh lực mà thành nhưng do đặc điểm của Mộng Mã lên linh lực tạo ra biến đổi thành màu hồng.

Xuyên thủng hai lớp bảo vệ, Băng Phong Cước trên chân Võ Huyền cũng đã hoàn toàn hết sức mạnh, song hắn không hề có buông bỏ mà đạp lên thân của Mộng Mã nhảy đến người chủ nhân của nó.

Chủ nhân của Mộng Mã thấy Võ Huyền đánh tới vội vã đứng dậy chạy đi.

Doãn Nguyệt bên dưới nhìn thấy cảnh này thầm lắc đầu, chiến lực chênh lệch lớn quá, Võ Huyền tựa như còn chưa dùng hết thực lực mà chỉ đang vui đùa với khống thú sư nhị cấp kia.

Mà hai sợi dây xích Võ Huyền tạo ra cũng kỳ lạ không kém, sủng kỹ huyễn hóa thành vũ khí nàng đã thấy nhiều nhưng sủng kỹ có thể huyễn hóa một cách linh động, cứng cáp thế kia thì nàng mới thấy lần đầu.

Quả nhiên là thiếu chủ của thế lực lớn, sủng kỹ cao cấp trên người quả thật không ít.

Võ Huyền tung dây xích trong tay về phía chủ nhân của Mộng Mã, lần này nàng không thể chạy thoát mà băng xích đã quấn lấy hai chân, hắn không khách khí kéo mạnh hai chân của chủ nhân Mộng Mã khiến nàng ta ngã nhào ra đất.

Dù có linh lực hộ thể thì cú ngã vẫn khá đau, song hắn không quan tâm đến điều đó mà thu xích kéo chủ nhân Mộng Mã về phía mình, lực kéo đủ lớn khiến cho chủ nhân Mộng Mã người không chạm đất nhưng lại lơ lửng giữa không trung.

Võ Huyền không khách khí thôi động băng linh lực cùng phong linh lực xuống dưới chân, đợi chủ nhân của Mộng Mã tới gần hắn không chút lưu tình mà đá bay nàng ta xuống dưới lôi đài.

Mọi người bên dưới không khỏi hít một ngụm khí lạnh, thầm hô Võ Huyền ra tay cũng quá độc ác, người ta là con gái thân thể như ngọc mà lại ra tay không một chút thương tiếc.

“Ra tay với phụ nữ cũng quá độc ác rồi, nếu để ta gặp hắn thì nhất định cho hắn một bài học.” Một học viên nam chủ động ra đỡ chủ nhân của Mộng Mã dậy, trên mặt đầy vẻ khí khái nói.

Đám học viên nam vây quanh liên tục hô to. “Đúng vậy, đúng vậy.”

Lôi Mãng cùng Cương Thanh Văn đứng kế bên quan sát trận đấu, hai người nhìn đám người trước mặt trong ánh mắt không dấu nổi sự coi thường, đúng là một lũ rẻ mạt, chẳng lẽ cứ đối thủ là nữ là nương tay, đợi người ta đánh cho mình bầm dập mới vừa lòng.

Cương Thanh Văn thầm nghĩ. “Người này thực lực phi phàm, sủng kỹ trên thân cũng biến ảo kỳ lạ chưa từng thấy, hắn lại thân thiết với Cương Thanh Vân và Cương Thanh Thu như vậy, sau này ắt có hại đến ta, phải nghĩ cách diệt trừ.”

Võ Huyền trên lôi đài không có để ý đến ồn ào phía dưới, hắn giải quyết xong chủ nhân của Mộng Mã liền chạy đến hỗ trợ Thương Khê, còn Mộng Mã cứ để Tiểu Ưng từ từ luyện tập.

Nhìn lại sang ba người Cương Thanh Vân, Cương Thanh Thu và Đại Hùng cũng sắp hạ gục được ba học viên kia, do chiến lực không chênh lệch nhưng kinh nghiệm chiến đấu không có nên dù có Hoàng Phấn hỗ trợ mà ba người vẫn không thể hạ gục đối thủ một cách nhanh chóng.

Thương Khê cùng Mộc Lôi Đồng Hoa liên tục quấy rối khống thú sư bên kia bằng những phấn độc, khống thú sư bên kia dù muốn tấn công cũng không thể, sủng thú của hắn là Hỏa Văn Lang dù có công kích mạnh mẽ, lại có phần khắc chế Mộc Lôi Đồng Hoa nhưng lại không thể đến gần.

Vì cứ hễ đến gần hai bông hoa đầy độc dược kia rất có thể sẽ bị trúng độc ngay lập tức, lại nhìn thấy Võ Huyền đã hạ gục đồng đội của mình còn đang tiến đến vây công, khống thú sư nhị cấp hậu kỳ càng gấp gáp, hắn ra lệnh cho Hỏa Lang tấn công Thương Khê cùng Mộc Lôi Đồng Hoa bằng Hỏa Diễm, còn mình thì quay ra chặn lấy Võ Huyền.

Thấy chủ nhân của Hỏa Lang tấn công mình, Võ Huyền không chút hoảng sợ, băng xích trong tay tung ra vụt tới chủ nhân của Hỏa Lang.

Lực đạo cực mạnh được Võ Huyền tung ra mạnh đến xé gió, chủ nhân của Hỏa Lang cũng không hoảng sợ mà kích phát hỏa linh lực trong cơ thể bao lấy bản thân làm tường chắn, hai tay hắn lại bốc lên một ngọn lửa dữ dội.

Hắn đứng vững hai chân như bàn thạch, hai tay làm thế thủ bắt lấy băng xích của Võ Huyền, vốn muốn bắt lấy băng xích rồi kéo Võ Huyền lại gần giao thủ, song băng xích đánh lên tay khiến cho hắn cảm giác tê dại cả tay.

Hắn không nghĩ tới lực đạo cùng sự cứng cáp của băng xích lại lớn như thế, vội vứt băng xích qua một bên mà tránh né, băng xích vẫn theo lực đạo vụt xuống lôi đài khiến bụi bay mù mịt.

Võ Huyền không vội đuổi sát khống thú sư kia, mà hắn sử dụng Phá Hoa Tuyết tấn công tới, nhằm gây nhiễu loạn cho chủ nhân của Hỏa Lang và chính nó.

Chủ nhân của Hỏa Lang biết ý định của Võ Huyền, từ hai tay hắn phun ra một luồng hỏa diễm đỏ rực bao lấy toàn bộ Phá Hoa Tuyết vào bên trong.

Hỏa diễm mạnh mẽ cuồng bạo cùng với những bông tuyết nhỏ nhắn va chạm với nhau, nhìn như những bông tuyết nhỏ nhắn sẽ bị hỏa diễm nuốt chửng bên trong, nhưng không hề dễ dàng như vậy, những bông tuyết màu trắng kia không biết bằng cách nào mà có thể chặn đứng hỏa diễm mà không lâm vào thế hạ phong.

Lôi Mãng quay sang nói với Lôi Thiên Long. “Đệ xứng đáng thua, Võ Huyền quá mạnh mẽ, hắn không phải là người đệ có thể đánh lại được.”

Lôi Thiên Long cũng gật đầu, trong lòng hắn thua Võ Huyền vẫn chưa từng mang hận ý, Lôi gia bọn hắn tôn trọng cường giả, đối với Võ Huyền lúc này càng là ngưỡng mộ cũng như mong chờ, chờ đến một ngày hắn trở lên mạnh hơn có thể đấu với Võ Huyền thêm một lần nữa.

Thương Khê và Mộc Lôi Đồng Hoa đấu với Hỏa Lang là quá dư sức, nàng để Mộc Lôi Đồng Hoa tấn công, còn mình có thời gian ngưng tụ hàng loạt mộc đằng mọc tua tủa dưới mặt đất, mộc linh lực cùng lôi linh lực tiêu hao một cách chóng mặt trong người nàng, qua vài phút qua đi, Thương Khê trầm giọng nói. “Mộc Lôi Kết Tỏa.”

Vô số mộc đằng màu vàng to bằng bắp tay từ dưới đất mọc lên, chúng như có ý thức của riêng mình, nhằm vào Hỏa Lang và chủ nhân của nó.

Bị tứ bề mộc đằng bao vây, chủ nhân của Hỏa Lang trong lòng thầm than một tiếng, hắn biết rõ đây là sủng kỹ mạnh nhất của Thương Khê chuyên dùng để phân định thắng thua với đối thủ song hắn không cam lòng cứ thế chịu thua.

Hắn hét lớn. “Hỏa Lang, Hỏa Thiêu Sơn.”

Cả người hắn cùng Hỏa Lang chợt rực lửa bốc cháy, hỏa linh lực trong người cả giống như một ngọn núi lửa sôi sục, nó mạnh mẽ tỏa ra ngoài khiến không gian xung quanh nóng lên một cách bất thường.

Chủ nhân của Hỏa Lang biết mình giờ chỉ còn một con đường, hai tay hắn bốc lên một ngọn lửa đỏ rực mạnh mẽ, ngọn lửa như cháy rực trên tay hắn mạnh mẽ đấm lên một mộc đằng.

Cú đấm mạnh mẽ lập tức khiến mộc đằng đứt gãy, nhưng như có sinh lực tự sinh sôi, phần mộc đằng bị đứt gãy cắm chặt xuống đất lại vung mình tấn công về phía chủ nhân của Hỏa Lang tuy nhiên phần sức mạnh đã bị giảm bớt, phần thân đứt cắm dưới đất thì mọc ra một phần mộc đằng mới cũng tiếp tục đánh tới.

*Cầu ý kiến của mọi người để mình có thể phát triển chuyện hơn.

STK: 1017409432 - Dang Hai Dong

Ngân hàng: Vietcombank

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình!

Bạn đang đọc Khống Thú Đại Luc (Khống Thú) sáng tác bởi haidongi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidongi
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.