Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Huynh muội họ Thương

Tiểu thuyết gốc · 1506 chữ

Chương 46: Huynh muội họ Thương

Khi Võ Huyền sắp rời khỏi hang thì một tráng hán đi đến chắn trước mặt hắn.

Võ Huyền hơi nhíu mày. "Có chuyện gì sao?"

"Ha ha, vị huynh đệ này không cần căng thẳng, ta không hề có ý xấu, huynh đệ bọn ta muốn mời ngươi ăn, cảm tạ ngươi cho chúng ta ở trong hang động này thôi." Tráng hán xua tay cười nói.

Võ Huyền thoáng đánh giá tráng hán và sáu người đang ngồi nướng thịt khô, hắn từ chối. "Cảm ơn ý tốt của mấy vị nhưng ta vừa mới săn được một con Cuồng Đao Trư, sủng thú của ta còn đang đợi ở đấy."

"Cuồng Đao Trư, có thịt tươi sao?" Tráng hán hai mắt sáng lạng, hai tay lớn thô ráp bám bả vai Võ Huyền hỏi.

Võ Huyền cũng ngơ ra nhìn người này.

Từ hắn, Võ Huyền có thể thấy được những vị huynh đệ của phụ thân mình, họ cũng thường xuyên làm hành động như vậy, dù có thô kệch nhưng rất thẳng thắn.

"Tất nhiên là thịt tươi, ta vừa mới săn được mà." Võ Huyền nói.

"Huynh đệ có thể mời chúng ta được không, cả mấy ngày nay ta đều đã ăn thịt khô rồi, răng ta cũng đã sắp hỏng rồi." Tráng hán làm bộ đáng thương nói.

Võ Huyền thầm buồn cười, đường đường là người có thực lực nhị cấp hậu kỳ, đi trong Diện Thú sâm lâm lại phải ăn thịt khô, nói ra chỉ sợ người ta cười chết.

"Được, nhưng phải mau lên, tuyết đang rơi." Võ Huyền đồng ý nói.

Tráng hán kia lập tức chạy về phía sáu người đang đợi hồ hởi nói. "Thất muội, cất đống thịt khô đi, chúng ta đi ăn thịt tươi."

Một cô gái đội nón che mặt nói. "Chúng ta làm gì có thịt tươi, người kia không đồng ý ăn với chúng ta sao?"

"Không phải, vị huynh đệ kia đồng ý rồi, nhưng hắn săn được một con Cuồng Đao Trư, nói chúng ta cùng đi ăn." Tráng hán cười nói.

"Thương Ngưu, huynh có biết xấu hổ hay không? Bảo huynh đi mời người ta ăn, huynh lại xin ăn người ta." Cô gái giọng buồn bực nói.

"Giống nhau cả, giống nhau cả, nhanh nhanh cất đi, đừng để người ta phải đợi."

"Huynh thật không biết xấu hổ!" Cô gái bất lực nói.

"Mọi người chỉ cần đi cùng, tiếng xấu ta chịu." Thương Ngưu vỗ ngực nói.

"Lão Ngưu, ta nói huynh, mặt huynh càng ngày càng dày rồi đấy nhưng ta thích." Một tráng hán khoác vai Thương Ngưu lấy tay vỗ vỗ lên vai hắn.

"Đại ca, mau đi." Thương Ngưu hướng về người trung niên đang hơ tay trước đống lửa nói.

"Được, ba muội dọn dẹp đi, chúng ta đi theo người ta ăn, ta cũng muốn xem cảm giác ăn trực của người khác ra sao, mà con trâu ngu ngốc này lại thích đến vậy." Người trung niên nói.

Bảy người mau chóng dọn dẹp, Thương Ngưu liền dẫn sáu người đuổi theo Võ Huyền.

Võ Huyền cũng dẫn bảy người đi theo mình đến chỗ để thịt Cuồng Đao Trư.

Chỉ mới ở trong hang động một lúc, tuyết ngoài trời đã rơi càng ngày càng nặng.

Tám người cũng mau chóng chạy đến chỗ để thịt.

Dưới ánh lửa chập chờn, Võ Huyền có thể thấy Tiểu Ưng đang đứng trên tấm da lợn đậy bên trên đống thịt.

Nó giống như đang tận hưởng những bông tuyết rơi trên người mình vậy.

Võ Huyền lại không thấy Mộc Thố liền lên tiếng gọi nó.

Dưới nền tuyết gần đống thịt, Mộc Thố vẩy vẩy tuyết trên người nhảy về phía Võ Huyền.

Võ Huyền đưa tay để nó nhảy lên người mình, thấy nó run bần bật vì lạnh, hắn liền tạo ra ngọn lửa từ hỏa diễm sưởi ấm cho nó.

Mộc Thố trong tay Võ Huyền cảm nhận cái ấm áp từ hỏa diễm, thân thể liền mềm nhũn, hai tai dài quận tròn lấy thân thể nó lăn vào trong ngực hắn.

Hắn lại gọi Tiểu Ưng một tiếng, nó liền bay trở lại đậu trên vai hắn.

Võ Huyền liền bỏ nó vào trong ngực, quay lại nói với bảy người kia. "Mọi người đến đây đi."

Tráng hán thô tục một mạch chạy tới, Võ Huyền bảo tráng hán. "Thịt ở dưới tấm da."

"Ừ, ừ, để ta làm." Tráng hán lật tấm da ra.

Bên dưới đống thịt được Võ Huyền cắt thành từng khối xếp một cách tỉ mỉ khiến tráng hán trợn tròn mắt, hắn dơ ngón cái về phía Võ Huyền khen ngợi. "Huynh đệ thật có nghề."

Vẻ mặt Võ Huyền sau lớp mặt lạ cười trừ một tiếng, hắn chẳng biết mình có giỏi hay không.

Nhưng do mấy năm ở cùng Tiểu Ngân làm hắn có chút tay nghề về việc xử lý thịt lợn.

Võ Huyền lại lấy mấy bó củi khô hắn đã chuẩn bị từ trước được cất dưới đống cỏ khô ra.

Mấy người kia cũng chẳng hề tỏ ra ngại ngùng, mà cùng nhau tới xiên thịt cùng đốt lửa lên.

Thương Ngưu không đi xin ăn mà ngồi không, hắn thuần thục để những xiên thịt lên trên dàn bếp vừa dựng xong.

Hắn điều chỉnh lửa phía dưới, còn không quên pha cả gia vị ướp lên thịt, mọi việc làm một cách vô cùng thuần thục.

Trong lúc đó, mọi người cũng dần làm quen với nhau.

Người đàn ông trung niên được gọi là đại ca của sáu người kia chủ động giới thiệu. "Huynh đệ ta giới thiệu một chút, ta là Thương Hổ."

"Tên đang nướng thịt kia là Thương Ngưu, nhị đệ của ta."

"Cặp song sinh này là tam tứ đệ của ta, Thương Cuồng và Thương Mạnh."

"Còn ba vị muội muội của ta là Thương Hương, Thương Liên, Thương Khê."

"Không biết huynh đệ tên là gì?"

"Võ Huyền." Võ Huyền đáp lời của Thương Hổ.

Thương Hổ gật đầu, thấy Võ Huyền kiệm lời, hắn chủ động hỏi tiếp. "Võ huynh đệ đi một mình sao."

"Phải, ta đi một mình." Võ Huyền gật đầu đáp, song lại có chút hơi đề phòng.

Thương Hổ là người nhạy bén, nhận ra Võ Huyền có chút cảnh giác liền cười nói. "Huynh đệ không cần sợ hãi, bọn ta chỉ hỏi thăm một chút thôi."

Võ Huyền gật đầu.

Cô gái đội mũ che mặt hỏi Võ Huyền. "Võ huynh định đi tới Diện thành sao?"

Võ Huyền nghe câu hỏi vô tình của cô gái, hắn cười đáp. "Không ta tới kinh thành để gia nhập Ngu Linh học viện."

"Hả?" Cô gái kinh ngạc nhìn Võ Huyền nói. "Võ huynh đã là nhị cấp sơ kỳ mà vẫn muốn ra nhập học viện sao?"

"Ta nghĩ dù cấp độ nào cũng có thể gia nhập học viện mà và ta mới chỉ mười bốn tuổi gia nhập học viện hình như không có vấn đề gì." Võ Huyền nói.

"Hả? Mười bốn tuổi? Tiểu đệ đệ?" Thương Ngưu đang nướng thịt thì nghe Võ Huyền nói thì kêu lên.

"Mười bốn tuổi! Võ huynh mười bốn tuổi? Cách ngươi nói chuyện đâu có giống." Cô gái nhìn Võ Huyền nói.

"Thất muội, chú ý ngôn từ?" Thương Hổ ho nhẹ một tiếng, hắn lại hướng Võ Huyền nói. "Võ huynh đệ tuổi trẻ tài cao, không ngờ mười bốn tuổi đã là nhị cấp sơ kỳ, tuổi trẻ tài cao a."

"Cứ gọi tiểu đệ là được rồi, ta cũng ít tuổi hơn mọi người mà, không cần phải huynh đệ gì đâu." Võ Huyền nói.

Thương Hổ gật đầu, hắn lại chỉ về cô gái đội mũ choàng đầu. "Thương Khê cũng là học viên lớp nhị cấp của Ngu Linh học viện, có gì không biết đệ cứ hỏi nó, không cần ngại."

"Vậy tiểu đệ cũng không ngại." Võ Huyền chắp tay nói.

"Ăn trước, ăn trước, có chuyện gì nói sau, thịt nóng vẫn ăn là ngon nhất." Thương Ngưu đặt xiên thịt nướng nóng hồi vào một tấm lá dài bảo mọi người.

"Đúng, ăn trước đã." Thương Khê bỏ cái mũ che mặt ra.

Võ Huyền ngồi đối diện Thương Khê dĩ nhiên là nhìn thấy dung mạo của nàng, hắn sững sờ nhìn khuôn mặt ấy, mà không để ý đến Thương Ngưu đang đưa cho hắn một xiên thịt.

"Ta nói Võ tiểu đệ, dung nhan của tiểu thất có chút không được giống người bình thường, nhưng vẫn là một cô nàng xinh đẹp, ngươi không cần phải nhìn tiểu thất một cách nhất kiến chung tình như vậy chứ." Thương Ngưu trêu đùa, dí vào tay Võ Huyền xiên thịt lợn đang nóng hổi.

Bạn đang đọc Khống Thú Đại Luc (Khống Thú) sáng tác bởi haidongi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidongi
Thời gian
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.