Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đối thoại cùng Thái Diễm và Hoàng Kim Viên

Tiểu thuyết gốc · 1554 chữ

Chương 65: Đối thoại cùng Thái Diễm và Hoàng Kim Viên

Có những kẻ thù, bọn chúng yếu đuối, hèn nhát, chúng không dám nhắm thẳng vào chúng ta, nhưng chúng sẽ ở sau lưng tìm cách làm hại tới những người thân của chúng ta.

Miễn là chúng ta chịu sự đau khổ thì mục đích của chúng đã đạt được, chúng vui sướng, chúng cười, vì khi có nguyên tắc từ bên trên cản trở là kim bài miễn tử của chúng thì chúng vẫn có thể ngồi cười.

Dù chúng ta có cố gắng nhưng sẽ chẳng thể lúc nào cũng kè kè bên cạnh người thân của chúng ta, bảo vệ họ, điều tốt nhất chúng ta nên làm là giúp người thân của mình mạnh lên, mạnh hơn kẻ thù đang hăm dọa chúng ta.

Võ Huyền nhìn đống xác chết không đầu, hắn trầm tư nhớ lại những lời mà Mộng Diễm thường bâng quơ nói với hắn, khi đó hắn chưa hiểu hết nhưng giờ thì hắn đã hiểu.

Vốn Võ Huyền định dẫn hai người Thái Diễm và Hoàng Kim Viên vào trong lều luôn, song bị Thái Diễm cản lại:

“Tiểu Huyền, cứ thế bỏ đi đống thịt này à, ngươi phải biết linh lực từ trong người mấy tên cường giả thất cấp, lục cấp cực kỳ bổ ích cho sủng thú.”

Võ Huyền nghe lời của Thái Diễm thì hơi rùng mình, nhưng nghĩ lại mình cũng đâu phải người tốt đẹp gì, tuy không tận tay giết người nhưng cũng gián tiếp giết chết cả nghìn người, đâu cần tỏ vẻ gì, hắn liền bảo bảy huynh đệ họ Thương thả sủng thú của mình ra, còn chính hắn cũng thả Tiểu Ưng và Mộc Thố ra.

Trong vòng chưa đến nửa canh giờ khi Hoàng Kim Viên giết chết tám người của Mộng gia, hai người của Trưởng Khống Giả đóng ở nơi phụ cận cưỡi sủng thú phi hành đuổi đến.

Hai người nhìn thấy những xác chết không đầu của Mộng Gia đã bị nhiều con sủng thú vây quanh ăn thịt chỉ còn lại từng khúc xương trắng được vứt trồng đống lên nhau.

Hai người đều cảm nhận linh lực từ những bộ xương phát ra đều là tứ cấp hậu kỳ, cả hai âm thầm nhíu mày, rốt cuộc ai dám làm trái lệnh của Trưởng Khống Giả ban ra.

May mà khi cả hai đang định tóm một tên binh lính tra xét, thì Ngô Sơn xuất hiện, hắn vội can ngăn. “Mạnh Trường, Đinh Vân tới chỗ ta rồi nói.”

Cả hai người của Trưởng Khống Giả nhìn thấy Ngô Sơn thì từ trên sủng thú phi hành đáp xuống, người tên Mạnh Trường đã nói ngay. “Ngô Sơn, ngươi làm sao mà giết chết được tám kẻ thất cấp với lục cấp này.”

Ngô Sơn gượng cười, khuôn mặt hắn có chút khó coi nói. “Mạnh Trường coi trọng ta quá rồi, Ngô gia chúng ta không đỡ nổi quyền uy của Mộng gia đâu.”

Cả hai người của Trưởng Khống Giả nhìn nhau, cả hai bọn hắn đều đến từ gia tộc thất cấp ở tầng, cũng coi như là quyền quý một phương, lại là một trong số thành viên cấp thấp của Trưởng Khống Giả, thân phận cũng đã đủ tung hoành, nhưng nghe thấy Mộng gia thì không phải là gia tộc mà bọn hắn có thể tưởng tượng tới, nghe đồn rằng lão tổ Mộng gia cũng đã sắp đạt tới đế phong, ngang bằng với ba vị trưởng lão linh thú đế phong của Trưởng Khống Giả.

Cả hai lắp bắp kinh hãi nói: “Là ai làm?”

“Là ta.” Hoàng Kim Viên vén cửa lều ra, thân hình to lớn cùng mái tóc và bộ lông ngực màu hoàng kim của hắn vô cùng chói mắt, đủ làm cho hai người của Trưởng Khống Giả biết, người này là linh thú hóa hình.

Hoàng Kim Viên ném cho hai người của Trưởng Khống Giả một tấm lệnh bài.

Hai người Mạnh Trường, Đinh Vân vội bắt lấy tấm lệnh bài màu tử sắc, bên mặt sau của nó có khắc chữ ‘Trưởng Lão’ chiếm phần lớn tấm lệnh bài, mặt trước khắc chìm ba chữ ‘Hoàng Kim Viên’.

Hai người nhìn rõ tấm lệnh bài vội cúi người. “Ra mắt Hoàng trưởng lão.”

Hoàng Kim Viên gật đầu, phất tay nói. “Giúp ta dọn dẹp chỗ này cho sạch sẽ, đừng hỏi nhiều, rõ chưa?”

“Rõ.”

Hai người Mạnh Trường, Đinh Vân nhanh chóng dọn dẹp đống xương, rồi cùng Ngô Sơn vào lều nói chuyện.

Bên trong lều của Võ Huyền, những tấm da thú dày được trải kín mặt đất, hắn ngồi chính giữa, hai người Thái Diễm cùng Hoàng Kim Viên mỗi người ngồi một bên, bảy huynh đệ họ Thương thì ngồi đối diện ba người.

Võ Huyền cầm trên tay bảy chiếc Càn Khôn Giới lấy được từ đám người Mộng gia, hắn đưa nó cho Thương Hổ:

“Huynh nhận chủ rồi phân phát cho mọi người, không gian bên trong Càn Khôn Giới lớn hơn Hắc Không Trạc rất nhiều, bên trong mỗi cái ta đều để một nghìn kim sủng tệ nhưng hiện tại ở tầng một thì không dùng được, phải lên tầng hai với tầng ba.”

Thương Hổ gật đầu, chào qua hai người Thái Diễm và Hoàng Kim Viên rồi rời đi ngay, ngồi trong lều của Võ Huyền áp lực rất lớn, hai đầu linh thú dù không tỏa ra chút uy áp nào, nhưng hắn đã chứng kiến đám người mạnh mẽ kia chết ra sao thì hắn đã hiểu.

Thái Diễm nhíu mày hỏi Võ Huyền. “Tiểu Huyền, ngươi định dùng mấy con kiến hôi này để thành lập thế lực giúp ngươi báo thù sao?”

Võ Huyền gật đầu rồi lại lắc đầu, hắn nói. “Đúng là ta muốn dùng bọn họ giúp ta báo thù nhưng thế lực chỉ có bọn họ chỉ sợ là vĩnh viễn không đủ.”

Thái Diễm nhìn Võ Huyền, nàng nói:

“Ta sống đã nhiều năm, gặp qua đã nhiều chuyện mà ngươi chưa tưởng tượng nổi, ta vẫn nhắc nhở ngươi, điều đầu tiên khi muốn thành lập một thế lực là người dưới trướng của ngươi phải là kẻ trung thành, yếu cũng được, ngu ngốc cũng được nhưng phải trung thành.”

Võ Huyền ánh mắt đăm chiêu, hắn nói. “Trung thành? Quá khó.”

“Điều đó thì phải xem ở ngươi, chỉ cần ngươi cho họ đủ lợi ích và ban ơn thì họ sẽ trung thành với ngươi, Trưởng Khống Giả là một ví dụ.”

Khóe miệng Võ Huyền hơi nhếch lên, hắn xoa xoa hai khỏa thú đan màu trắng và màu đen đeo trên cổ:

“Nếu được, ta chỉ cần sự trung thành của Thú các ngươi, cái ngày mà Tinh điện giết đến thôn ta, ba trận pháp huyền cấp trung phẩm trong vài phút bị phá vỡ, mẫu thân của ta cứ lẩm bẩm nói ‘không thể, không thể’ và câu nói của đám người Tinh điện khi bao vây ta và mẫu thân ‘thôn của các ngươi có những kẻ rất tốt’ bao nhiêu năm ta tự đặt câu hỏi, cuối cùng cũng hiểu được, trong thôn của chúng ta từ lâu đã có không ít kẻ bán mạng cho Tinh điện, mà những kẻ đó lại là người thân cận phụ thân và mẫu thân ta ra, vì chỉ họ mới biết rõ được nơi đặt tâm trận.”

Thái Diễm nghe lời nói của Võ Huyền vẫn còn sự trong trẻo của thiếu niên mới lớn, nhưng nàng có thể thấy được sâu trong ánh mắt của hắn tràn đầy đau khổ và căm giận, nàng không phải người giỏi giúp làm người khác thay đổi cảm xúc. “Ngươi có thể tin chủ nhân và Mộng Diễm đại nhân.”

Võ Huyền mỉm cười: “Mộng Diễm tỷ và Thu Lan tỷ là hai người còn lại ta có thể tin, à không, hiện tại thêm bảy người nữa, dù chỉ là giao dịch.”

Hoàng Kim Viên duỗi duỗi cổ tay ra trước mặt, hắn nói:

“Người tên Thương Hổ rất quyết đoán, cái ngày mà hắn không do dự khắc lên bản mệnh thú tâm nguyện trung thành với ngươi khiến ta cũng rất bất ngờ, nhưng ta không ngờ hắn còn kéo theo cả đệ đệ và muội muội của mình vào, hắn nhìn ra được tương lai của ngươi, nhưng cũng không quên người thân của mình, con người này xem như có tình có nghĩa, chứ không phải là kẻ nhìn vào lợi ích quá nhiều, tìm được vài người như vậy, ngươi sẽ không sợ bị phản bội.”

Thái Diễm lại nói. “Nói thì nói thế, nhưng chúng ta vẫn là linh thú, không thể khuyên ngươi quá nhiều, dù sao bọn ta không thể hiểu hết về ý nghĩ của nhân loại các ngươi, ta vẫn khuyên ngươi cố gắng bái được Man Mộ Thần làm sư phụ, như vậy Man Mộ Thiên sẽ là sư phụ ngươi, nói về cách thu phục lòng người Man Mộ Thiên là kẻ đứng đầu đại lục.”

Bạn đang đọc Khống Thú Đại Luc (Khống Thú) sáng tác bởi haidongi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidongi
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.