Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phong Vũ

Tiểu thuyết gốc · 1569 chữ

Chương 72: Phong Vũ

Ngô Sơn nhìn những cây trúc đổ rạp xuống mà miệng đắng chát, khuôn mặt hắn khó coi nói. “Võ Huyền, chút ngươi còn một trận đấu với một người thực lực nhị cấp sơ kỳ, ngươi luyện tập thành bộ dạng này chút nữa làm sao đấu.”

“Không sao đâu, ta ngồi nghỉ một lúc là hồi phục linh lực ngay thôi.” Võ Huyền vừa nói rồi lấy ra một bình đan dược, hắn lấy hai viên bỏ vào trong miệng lại đút cho Tiểu Ưng và Mộc Thố ăn.

Cứ thế một người hai thú ngồi giữa sân tuyết hấp thu linh lực từ đan dược để hồi phục.

Ngô Sơn và Doãn Nguyệt đưa mắt nhìn nhau, vậy mà lại phục dụng đan dược, quả nhiên là người của thế lực cửu cấp.

Tuy Võ Huyền phục dụng chỉ là đan dược nhất cấp hạ phẩm nhưng với hai người Ngô Sơn và Doãn Nguyệt từ bé sống trong gia tộc thất cấp cũng không dám tùy ý phục dụng đan dược hồi phục như vậy, thường phải đến lúc linh lực cạn kiệt và trong lúc cần thiết thì mới dám bỏ đan dược ra dùng.

Vì những thế lực thất cấp như bọn họ đều chỉ được Trưởng Khống Giả phân phối cho một lượng đan dược nhất định, cả gia tộc thất cấp phân phối đều ra mỗi người một tháng cũng chỉ được một hoặc hai viên đan dược, nếu tháng nào minh thú tấn công thì coi như tháng đó không có đan dược để phục dụng.

Chuyện như thế cũng không phải đại lục thiếu đan sư mà đan sư trên có rất nhiều, nhưng hễ đan sư muốn phát triển tới tiềm lực tận cùng của bản thân đều sẽ gia nhập vào Đan phong hoặc Trưởng Khống Giả.

Trong hai thế lực lớn này, Đan phong lại nghiêm cấm đan sư của họ luyện đan cho những gia tộc bên ngoài, chỉ những gia tộc trong vòng xoáy của họ mới có được sự giúp đỡ của đan sư.

Trưởng Khống Giả thì thoáng tay hơn nhiều, chỉ cần có đan sư gia nhập vào thế lực của họ mỗi tháng đều sẽ được phân phối một lượng đan dược nhất định, thế nên những người có tiềm lực trở thành đan sư của các gia tộc đều chọn Trưởng Khống Giả làm nơi lương tựa.

Nhưng Đan phong vốn là cái nôi của luyện đan sư từ xưa, nên số lượng đan sư trên đại lục năm phần thuộc về Đan phong, ba phần thuộc về Trưởng Khống Giả, hai phần còn lại thuộc về cửu đại cổ tộc.

Những gia tộc nhỏ như Ngô gia và Doãn gia chẳng có được mấy người đan sư, mà đan sư trong gia tộc đều lựa chọn bước vào Trưởng Khống Giả để có thể đi xa hơn, cũng vì có họ mà các gia tộc của bọn hắn mới được phân phối đan dược.

Đã mười năm từ khi xuống tầng một, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy một người tùy ý phục dụng đan dược như vậy, chính bởi vì cả tầng một chẳng có mấy đan sư, mà những đan sư ấy lại không phải người mà bọn hắn có thể nhờ vả.

Võ Huyền sau một nén hương hấp thụ toàn bộ linh lực từ hai viên đan dược thì linh lực trong cơ thể hắn đã hoàn toàn hồi phục, hắn nói với Ngô Sơn. “Ngô phó viện trưởng, ta đã hoàn toàn hồi phục có thể sẵn sàng cho trận đấu rồi.”

Ngô Sơn nhìn Võ Huyền nhắc nhở. “Võ Huyền, ngươi tùy ý phục dụng đan dược như vậy rất lãng phí, nên để những lúc cần thiết thì hẵng phục dụng, bình thường dùng dược dịch là được.”

Võ Huyền lờ mờ đoán được ý nhắc nhở của Ngô Sơn, hắn nói. “Ngô phó viện trưởng yên tâm, đan dược này là ta luyện chế ra, cứ hết là ta có thể luyện chế.”

Ngô Sơn và Doãn Nguyệt nghe vậy thì nói. “Ngươi là đan sư sao? Vậy thì tùy ngươi.”

Ngô Sơn và Doãn Nguyệt cả hai đưa mắt nhìn nhau, không phải là dược sư sao, sao lại là đan sư rồi, nhưng cả hai đều có cùng chung một ý nghĩ, phải kết giao.

Doãn Nguyệt dẫn Võ Huyền xuống núi, còn Ngô Sơn thì nhanh chóng đi lên đỉnh núi, hắn tới một ngôi nhà trúc, không do dự gõ cửa. “Phong Vũ thúc.”

Một giọng già nua từ trong phòng truyền ra. “Vào đi.”

Ngô Sơn mở cửa bước vào, từ trong phòng tràn ra nồng đậm mùi dược liệu cùng mùi khét phả thẳng vào mũi của hắn.

Trong phòng một lão già lưng gù, mặc một đạo bào màu xám, lông mày lão dài rủ xuống đùi, ánh mắt lão mệt mỏi, lão dùng sức lực yếu ớt của răng cửa để cắn chặt một viên đan dược màu đỏ.

Bên cạnh lão, một thiếu nữ xinh đẹp đang điều khiển hỏa diễm luyện chế dược dịch, thấy có người vào, thiếu nữ liền tăng cường hỏa diễm mau chóng kết thúc việc luyện dịch.

Lão già lấy một cây gậy đập vào tay của thiếu nữ, lão khàn khàn nói. “Thanh Vân, bình tâm.”

Thiếu nữ bị lão già nhắc nhở thì bĩu môi, song nàng vẫn giảm hỏa diễm giống như trước, bình tĩnh luyện chế dược dịch.

Ngô Sơn ngồi xuống đối diện với lão già. “Phong Vũ thúc tình trạng của ngươi sao rồi?”

Phong Vũ yếu ớt nói. “Yên tâm, ta còn sống được vài năm, Thanh Thu sao rồi.”

Nhắc đến Thanh Thu, Ngô Sơn liền nói. “Con bé rất tốt, trong Thiên Thú giới tìm được Hỏa Sa Miêu, mấy tháng di chuyển trên đường cũng không có hoang phế tu luyện, đã đạt đến nhất cấp trung kỳ.”

Phong Vũ gật đầu.“Vậy là tốt, Thanh Vân cũng thu phục được Hải Ngạc Quy, coi như cũng tương đồng với Hỏa Sa Miêu.”

Ngô Sơn nhìn thiếu nữ gật đầu. “Thanh Vân thật không tồi, vừa luyện dược vừa tu luyện vẫn ngang bằng với Thanh Thu, rất cố gắng.”

Thanh Vân được khen thì hướng Ngô Sơn mỉm cười, nàng đang muốn nói cảm ơn, thì bị Phong Vũ ngăn lại. “Tập trung.”

Thanh Vân bị ngăn lại thì lè lưỡi rồi lại tiếp tục luyện dược, Phong Vũ hỏi Ngô Sơn. “Con không tìm đến ta chỉ vì mấy việc nhỏ này đúng không?”

“Dạ, chuyện là như vậy.” Ngô Sơn kể về những chuyện liên quan đến Võ Huyền cho Phong Vũ viện trưởng nghe.

Phong Vũ nghe Ngô Sơn kể xong, thì lão đưa tay lấy viên đan dược xuống, ánh mắt vô cùng nghiêm túc, kể từ khi trốn tránh với Đan phong, lão chưa bao giờ suy nghĩ nghiêm túc như thế này.

Sau một hồi suy nghĩ, Phong Vũ nói:

“Tiềm lực của đứa trẻ này rất tốt, nhưng con lên nhớ thiên tài chết yểu rất nhiều, đánh đổi vận mệnh của ba gia tộc chúng ta vào một đứa trẻ, quá mạo hiểm.”

“Con biết, nhưng chúng ta chưa cần thiết phải làm điều đó ngay, trước cứ để Thanh Vân, Thanh Thu và Đại Hùng làm bằng hữu với Võ Huyền trước, dù sao Võ Huyền cũng ở lại tầng một ít nhất đến tứ cấp, như vậy chúng ta có thể quan sát.” Ngô Sơn nói.

Phong Vũ gật đầu. “Cách này cũng được, con đi tìm Ngôn bảo nó chú ý đến Võ Huyền, nếu được để hắn gia nhập Quản phòng, vừa rèn luyện cũng vừa để hắn tiếp cận với nhiều tài nguyên hơn.”

“Dạ, con sẽ nhắn với Phong Ngôn, Phong Vũ thúc, tam trưởng giả không thể giúp người xóa bỏ cấm chế của Đan Phong sao?” Ngô Sơn nhìn tình trạng tiều tụy của Phong Vũ không nhịn được mà hỏi.

Phong Vũ ánh mắt mờ mịt. “Phá thì phá được nhưng cái giá phải trả quá đắt, ta quyết định sống thêm vài năm giúp Thanh Vân xây dựng vững căn cơ về luyện đan, xong sẽ gửi nó tới Trưởng Khống Giả.”

Cương Thanh Vân bên cạnh không nhịn nổi mà rơi nước mắt, tay nhỏ nắm lấy cánh tay đã khô héo của Phong Vũ.

Từ nhỏ nàng đã sống với ngoại công cũng là người biết rõ nhất tình trạng của người, cứ mỗi lần ngoại công nàng dậy nàng về luyện dược, miệng của ngoại công luôn rỉ máu, thi thoảng nàng còn nghe thấy tiếng rên rỉ của ngoại công, những năm nay cứ mỗi ngày nàng đều cố gắng nhưng khi nghe ngoại công nói nàng càng cảm thấy cố gắng của mình dường như không đủ so với tốc độ già đi của ngoại công.

Phong Vũ khẽ vuốt đầu Cương Thanh Vân, lão yêu chiều nói. “Con không cần phải lo lắng cho ta, sống hơn trăm năm đã quá đủ với một kẻ tư chất thấp kém và bán linh hồn cho thú vật như ta, tương lai của Phong gia đều phải nhờ cậy vào Nam Sương, Ngôn, con và Thanh Thu.”

Bạn đang đọc Khống Thú Đại Luc (Khống Thú) sáng tác bởi haidongi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidongi
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.