Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đấu với Lôi Thiên Long

Tiểu thuyết gốc · 1524 chữ

Chương 74: Đấu với Lôi Thiên Long

Võ Huyền thấy đối thủ đã thoát khỏi Băng Sương, nên hắn liền hủy nó đi để tránh tiêu hao linh lực không cần thiết.

Băng Sương tan đi, Võ Huyền và Tiểu Ưng xuất hiện không xa Lôi Thiên Long và Lôi Phước Long.

Võ Huyền thấy tay của Lôi Thiên Long và Lôi Phước Long đã bị thương, không chần chờ, hắn ra lệnh cho Tiểu Ưng dùng Phá Hoa Tuyết tấn công, chính hắn cũng muốn thi triển thêm Phá Hoa Tuyết để có thể kết thúc trận đấu này.

“Dừng được rồi.” Doãn Nguyệt chắn trước người của Lôi Thiên Long, trên tay nàng xuất hiện một thủy cầu lớn hấp thu toàn bộ Phá Hoa Tuyết của Võ Huyền và Tiểu Ưng.

Võ Huyền nhìn Doãn Nguyệt đã đứng ra bảo vệ Lôi Thiên Long thì trận đấu đã có kết quả, hắn liền thu tay không để tiêu tốn thêm linh lực làm gì cả.

Doãn Nguyệt nhìn tay của Lôi Thiên Long và Lôi Phước Long, trong đầu nàng tự hỏi, Băng Ưng có sủng kỹ lợi hại như vậy sao?

Nàng nói với Lôi Thiên Long. “Mau trị thương đi.”

Lôi Thiên Long gật đầu. “Vâng, lão sư.”

Võ Huyền và Tiểu Ưng đi đến, trong tay hắn từ lúc nào đã cầm một hộp gỗ mà lúc hắn đi xuống không hề có cầm theo, hắn nhìn Lôi Thiên Long đang bôi dược dịch cho chính mình thì nói:

“Ngươi dùng dược dịch như vậy thì ít nhất một tháng vết thương mới khỏi.”

Lôi Thiên Long nghi hoặc nhìn Võ Huyền.

Võ Huyền nói. “Ta giúp ngươi chữa trị, dược dịch lấy của ngươi, công chữa ta lấy mười sủng tệ, năm ngày sau ta đảm bảo vết thương của ngươi đóng vảy.”

Lôi Thiên Long không tin nói. “Ngươi lấy gì để đảm bảo? Ta làm sao có thể tin ngươi?”

Võ Huyền chỉ vào Thương Khê. “Có thể hỏi nàng ta, xem ta có phải là dược sư hay không?”

Lôi Thiên Long nhìn Thương Khê, hắn cũng không lạ dị cô gái này, ở trong lớp thiên phú của nàng cũng rất tốt, nàng ta từng được Dược phòng của học viện mời tham gia, chỉ là hắn mới tham gia lớp nhị cấp không rõ nàng ta ra sao.

Khi Lôi Thiên Long đang chần chừ, thì thiếu niên ngày hôm trước luyện tập với Tử Lôi Xà mà Võ Huyền thấy tiến lên hỏi Thương Khê. “Bạn học Thương Khê, bạn học vừa đấu với đệ đệ ta có phải dược sư không?”

Thương Khê gật đầu nói. “Lôi Mãng, Võ Huyền là dược sư, ta cũng đang học luyện dược từ hắn.”

Thiếu niên tên Lôi Mãng gật đầu, hắn hướng Võ Huyền nói. “Bạn học, ngươi chữa tay giúp Thiên Long và sủng thú của đệ ấy, sủng tệ trả ngươi không thiếu một đồng.”

Lôi Mãng nói rồi lấy ra hai mươi sủng tệ đưa cho Võ Huyền.

Võ Huyền lấy từ tay của Lôi Mãng mười sủng tệ. “Ta làm hắn và sủng thú của hắn bị thương nên chỉ lấy một nửa thôi.”

Không đợi Lôi Mãng nói thêm, Võ Huyền liền cầm lấy hai cái bình dược dịch từ tay Lôi Thiên Long, hắn đổ một chút dược từ hai cái bình ra tay.

Sau đó hắn nhìn màu sắc của hai loại dược dịch, nhìn ra chất lượng dược dịch không tồi.

Hắn ngửa bàn tay của Lôi Thiên Long rồi đổ Cầm Huyết dược dịch lên trước, dùng tay thoa đều tất cả dược dịch ra, đợi chừng ba phút xác định máu đã cầm lại hoàn toàn, hắn mới đổ dược dịch dùng để hồi phục da lên trên, xong dùng băng linh lực phủ qua một lượt mỏng trên tay.

Nhìn công việc đã xong xuôi, Võ Huyền nói. “Đợi lớp băng tan ngươi lại dùng Hoàn Bì dược dịch một lần nữa, trong năm ngày sẽ đúng như lời ta nói.”

Lôi Thiên Long gật đầu nhớ lời dặn của Võ Huyền.

Doãn Nguyệt đằng sau vỗ vai Võ Huyền nói. “Ngươi chính thức gia nhập vào lớp nhị cấp rồi, hiện tại cần đến Quản phòng để đăng ký phòng ở, nhớ dùng lệnh bài mà học viện đã phát cho ngươi, chuẩn bị sẵn hai mươi sủng tệ tiền phòng trong một năm, tiền ăn thì tùy theo ngươi đăng ký.”

Võ Huyền gật đầu đã hiểu, hắn hỏi. “Doãn Nguyệt lão sư, Quản phòng ở hai tòa tháp bên kia sao?”

“Phải, mau đi đi, tối nay ngươi không thể ngủ phòng Ngô Sơn nữa đâu.” Doãn Nguyệt phất tay nói.

Võ Huyền mỉm cười rời đi.

Võ Huyền chỉ vừa đi được một đoạn, Thương Khê đằng sau đã gọi với. “Võ Huyền đợi ta.”

Võ Huyền đợi Thương Khê đến gần thì hỏi. “Có chuyện gì sao?”

Thương Khê nói. “Ngươi chưa quen thuộc học viện, để ta dẫn ngươi đi, tránh để đắc tội với người ta dẫn đến phiền phức không đáng.”

Võ Huyền mỉm cười. “Chỉ là đăng ký nhận phòng thôi, đâu có đắc tội với ai?”

Thương Khê làm bộ mặt dày dặn kinh nghiệm chỉ bảo. “Đó là ngươi chưa biết thôi, trong học viện, Quản phòng, Khố phòng với Dược phòng là những nơi bá đạo nhất học viện, không cẩn thận đắc tội với họ thì rất khổ.”

Võ Huyền khó hiểu, song cũng không có thắc mắc. “Cùng đi.”

Hai ngươi tới trước hai tòa tháp màu đen, Thương Khê chỉ vào tòa tháp bên trái:

“Bên kia là Khố phòng, bình thường học viên không được vào, con bên này là Quản phòng bình thường học viên cũng không được vào nhưng khi đăng ký một vấn đề gì đó và liên quan đến tranh đấu trong học viện thì có thể vào tố cáo.”

Võ Huyền gật đầu.

Thương Khê nói. “Lấy sẵn lệnh bài học viện phát ra, để cho họ kiểm tra chúng ta mới được vào trong.”

Hai người đến trước hai người canh cửa Quản phòng, thì một người nói. “Xuất ra lệnh bài.”

Võ Huyền và Thương Khê liền xuất ra lệnh bài, người canh cửa nhìn qua hai lệnh bài, xong trả lại cho hai người, hắn nói. “Vào đi.”

Võ Huyền và Thương Khê đi vào trong, không gian bên trong quản phòng tuy có ánh đèn chiếu sáng nhưng thiết kế của tháp không đón ánh sáng từ bên ngoài khiến cho cảm giác bên trong tháp có chút u tối.

Thương Khê dẫn Võ Huyền đến trước một thiếu nữ đứng bên trong một quầy ở góc tường, nàng hướng về thiếu nữ nói. “Mi tỷ, ta theo lời Doãn Nguyệt lão sư dẫn học viên mới này tới đăng ký nhà ở.”

Người tên Hà Mi gật đầu, nhàn nhạt nói. “Lệnh bài.”

Võ Huyền liền đưa lệnh bài trong tay đặt lên quầy.

Hà Mi cầm lệnh bài lên, nàng vừa đọc đến tên của Võ Huyền trên lệnh bài liền nói. “Phong đại nhân bảo ngươi lên tầng hai gặp người, phòng số ba, cầu thang đằng kia, Thương Khê ngươi ở đây chờ.”

Thương Khê không thể làm gì khác là ở lại, chỉ để Võ Huyền mình đi lên trên tầng, hắn đi tới phòng số ba thì gõ cửa.

Một giọng nói trong trẻo bên trong phát ra. “Vào đi.”

Võ Huyền mở cửa đi vào, hắn nhìn không gian tối thui bên trong căn phòng, chỉ có duy nhất ánh sáng phát ra từ một cây nến đã sắp tắt, hắn cảm nhận được không gian căn phòng rất lớn một chút ánh sáng từ cây nến chẳng thể chiếu sáng được toàn bộ, mà một chút ánh sáng nhỏ ấy khiến cho căn phòng trở lên đáng sợ.

Võ Huyền thầm nghĩ, bảo sao người bên dưới của Quản phòng ai nhìn cũng âm u, đến cả chủ nhân của họ cũng âm u như quỷ thế này thì bảo sao người trong Quản phòng không như thế.

Thông qua ánh nến Võ Huyền có thể thấy được vị tên là Phong quản sự này, nhìn ngoại hình của cô thì rơi vào độ tuổi hai năm, khuôn mặt trắng hồng, hai mắt to tròn trong sáng, mái tóc đen dài đổ xuống như thác vắt lên hai vai, thân hình nàng khá cao lại có phần mảnh khảnh, lại mặc thêm một bộ y phục màu đen bó sát thân khiến người nhìn có cảm giác nàng có phần gầy gò.

Võ Huyền có thể nhìn thấy được trên đùi của nàng còn có một con hồ ly màu trắng, đuôi dài của nó rủ xuống đất, cái đầu của nó cứ nhìn về phía hắn, nhất là ánh mắt nó cứ chăm chăm nhìn hắn.

Võ Huyền thầm mắng trong lòng một tiếng, Bạch Diện Hồ Ly, đây là muốn dùng huyễn tượng lừa hắn à.

Bạn đang đọc Khống Thú Đại Luc (Khống Thú) sáng tác bởi haidongi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidongi
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.