Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phí Hàn Tinh

Tiểu thuyết gốc · 1529 chữ

Chương 77: Phí Hàn Tinh

Một bóng trắng giữa trời đêm từ trên đỉnh núi Ngu Linh phi thân xuống bên dưới, giữa đêm tuyết bóng trắng như hòa mình vào thiên địa.

Bóng trắng lướt qua từng bông tuyết cuối cùng đáp xuống một nóc nhà, nhẹ nhàng gõ lên cửa đá. “Võ Huyền.”

Võ Huyền bên trong phòng vẫn đang mải mê luyện đan, cả người lấm lem tàn dược, nghe thấy thế có người gọi hắn chẳng buồn để tâm mà nói vọng ra. “Ta đang bận, có chuyện gì để mai nói.”

Bạch bên ngoài đã ngửi thấy mùi đan dược tỏa ra từ cánh cửa đá, nàng không khỏi lắc đầu. “Giống quá.”

Nàng nói vọng vào bên trong. “Võ Huyền, ta là Bạch, hai vị đại trưởng giả và nhị trưởng giả xuống đây tìm ngươi cả hai bảo ta mang ngươi đến Bạch Vân Động nói chuyện.”

Võ Huyền nghe hai người Man Hoành Thiên và Man Anh Trúc xuống dưới tầng một thì có chút bất ngờ, hắn vẫn điều khiển Long Hỏa để chuẩn bị ngưng đan, một tay thì phi lệnh bài vào cửa để cửa mở ra, hắn ngó đầu ra nói. “Bạch tiền bối, ngươi vào phòng chờ ta một chút.”

Bạch nhìn vào trong thấy Võ Huyền đang ngưng tụ đan dược thì mỉm cười, song nụ cười của nàng dần trở lên ngưng trọng.

Hỏa diễm đỏ rực trên tay Võ Huyền khiến cho huyết mạch của nàng sôi sục, một áp lực vô hình đè ép xuống người nàng, truyền thừa trong đầu nàng đột nhiên tuôn ra hàng loạt thông tin về hỏa diễm kia, Bạch thì thầm nói:

“Long Hỏa, Long Hỏa,..Hỏa Long tộc… bảo sao từ lúc ta đến gần phòng Võ Huyền đã thấy toàn thân nóng lên bất thường, dường như Long Hỏa trên tay hắn chỉ mới tạo thành”

Võ Huyền thấy Bạch không có đi vào, hắn lại ngó đầu ra thấy Bạch vẫn đang đứng ở cửa, hắn thấy được ánh mắt của Bạch tuy không chăm chú nhìn vào hỏa diễm trên tay hắn nhưng vẫn cứ một mực toàn bộ chú ý lên người hắn.

Võ Huyền sao không nhận ra Bạch đang chú ý điều gì, hắn thầm trách mình mải mê luyện dược mà quên mất điều cần che dấu, nhưng chuyện đã lộ hắn cũng lười tiếp tục che dấu.

Bạch từ bên ngoài nói vọng vào. “Ngươi yên tâm ta sẽ không nói việc ngươi có Long Hỏa cho ai biết, bao gồm cả chủ nhân, nhưng có thể nói cho ta biết, có phải ngươi đã gặp các vị tiền bối linh thú ở Thiên Thú giới hay không?”

Võ Huyền gật đầu coi như xác nhận, hắn lại nói. “Những thứ khác ta không tiện nói ra.”

Bạch ngoảnh mặt ra sau ngắm nhìn trời tuyết mà mỉm cười, vậy truyền thuyết là thật, linh thú các nàng quả thật còn lưu lại cường giả ở Thiên Thú giới.

Bạch ném cho Võ Huyền một chiếc lông vũ màu đen, nàng truyền âm cho Võ Huyền:

“Cần gì giúp thì dùng linh lực truyền tâm niệm vào đó sẽ có một linh thú cửu cấp trung kỳ tới giúp ngươi, đừng ngại, có gì cứ phân phó để cho nàng làm.”

Võ Huyền khó hiểu nhìn Bạch, hắn vẫn không rõ tại sao nàng lại tốt với hắn như vậy, không ngờ lại cho hắn một bảo tiêu cửu cấp trung kỳ, còn mạnh mẽ hơn so với cả Viên thúc.

Nhưng hắn không rõ đây là tốt hay là xấu nữa.

Ngưng đan thành công, hắn theo như thói quen định cho vào bình nhưng có vẻ số bình trống đã hết, hắn liền đút cho Tiểu Ưng và Mộc Thố bên cạnh mỗi con hai viên, rồi mau chóng đi theo Bạch.

Bạch không nhiều lời, một tay ôm Võ Huyền mà bay về phía sau núi Ngu Linh, Bạch khởi động truyền tống trận đưa cả hai tới Bạch Vân Động.

Vào Bạch Vân Động, Bạch lại ôm Võ Huyền thoáng chốc di chuyển đến đình viện, nàng thả hắn xuống rồi đi đến bên Man Mộ Thần.

Võ Huyền chân vừa chạm đất liền bị một cỗ lực lượng kéo hắn vào trong đình viện, cỗ lực lượng kia tan biến kéo hắn tới bên người một mỹ phụ, nàng ngắm nghía Võ Huyền một hồi, rồi nhét vào tay hắn một viên Lưu Hồn Bích Ngọc. “Cất đi.”

Sau khi Man Anh Trúc đưa cho Võ Huyền một khối Lưu Hồn Bích Ngọc liền đẩy hắn ra.

Võ Huyền lúc này mới nhìn rõ số người trong đình viện, Man Mộ Thần và Bạch đã gặp thì không nói đến, ngồi đối diện Man Mộ Thần là một người đàn ông trung niên, vừa nhìn người đàn ông trung niên hắn đã đoán được đấy là ai, từ phong thái, dáng ngồi, ánh mắt đều toát ra sự bá đạo cùng trẫm tĩnh của người lãnh đạo, người đàn ông chắc chắn là Man Hoành Thiên, đại trưởng giả của Trưởng Khống Giả chứ không thể là ai khác.

Thiếu niên, thiếu nữ đứng đằng sau Man Hoành Thiên có lẽ là người hầu của hắn, ngồi kế Man Hoành Thiên là mỹ phụ vừa tặng Võ Huyền một khối Lưu Hồn Bích Ngọc, có lẽ là Man Anh Trúc, còn mỹ phụ đằng sau có lẽ cũng là người hầu của nàng.

Võ Huyền sau khi xác định thì cúi đầu chào. “Tiểu bối Võ Huyền ra mắt đại trưởng giả, nhị trưởng giả cùng các vị tiền bối.”

Man Hoành Thiên phất tay, hắn nói:

“Không cần nhiều bậc lễ nghĩa như vậy, Võ Huyền, ta tìm con đến đây chính là nói đến chuyện nhận con làm đệ tử, những lời Mộ Thần nói với con ngày hôm trước không cần để ý, ta nhận con làm đồ đệ.”

Võ Huyền nghe Man Hoành Thiên nói thì ứ họng, đại trưởng giả không hổ lại đại trưởng giả quá bá đạo, những câu trước nói thì bình thường nhưng tới câu ‘ta nhận con làm đệ tử’ lại hướng thẳng vào mặt Man Mộ Thần mà nói, như muốn tuyên bố cho Man Mộ Thần biết hắn đã nhận Võ Huyền là đệ tử, Man Mộ Thần không có quyền can thiệp.

Võ Huyền nghĩ bụng, hiện tại không quỳ thì còn lúc nào quỳ, hắn liền không chần chừ quỳ xuống dập đầu. “Bái kiến ba vị sư phụ.”

Man Hoành Thiên cười nói. “Tốt.”

Man Anh Trúc mỉm cười nhìn Võ Huyền liên tục gật đầu.

Man Mộ Thần thì thở dài.

Mấy người hầu xung quanh cùng nhau hướng Võ Huyền hô. “Thiếu chủ.”

Quá trình nhận đồ đệ và sư phụ nói ra thì dông dài nhưng chẳng quá vài phút để thầy và trò nhận nhau.

Võ Huyền được Man Anh Trúc kéo tới ngồi cạnh, nàng liên miệng hỏi thăm hắn những chuyện từ ngày sống ở Võ thôn ra sao, cùng với Mộng Diễm, Thu Lan thế nào, cứ mỗi lần Man Hoành Thiên cùng Man Mộ Thần muốn chen ngang muốn hỏi Võ Huyền đôi điều đều bị Man Anh Trúc lườm cho không dám nói.

Mãi đến khi không còn chuyện để hỏi thì Man Anh Trúc bất ngờ nhấc Mộc Thố từ trong ngực Võ Huyền ra, rồi đánh một chưởng vào người khiến cả người hắn toàn thân cứng đờ như bị băng linh lực đông cứng toàn thân, cả người giống như rơi xuống âm hàn không thể động đậy, bản mệnh thú tâm và hai khống thú tâm của hắn như hoàn toàn bất động.

Võ Huyền trong lòng cười khổ mặc niệm vậy mà lại chết, không ngờ.

Ngay khi tâm hắn tưởng như đã chết thì Man Anh Trúc bên cạnh hắn tinh nghịch cười nói:

“Con đừng lo lắng, đây là món quà thứ hai ta tặng cho con, Phí Hàn Tinh, thứ này ta đã mất trăm năm dùng trận pháp ngưng tụ băng linh lực ở Nam Tuyết Tuyệt địa để có thể ngưng tụ ra, nó sẽ giúp Tuyết Băng Tằm của con nhanh chóng ngưng tụ thú đan, còn giúp con về sau có thể dễ dàng cảm ứng được băng và thủy linh lực.”

Man Hoành Thiên ngồi đối diện nghiền ngẫm. “Phí Hàn Tinh quả không sai, rất thích hợp cho hai con sủng thú trong người con, Anh Trúc vẫn là chu đáo hơn ta, quà của con ta cũng sớm chuẩn bị xong, đợi con hấp thu hoàn toàn Phí Hàn Tinh thì món quà của ta sẽ tặng cho con.”

Man Mộ Thần vẫn là nhìn Võ Huyền một cách đầy thương cảm, đồ đệ ngốc nha, ta đã cố gắng ngăn cản con trở thành đồ đệ của hai ma quỷ này rồi, ta đã làm hết sức, nghĩ rồi hắn lấy bên trong Càn Khôn Giới của mình ra một viên quang thạch.

Bạn đang đọc Khống Thú Đại Luc (Khống Thú) sáng tác bởi haidongi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidongi
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.