Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Long Quy tiên sinh

Tiểu thuyết gốc · 1557 chữ

Long Quy tiên sinh nghe Yên Nhu nói trên người mình, lão hơi mỉm cười, thành tâm cung kính đáp. “Bẩm đại nhân, tiểu nhân trước đây từng sống trong phần mộ của Yên Vân Thành đại nhân, được người ban cho tạo hóa mới thành công được như hôm nay.”

Yên Nhu cả người run rẩy. “Gia gia.”

“Đại nhân, Yên Vân Thành đại nhân dặn dò tiểu nhân, đợi khi ngài về thì dẫn ngài tới di chỉ tiếp nhận truyền thừa của ngài ấy.” Long Quy tiên sinh nói.

“Hiện tại ta không thể đến được, ngươi cũng không cần mang phu quân ta tới di chỉ vội mà hãy chăm sóc chàng cho tốt, đợi khi phu quân có đủ thực lực ngươi hướng dẫn chàng tới nhận truyền thừa, chàng sẽ có cách mang đến cho ta.” Yên Nhu nói.

“Vầng, đại nhân.”

Yên Nhu trầm tư hỏi. “Tình hình hiện tại của đám người phản bội cùng minh thú thế nào?”

“Bẩm đại nhân, đám người bên ngoài đại lục trên đế phong trung kỳ không thể tiến vào đại lục vì khi xưa sáu vị thánh huyền đã dự tính được trên đại lục có người phản bội và họ có thể sẽ trở lại gây tranh đấu trên đại lục lên đã phong ấn đại lục lại, nếu muốn tiến vào đại lục cách duy nhất là đi qua vết cắt mà minh thú tạo ra.

Còn minh thú hiện tại vẫn đang lảng vảng bên ngoài đại lục, chúng chỉ thường xuyên tiến vào đại lục với một lượng nhỏ, thế lực Trưởng Khống Giả vẫn đang sai sử người trên đại lục hàng năm chống lại sự xâm lược của minh thú.” Long Quy tiên sinh nói.

Yên Nhu gật đầu, nàng khẽ vẫy tay, một viên thú đan bạch sắc cùng một viên thú đan hồng sắc và một viên thú đan hắc sắc bay ra từ người Võ Huyền, nàng đưa chúng đến chỗ Long Quy tiên sinh:

“Huyết mạch của ngươi đã không còn thuần khiết của tộc Long Quy, thực lực về sau sẽ là một điều khó tiến thêm, điều tốt nhất ta có thể nghĩ ra cho ngươi là hấp thu thật nhiều huyết mạch linh thú cao cấp khác.

Viên thú đan này của Hỏa Long tộc sẽ có hữu ích với ngươi, còn viên thú đan tộc Yên Vân Hoàng này dành cho nàng ta, còn viên thú đan của Dạ Điệp tộc, ngươi đưa nó cho tiểu băng điệp kia, thay ta dạy dỗ nàng một chút, việc của nàng là thay ta phục thị phu quân của ta.”

Long Quy tiên sinh cung kính đáp. “Đại nhân yên tâm, tiểu nhân sẽ xử lý mọi chuyện ổn thỏa.”

Yên Nhu gật đầu. “Sử dụng liên lạc thông qua hai phiến đại lục bằng linh lực khiến ta tiêu hao khá nhiều linh lực, nếu không có chuyện gì quan trọng đừng làm phiền đến ta.”

Yên Nhu nói rồi lại hòa vào ngực Võ Huyền trước đó nàng không quên hôn hắn.

Long Quy tiên sinh đưa cho Yên Nhu viên thú đan của tộc Yên Vân Hoàng, lão nói:

“Giữ lấy, mỗi ngày hấp thu huyết mạch còn sót bên trong viên thú đan, dần dần nó sẽ thay đổi huyết mạch của ngươi, đừng có liều mạng hấp thu, huyết mạch của Yên Vân Hoàng tộc không phải thứ ngươi có chịu được ngay đâu.”

“Dạ, tiên sinh.” Hạc Nhi đón lấy viên thú đan mừng rỡ, tộc Quang Phổ Thần Hạc các nàng trời sinh huyết mạch hoàng kim sắc trung phẩm không cách nào thay đổi được, thực lực người cao nhất trong tộc vẫn luôn duy trì ở cửu cấp hậu kỳ, không có cách nào đột phá lên đế phong.

Nay có viên thú đan của tộc Yên Vân Hoàng, khiến nàng có thấy được hy vọng đột phá đế phong, thậm chí còn hơn thế, song nàng lại tò mò hỏi Long Quy tiên sinh. “Tiên sinh, nên làm sao đối phó với Tuyết Điệp, nàng nhưng rất ngoan cố.”

Long Quy tiên sinh hừ lạnh một tiếng. “Nếu nàng không biết điều thì ta sẽ đến tộc Băng Tuyết Điệp tìm người khác đến phục thì thiếu chủ, còn nàng chẳng qua cũng chỉ là một con linh thú cửu cấp mà thôi, nên biết vị trí của mình.”

Long Quy tiên sinh không đợi Hạc Nhi phản ứng đã rời đi.

Hạc Nhi nhìn theo hướng cửa đá mà thở dài, nàng mong rằng Tuyết Điệp có thể hiểu ra, vì trong mắt cường giả như Long Quy tiên sinh, Tuyết Điệp chẳng khác nào có rác.

Mà từ biểu hiện của Long Quy tiên sinh, nàng có thể thấy được ngài ấy vô cùng tôn kính với vị đại nhân vừa xong, linh thú các nàng vốn đơn giản nếu biểu thị sự tôn kính chính là biểu thị của sự trung thành tuyệt đối, không có phản bội.

Lời của vị đại nhân kia đối với Long Quy tiên sinh sẽ luôn có sức nặng để lão làm việc, nếu việc lão được giao không thể hoàn thành thì người chịu tội chính là người không hợp tác với lão.

Linh thú có huyết mạch hoàng kim sắc các nàng bình thường vẫn luôn tôn kính trọng nhau không quá phân biệt thực lực, nhưng khi uy quyền của cường giả bị lay động thì sự kính trọng sẽ không tồn tại mà quy tắc tự nhiên sẽ thay thế tất cả.

Dù nàng và Tuyết Điệp hay so đo, nhưng cũng là bằng hữu nhiều năm, không cứ như vậy mà chết.

Hạc Nhi thở dài một tiếng, việc này đã không phải điều nàng có thể quyết định, nàng hóa thành một con tiểu hạc bay vào trong tay áo Võ Huyền.

Trong lúc mọi việc xảy ra xung quanh Võ Huyền liên quan trực tiếp đến hắn mà hắn như chẳng hề hay biết, hắn chỉ tập trung luyện ra được đan dược.

Cầm trong tay ba bình đan dược nhất cấp thượng phẩm trong tay, Võ Huyền liền đưa cho Tiểu Ưng và Mộc Thố ăn, tuy không phải đan dược chuyên dùng cho sủng thú băng hệ, phong hệ và mộc hệ nhưng để cung cấp một lượng linh lực lớn thì vẫn có thể.

Võ Huyền mở cửa đá ra ngoài hít thở không khí, việc luyện chế ba bình đan dược nhất cấp thượng phẩm không làm hắn thấy mệt mỏi nhưng hắn không rõ hiện tại ngày tháng ra sao.

Lần trước tự nhận truyền thừa của nhị sư phụ đã tốn mất của hắn gần một ngày, lần này nhận truyền thừa chỉ sợ là lâu hơn, hắn vẫn nên gặp Thương Khê hỏi chuyện về tình hình bên ngoài một chút.

Hắn chỉ sợ thời gian quá lâu, đã qua ngày hẹn của hắn với mấy người Thương Hổ.

Mặc kệ trời chưa sáng, Võ Huyền sang bên phòng Thương Khê gọi cửa.

Thương Khê đang ngủ nghe thấy tiếng Võ Huyền gọi mình thì vội bật dậy đi ra mở cửa, cánh cửa đá mở ra, nàng nhìn hắn trách cứ:

“Võ Huyền, lần trước đệ không phải hẹn đại ca mấy ngày sau có việc đi sao, đã qua một tuần đệ không liên lạc với đại ca làm huynh ấy rất lo lắng, lại cả trên lớp học, Doãn Nguyệt lão sư liên tục hỏi ta rằng đệ đi đâu.”

Võ Huyền nghe Thương Khê nói thì hơi bất ngờ, nhận truyền thừa của Độc Hương gia lại khiến hắn mất một tuần, hắn gật đầu nói. “Tỷ mặc lại y phục đi, dẫn ta đi gặp Hổ ca.”

Thương Khê nghe Võ Huyền nói thì xấu hổ, hiện tại nàng hiện tại đang mặc y phục đi ngủ, nhiều chỗ trắng muốt trên cơ thể để lộ ra ngoài, nàng vội vàng đóng cửa, xong mau chóng thay y phục ra gặp Võ Huyền.

Theo lời Võ Huyền dặn dò lần trước đã mua một căn nhà phía bắc cạnh sông Hồng Giang.

Sông Hồng Giang nằm sau núi Ngu Linh, con sông này chảy từ bắc chảy xuống nam, chia cắt Cương Thanh thành làm hai nửa, hoàng thành được xây dựng bên mặt đông con sông, còn Ngu Linh học viện thì nằm ở bên mặt tây.

Vốn trời sáng đi thuyền lên mặt bắc sẽ nhanh hơn, nhưng hiện tại trời chưa sáng kiếm người lái thuyền rất khó, Võ Huyền và Thương Khê bắt buộc phải đi xe ngựa lên phía bắc.

Dừng ở mạn phía bắc, Võ Huyền và Thương Khê đi đến trời sáng thì đến một căn nhà có cổng gỗ cao hơn hai mét, bốn phía tường gạch vây xung quanh, hai người vừa đến Thương Hổ đã ra mở cửa cho hai người vào.

Võ Huyền và Thương Khê theo Thương Hổ vào trong, Võ Huyền nhìn ngắm ngôi nhà không tệ, đủ rộng rãi cho hai mươi người cùng sủng thú sinh hoạt, hắn hỏi Thương Hổ. “Hổ ca, vì sao huynh biết ta và Khê tỷ tới mà ra mở cửa.”

Bạn đang đọc Khống Thú Đại Luc (Khống Thú) sáng tác bởi haidongi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidongi
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.