Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Diễn trò, Suy tính, Dự định hợp tác

Tiểu thuyết gốc · 1539 chữ

Võ Huyền thích thú nhìn chủ nhân giọng nói, tuổi chỉ chừng bằng hắn, chẳng qua người này không bị bệnh bẩm sinh hay giống như hắn bị linh thú ký sinh, mà cả người gầy gò, xanh xao.

Nhìn khóe mắt hắn còn thấy rõ nếp nhăn và vệt đen rõ ràng nhiều đêm chưa ngủ đủ, hắn đứng mà hai chân run rẩy phải dùng linh lực để chèo chống, vẻ mặt hắn ngông cuồng tự đại chỉ tay vào Võ Huyền.

Võ Huyền liếc mắt nhàn nhạt nhìn Cương Thanh Văn, kẻ thích lừa người. “Đúng là ta trêu chọc Thanh Vân? Không những thế ta còn có thể làm như này, Thanh Vân thoải mái chứ?”

Võ Huyền kéo tay Cương Thanh Vân vào trong lòng, để nàng ngồi lên trên đùi hắn, ngón tay khẽ đặt trên môi Cương Thanh Vân, biểu hiện vô cùng giống với một công tử phong lưu.

Mọi người còn trong lớp đều bất ngờ trước hành động của Võ Huyền, tên này vậy mà dám trêu chọc đại công chúa, hắn không sợ Cương Thanh hoàng đế nổi giận giết chết hắn hay sao?

Đại Hùng đang muốn nói gì thì bị Cương Thanh Thu đưa tay ngăn cản, nàng nhìn hắn lắc đầu.

Đại Hùng thấy thế nhíu mày lùi lại, dù hắn quen biết Võ Huyền, biết hắn có linh thú cửu cấp bảo vệ, sư phụ Ngô Sơn cũng bảo hắn phải giao tiếp nhiều với Võ Huyền, không thành bằng hữu cũng đừng làm địch.

Nhưng hắn không ngờ lại thấy Võ Huyền trêu chọc Cương Thanh Vân dù biết mình không bằng Võ Huyền nhưng cũng muốn tiến lên đưa Cương Thanh Vân về, song không ngờ Thanh Thu lại cản hắn, nhìn vẻ mặt nàng lại thấy không có vẻ gì là vội vã mà còn như là ngóng trông điều gì đó.

Cương Thanh Vân ngồi trong lòng Võ Huyền vốn muốn thoát ra nhưng nàng dùng sức cũng không tài nào thoát ra, càng không ngờ Võ Huyền ghé sát vào tai nàng nói nhỏ, hơi thở của hắn làm mặt trắng nhỏ của nàng như chảy máu nhưng cũng thôi có ý muốn thoát ra.

Cương Thanh Văn nhìn biểu muội mình truy cầu bị Võ Huyền ngang nhiên làm nhục, con ngươi hắn khẽ đảo, quát lên. “Ngươi mau thả Thanh Vân ra.”

Nói rồi hắn lao về phía Võ Huyền, hai tay hóa thành thạch quyền muốn nhằm vào mặt Võ Huyền mà đánh.

Võ Huyền chỉ khẽ giơ tay, tuyết trắng sắc nhọn tung bay, những bông hoa tuyết giống y như tuyết thật bay theo hình nón về phía Cương Thanh Văn, Võ Huyền trải qua luyện tập đã sớm sử dụng Phá Hoa Tuyết bằng một ý niệm.

Không ngoài dự tính của Võ Huyền, Cương Thanh Văn chúng phải Phá Hoa Tuyết lập tức ngã lên bàn, trên người xước xát nhiều chỗ, vẫn còn cả hoa tuyết cắm trên người hắn.

Cương Thanh Văn giọng nói yếu ớt. “Ta không có thua, Thanh V...”

Hắn vừa nói hết câu đã ngất lịm.

Cương Thanh Thu đưa mắt nhìn mấy người đi theo Cương Thanh Văn đến. “Còn không đưa hắn đi, muốn Cương Thanh bá giết các ngươi.”

Mấy học viên đi theo Cương Thanh Văn cực kỳ e ngại Cương Thanh Thu mới không dám lên đỡ Cương Thanh Văn, nghe Cương Thanh Thu nói thế vội vàng đỡ Cương Thanh Văn rời khỏi lớp học.

Võ Huyền hướng mắt lên trên lớp nhìn Doãn Nguyệt vẫn đang ung dung theo dõi diễn biến phía dưới.

Võ Huyền khẽ nở nụ cười nhẹ, Doãn Nguyệt thấy hắn nhìn mình cười cũng nở nụ cười quái dị, ánh mắt nàng khẽ đảo rồi đứng lên lặng lẽ rời khỏi lớp học.

Cương Thanh Thu hướng theo ánh mắt Võ Huyền đang dõi theo Doãn Nguyệt lão sư rời đi, lại nhìn tỷ tỷ mình đang xấu hổ muốn chết liền bảo Võ Huyền.“Huyền ca à, người còn định ôm tỷ tỷ ta bao lâu nữa, huynh nhìn tỷ tỷ ta xem, mặt tỷ ấy sắp chảy nước ra rồi.”

Võ Huyền lúc này mới ý thức được, hắn buông Cương Thanh Vân ra, giọng nói nhu hòa. “Thanh Vân, là ta thấy tên Cương Thanh Văn có chút thú vị nên hơi tùy hứng, xin lỗi muội.”

Giọng nói của Võ Huyền mang theo mười phần chân thành, lại tỏ ra sự phiêu lãng khó định, Cương Thanh Vân trải đời còn ít, nàng xấu hổ gật đầu chấp nhận sự xin lỗi của Võ Huyền.

Cương Thanh Thu thì lại chú ý hơn đến câu nói của Võ Huyền, nàng nhíu mày, Cương Thanh Văn rốt cuộc làm sao để khiến Võ Huyền có thể khen ngợi là thú vị, nàng ngọt ngào hỏi Võ Huyền. “Huyền ca, người nói Cương Thanh Văn có chỗ không đúng sao?”

Ba người Cương Thanh Vân, Thương Khê, Đại Hùng cũng hướng mắt về phía Võ Huyền mong đợi hắn giải thích, dù Thương Khê có thực lực cao hơn Cương Thanh Văn một cấp nhỏ nhưng nàng cũng không nhận thấy hắn có gì bất thường, một tên bị đàn bà rút hơn tinh lực thì có gì mà chú ý.

Võ Huyền dưới sự chờ mong của mấy người, hắn chầm chậm nói. “Tên Cương Thanh Văn này không đơn giản như mọi người nhìn thấy đâu, Thương Khê tỷ cho là thực lực hắn cao bao nhiêu?”

Thương Khê dứt khoát trả lời. “Nhị cấp sơ kỳ.”

Võ Huyền chưa vội đáp lời Thương Khê mà lại hỏi tiếp Cương Thanh Thu. “Thanh Thu, có phải Cương Thanh Văn thường xuyên đến kỹ viện do Cương Thanh Di Nam mở ra hay không?”

Cương Thanh Thu gật đầu. “Hắn từ bốn tuổi đã tuyên bố, kỹ viện chính là nhà của hắn, đến nay hắn đã mười bốn tuổi cũng đã sống ở kỹ viện mười năm, huynh nhìn thấy bộ dáng của hắn thì biết.”

Võ Huyền trầm ngâm nói. “Nếu phụ hoàng của muội và Cương Thanh Di Nam mà già bỏ mình, chỉ sợ muội sớm muộn cũng bị Cương Thanh Văn nuốt chửng.”

Cương Thanh Thu không hiểu Võ Huyền muốn nói gì, nàng im lặng chờ hắn nói tiếp.

Võ Huyền nói tiếp. “Cương Thanh Văn thật ra đã là nhị cấp trung kỳ, nếu bình thường thì khó nhìn ra vì trên người hắn có một bảo khí giúp che dấu thực lực.

Có phải mọi người đứng cạnh Cương Thanh Văn luôn thấy cảm giác sự khó chịu đúng không?”

Bốn người Thương Khê gật đầu, quả thật Cương Thanh Văn vừa xuất hiện bốn người quả thật thấy trong người thực sự khó chịu.

“Mọi người đã nghe qua Lô Thử Thú chưa?” Võ Huyền hỏi.

Bốn người lắc đầu tỏ rõ không biết.

Võ Huyền cũng không tiếp tục gây sự tò mò của bốn người, hắn nói. “Lô Thử Thú này là sủng thú bản địa ở một khu rừng trên tầng hai, có huyết mạch hắc sắc hạ phẩm, loài này không sống theo bầy đàn mà chỉ sống riêng lẻ một mình, nếu nơi nào có Lô Thử Thú ở thì trong vòng năm dặm sẽ không có một con linh thú hay hung thú nào khác.

Vì những con Lô Thử Thú thường sẽ tìm đến khiêu chiến những kẻ đang sống trên lãnh địa của chúng và đặc biệt thiên phú huyết mạch của nó làm cho linh thú và hung thú xung quanh cảm thấy ghét bỏ nó, lại có phần sợ hãi nó.

Thường thì sẽ không ai chọn Lô Thử Thú làm sủng thú cả, vì nếu chủ nhân của Lô Thử Thú không kiểm soát được nó, sẽ dẫn đến khí tức của Lô Thử Thú khiến người xung quanh ghét bỏ chủ nhân của nó.”

Cương Thanh Thu kinh ngạc. “Lại có sủng thú kỳ lạ như vậy?”

Võ Huyền mỉm cười nói. “Khống Thú đại lục chẳng có gì mà không là kỳ lạ cả.”

Cương Thanh Thu cũng không muốn nói những chuyện không liên quan nữa, nàng nói với Võ Huyền:

“Vậy theo huynh là Cương Thanh Văn này đã che dấu thực lực, lại dùng sủng thú Lô Thử Thú cùng hành động vô sỉ của hắn làm cho người ta ghét, hắn lại hằng ngày ở trong kỹ viện làm người ta khinh bỉ hắn, để mọi người không chú ý đến hắn, mà chú ý hết lên người phụ thân hắn là Cương Thanh Di Nam.”

“Có thể xem là như vậy, nhưng có thể tên này còn có dấu chủ ý sâu hơn, vì bảo khí kia cũng có thể che dấu thực lực trước tứ cấp hậu kỳ, nếu lúc nãy không phải hắn thoáng dùng linh lực hộ thân thì khó mà phát hiện ra.” Võ Huyền nói.

Cương Thanh Thu một mặt âm tình bất định, nàng nói. “Muội cần phải về bẩm báo với phụ thân chú ý đến người này.”

Bạn đang đọc Khống Thú Đại Luc (Khống Thú) sáng tác bởi haidongi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidongi
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.