Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Huấn luyện

Tiểu thuyết gốc · 1527 chữ

Long Quy thấy Võ Huyền nhìn Tuyết Điệp thì âm thầm gật đầu, đôi mắt già nua của lão nhìn Tuyết Điệp. “Thiếu chủ không cần bận tâm đến nàng ta, chỉ là một chút trừng phạt vì không nghe lời mà thôi.”

Võ Huyền gật đầu. “Thì ra là thế.”

Hắn chẳng biết rõ căn nguyên là vì hắn nên mới có chuyện xảy ra với Tuyết Điệp, hắn vẫn thản nhiên ngồi trong đình viện nghe Long Quy tiên sinh giao phó nhiệm vụ luyện tập hôm nay.

“Mộ Thần đã giao nhiệm vụ rèn luyện thiếu chủ cho ta, lão hủ có cách rèn luyện khác với mấy đứa nhỏ, thiếu chủ thấy chỗ nào chưa vừa lòng thì cứ nói một tiếng.” Long Quy tiên sinh nói với Võ Huyền, trong giọng nói của lão có phần cung kính.

“Tiên sinh quá lời, ngài đã là thầy của ba vị sư phụ, ba vị sư phụ cũng đều là người bễ nghễ trên đại lục, rèn luyện cho đứa trẻ như ta cũng là thừa sức, ta nào dám không vừa lòng.” Võ Huyền cung kính nói.

Long Quy tiên sinh thấy Võ Huyền nói năng khiêm tốn, lão nói. “Thứ nhất lão vẫn giao cho ngài bày hai trận pháp hoàng cấp thượng phẩm, thứ hai luyện ra hai bình đan dược nhất cấp thượng phẩm, còn thứ ba thì ngài có hai lựa chọn, vào Hắc Minh trận luyện tập hoặc ngài ra giúp Tuyết Điệp nâng Hắc Trọng Thạch, mỗi một viên Hắc Trọng Thạch ngài xếp được nàng ta được nghỉ một nén hương.”

Võ Huyền nghi hoặc nhìn Hắc Trọng Thạch cũng chỉ có một trăm viên gần như đã được xếp xong thì hỏi. “Tiên sinh, Tuyết Điệp đã xếp sắp xong Hắc Trọng Thạch rồi thì phải.”

Long Quy tiên sinh lắc đầu nói. “Tuyết Điệp chỉ mới xếp được lần thứ hai, nàng ta bị phạt phải xếp một trăm lần.”

Võ Huyền nhìn bàn tay đã tóe máu của Tuyết Điệp thầm nghĩ Hắc Trọng Thạch này có dấu ám chiêu, ngay cả linh thú cửu cấp hậu kỳ như Tuyết Điệp đều bị hành hạ cho thế kia thì nó quả không bình thường, nhưng Long Quy tiên sinh bảo hắn bê được tất nhiên sẽ có cách để bê lên.

Hắn và Tuyết Điệp chỉ mới gặp nhau, nhưng nàng về sau sẽ bảo vệ hắn, nay nàng bị phạt, hắn có thể nhân cơ hội này tạo thiện cảm với nàng, sau này cả hai sẽ dễ hợp tác hơn.

Võ Huyền nói với Long Quy tiên sinh. “Tiên sinh, ta chọn giúp Tuyết Điệp.”

“Rất tốt, thiếu chủ nên tận dụng thời gian giúp Tuyết Điệp, nếu sau này nàng có bị cụt mất bàn tay nào người cũng đừng hối hận.” Long Quy tiên sinh đầy thâm ý nói.

Võ Huyền cũng không rõ ý của Long Quy tiên sinh, song hắn cũng ra ngoài đình viện bày Hồng Linh trận quen thuộc.

Ba viên khoáng thạch màu đỏ tên là Hồng Huyết thạch được hắn cẩn thận đặt ở ba góc đối nhau, nhỏ máu hung thú lên tay, vận linh lực lên tay, từng văn tự được hắn viết lên trên ba viên khoáng thạch, sau khi vẽ xong, Võ Huyền lại đặt một viên khoáng thạch tên là Linh Phủ Thạch ở giữa ba viên Hồng Huyết thạch.

Khi văn tự cuối cùng được hắn viết lên Linh Phủ Thạch hoàn thành, từng luồng khí hồng sắc từ ba viên Hồng Huyết thạch tỏa ra quanh trận pháp, Linh Phủ Thạch thì tạo ra một sợi dây liên kết với các viên Hồng Huyết thạch.

Võ Huyền đứng bên trong Hồng Linh trận cảm nhận linh khí tứ phía ùa về thì tham lam hấp thu, song hắn chỉ hấp thu một chút thì dừng lại, tâm niệm vừa động hắn vừa động Hồng Linh trận đã thu lại luồng khí hồng sắc, bốn viên khoáng thạch chẳng khác nào những viên đá bình thường.

Võ Huyền không để mất thời gian bày tiếp một trận pháp có tên Hộ Linh trận, cũng là trận pháp hoàng cấp thượng phẩm, trận pháp chuyên dùng để bảo hộ chủ nhân như cái tên của nó, chẳng mất đến nửa nén hương Hộ Linh trận cũng được bầy xong.

Không có nghỉ ngơi, Võ Huyền lại tiếp tục luyện ba bình đan nhất cấp thượng phẩm, tuy không nhanh bằng bày trận nhưng Võ Huyền cũng thuận lợi luyện thành ba bình Băng Linh đan.

Mặc dù thân thể chẳng chút mệt mỏi nhưng thân thể của Võ Huyền vẫn tiêu hao một lượng lớn linh lực, hắn không khách khí nuốt xuống hai viên Băng Linh đan để hồi phục linh lực, chuẩn bị cho việc bê Hắc Trọng Thạch.

Qua một tuần hương, Võ Huyền thân thể tràn đầy sức sống đi đến chỗ Tuyết Điệp, nàng thấy hắn đi đến cũng không nói gì, vẫn tiếp tục bê Hắc Trọng Thạch.

Với sự lãnh đạm của Tuyết Điệp, Võ Huyền cũng chẳng để ý lắm, hắn thử cầm viên Hắc Trọng Thạch lên, đầu tiên hắn cảm giác rằng nó rất nhẹ nhưng chỉ vừa nhâng qua mắt cá chân thì thiếu chút nữa hắn bị sức nặng của nó kéo xuống.

Hắn lại dùng sức đưa Hắc Trọng Thạch lên cao, nhưng dù hắn dùng bao nhiêu linh lực thì mỗi lần chỉ nhấc lên được một chút, mà càng lên cao Hắc Trọng Thạch càng trở lên nặng.

Chỉ nhấc đến hông hắn thôi mà Võ Huyền đã phải dùng đến năm phần linh lực trong người, mà càng ngày nhấc lên cao viên Hắc Trọng Thạch càng nặng, mà tay hắn không thể buông ra để phục dụng Băng Linh đan hồi phục linh lực.

Lại dùng sức nhấc mạnh Hắc Trọng Thạch lên tới ngực, Võ Huyền thấy như cột sống của mình như đang trùng xuống vậy, hắn dồn hết cả số linh lực trong người để đặt viên Hắc Trọng Thạch cuối cùng lên trên đống Hắc Trọng Thạch mà Tuyết Điệp đã xếp.

Vừa đủ một trăm viên hoàn thành thì Long Quy tiên sinh chỉ phất tay một cái đống Hắc Trọng Thạch lại như lông hồng rơi xuống dưới đất.

Long Quy tiên sinh nhàn nhạt nói. “Lần thứ ba.”

Tuyết Điệp hai tay run rẩy, nàng mềm yếu ngã gục xuống đất, tuy vẫn còn ý thức nhưng cả người đã chẳng còn chút sức lực nào, Long Quy tiên sinh nhắc nhở. “Thiếu chủ vừa giúp ngươi nghỉ trong thời gian một nén hương, tận dụng.”

Võ Huyền cả người mệt lả, vội lấy Băng Linh đan ra phục dụng, nhìn Tuyết Điệp cả người nằm đờ ra đất, hai tay của nàng vẫn đang chảy máu, hắn đổ một bình Băng Linh đan ra tay, ngồi xổm trước Tuyết Điệp. “Dùng không? Không có ích lắm với ngươi nhưng có thể góp một phần hồi phục linh lực.”

Ánh mắt Tuyết Điệp vẫn giữ nguyên sự lạnh lùng vốn có nhìn Võ Huyền, làm hắn không rõ cảm xúc của nàng ra sao, Tuyết Điệp mệt mỏi nói. “Có.”

Tuyết Điệp khó khăn lắm mới há được miệng ra, Võ Huyền cẩn thận đút từng viên đan dược vào trong miệng nàng, quay đầu nhìn bàn tay nhỏ máu, hắn lại lấy thuốc cầm máu cùng vải trắng ra băng bó cho nàng.

Băng bó xong cho Tuyết Điệp, Võ Huyền ngồi ngay tại chỗ hồi phục linh lực, chỉ mới bê đúng một viên Hắc Trọng Thạch mà linh lực cùng sức lực bên trong hắn cảm giác đều đã cạn kiệt, nhưng hắn cảm thấy kỳ lạ là không biết vì sao Tuyết Điệp lại yếu đuối đến mức bị mấy viên Hắc Trọng Thạch hành cho như sắp chết.

Qua một nén hương, Võ Huyền tràn đầy sức sống trở lại nhưng Tuyết Điệp dù đã tự ngồi được dậy hồi phục linh lực, chỉ là trên khuôn mặt vẫn đầy sự mệt mỏi.

Võ Huyền nghĩ bụng tranh thủ thời gian cho nàng nghỉ ngơi, việc xếp một viên Hắc Trọng Thạch làm chân thì dễ như ăn kẹo, hắn chỉ cần xếp mười viên làm chân giống lúc trước là có thể giúp Tuyết Điệp tranh thủ nghỉ ngơi được bốn canh giờ.

Long Quy tiên sinh như đọc được ý nghĩ của hắn, lão nói. “Thiếu chủ, nếu người đã giúp Tuyết Điệp thì luật lệ phải thay đổi một chút, chỉ được xếp bảy viên làm chân.”

Võ Huyền nghe xong thì mặt hơi tái nhẹ, không biết có phải mình lựa chọn giúp Tuyết Điệp có phải đang hại nàng hay không? Phải biết nếu xếp bảy viên làm chân thì sẽ phải xếp ba mươi viên Hắc Trọng Thạch khác lên bảy hàng còn lại, mà cứ xếp một viên cao hơn viên trước thì sức nặng của nó lại tăng gấp mấy lần.

Bạn đang đọc Khống Thú Đại Luc (Khống Thú) sáng tác bởi haidongi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidongi
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.