Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Buổi xã giao

Phiên bản Dịch · 3468 chữ

Thành phố Tân, tháng bảy, đầu thu.

Còn cách tám giờ tối năm phút, sau khi hoàn thành công việc Thẩm Tri Hoàn lên một chiếc xe Rolls Royce Phantom màu đen.

Màn đêm buông xuống, gió thổi qua, trông hơi hiu quạnh.

Sau khi lên xe cô lấy hộp phấn luôn mang theo bên người ra dặm lại, cô lau son màu đỏ rực do vai diễn lúc quay phim yêu cầu đi, ngón áp út chấm một ít son màu vàng cam màu mà Lục Tấn thích cẩn thận thoa lên môi.

Giống như một giọt màu rơi vào trong nước, từ từ lan ra.

Sắc đỏ như bị người ta hôn mạnh khiến cô trông vô cùng kinh diễm, đổi màu môi cô lập tức thêm sự nhu tình của thiếu nữ, trông có vẻ trẻ ra nhiều.

Trong túi xách của cô có lọ nước hoa mini Lục Tấn thích, Le Labo số 33.

Thoa một ít lên hai bên cổ.

Xe lái rất ổn định, âm thanh vun vút vang lên bên tai.

Thẩm Tri Hoàn dò hỏi lái xe: "Chú Trương, tối hôm nay đến chỗ tiệc xã giao của Lục tiên sinh sao?"

"Đúng vậy." Lái xe nói: "Lục tiên sinh nói sau khi cô hoàn thành công việc thì tôi đón cô đưa thẳng đến đó."

"Vì vậy tối nay tôi ở lại nhà Lục tiên sinh không về đoàn phim nữa đúng không?

Lái xe lắc đầu: "Việc này Lục tiên sinh không dặn dò, tôi cũng không rõ."

Thẩm Tri Hoàn có tính toán, sau khi tham gia tiệc xã giao với Lục Tấn phần lớn sẽ về biệt thự của anh ta qua đêm.

Vai cô bất giác co rụt lại, cô cúi đầu nhìn điện thoại, vẫn còn 80% pin.

Nhưng cô vẫn cảm thấy bất an.

Cả ngày chỉ cần có chỗ cắm điện, điện thoại của Thẩm Tri Hoàn luôn duy trì trạng thái đang sạc.

Chỉ cần pin không đầy 100% thì cô liền bất an lo lắng, thậm chí đầy 100% rồi vẫn không yên tâm, tốt nhất là cho dù đầy rồi vẫn sạc điện mới thực sự khiến cô yên tâm.

Vì đề phòng chuyện bất ngờ, Thẩm Tri Hoàn vẫn tìm dây sạc cô luôn mang theo người ra đưa lên phía trước: "Chú Trương, sạc điện thoại giúp tôi, cảm ơn."

Sau khi Thẩm Tri Hoàn cắm điện thoại vào, nghe thấy một tiếng tinh, chỗ pin điện thoại hiện hình tia chớp, cô mới cảm giác viên đá đè nặng trong lòng được dỡ xuống.

Thẩm Tri Hoàn còn không dám dùng điện thoại, cô sợ dùng hết pin nhanh hơn sạc, cô chỉ có thể ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ.

Không biết có phải vì do hôm qua vừa mưa, thế giới như được gột rửa trở nên sạch sẽ hơn nhiều.

Số lần cô tham gia tiệc xã giao cùng Lục Tấn không nhiều, nhưng cô không hề thích.

Chỉ khi nào cần bạn đồng hành nữ đi cùng thì Lục Tấn mới đưa cô theo, mà loại xã giao này bên cạnh mỗi một người đàn ông đều có một người phụ nữ đi cùng.

Loại cảm giác này như kiểu mang theo một món hàng hoá và đồ trang trí vậy.

Có một số người mỗi lần lại mang bạn đồng hành nữ khác, cũng giống như đổi thắt lưng, chẳng có cảm giác gì.

Nhưng mà, bạn đồng hành nữ của Lục Tấn chưa từng thay đổi.

Cũng giống như quần áo anh ta mặc đều là loại áo khoác dài màu đen, bên trong là một bộ vest cao cấp được đặt may, rất ít khi thấy anh ta mặc đồ khác.

Người như anh ta đối với việc đã nhận định có sự cố chấp, cố chấp đến mức hơi ngoan cố.

Mới nghe chưa được mấy bài hát đã đến nhà hàng rồi.

Loại nhà hàng này là nơi mà người như Lục Tấn thích đến nhất.

Riêng tư, đắt đỏ, còn một điều quan trọng nhất là phục vụ nhà hàng rất thức thời, không nói linh tinh.

Thẩm Tri Hoàn rút dây sạc ra, cô xuống xe đến trước cửa phòng bao, đẩy cửa đi vào, một mùi xì gà nồng ập đến.

Thẩm Tri Hoàn từng hút xì gà, là một mùi vị hơi phức tạp không nói thành lời, có vị ngọt, vị cỏ cây và vị đắng.

Mà loại mùi này lại đang ập vào người cô từ bốn phương tám hướng, cô cảm giác như linh hồn mình bị cái mùi thuốc nồng nặc này kéo đi mất.

Lục Tấn Nhì thấy cô, khóe môi hơi cong lên, vẫy tay với cô.

Thẩm Tri Hoàn đi đến bên cạnh anh ta ngồi xuống, Lục Tấn gõ gõ bàn, tất cả mọi người lập tức dừng nói chuyện quay qua nhìn.

Giọng nói của Lục Tấn rất trầm, lại có một cảm giác không giận tự uy.

Những người đàn ông có mặt ở đây rõ ràng lớn tuổi hơn anh ta nhưng lại phải nể mặt anh ta mấy phần.

Lục Tấn lạnh lùng giới thiệu: “Đây là Thẩm Tri Hoàn, mọi người đều biết đúng không.”

Nam nam nữ nữ có mặt ở đây thi nhau gật đầu, hướng sự chú ý về phía cô: “Biết chứ, biết chứ, cứ vài ba ngày lại thấy lên hot search, có thể không biết sao?”

Đối với những lời nịnh nọt của những người này, Thẩm Tri Hoàn vẫn hơi chột dạ.

Ai cũng biết những bài hot search đó không phải là lưu lượng của cô, chẳng qua chỉ là tiền của Lục Tấn mà thôi.

Nhưng loại đường đường chính chính tâng bốc xu nịnh, lá mặt lá trái này là việc thường xuyên thấy ở trong giới giải trí.

Lục Tấn cười lại gần Thẩm Tri Hoàn, anh ta dùng giọng nói rõ ràng dịu dàng hơn vừa rồi không nhanh không chậm giới thiệu mấy người đàn ông khác trên bàn: “Đây là nhà sản xuất phim nổi tiếng, đây là tổng giám đốc Trần của công ty giải trí Hoàn Ngu, kia là đạo diễn Ngô, đạo diễn thắng lớn giải Tam Kim.”

Thẩm Tri Hoàn gật đầu chào hỏi không hề bất lịch sự.

Rõ ràng ai ai cũng là người có danh tiếng, nhưng Lục Tấn giới thiệu chẳng khác gì giới thiệu lái xe đầu bếp cả.

Nhưng mà cũng phải, anh ta chẳng thèm để ai vào trong mắt.

Trong mắt anh ta những người này ai ai cũng phải cầu xin anh ta thưởng cho mới có bát cơm ăn.

Lục Tấn thân là nhà tư bản có tiềm lực nhất ở thành phố Tân, ông chủ của tập đoàn Lục thị, ở giới nào cũng có thể một tay che trời.

Thế lực của Lục thị phủ khắp giới bất động sản, giới giải trí, khách sạn,...Tập đoàn có thực lực ngang bằng với Lục thị dùng một bàn tay cũng có thể đếm hết.

Nhưng mà những công ty khác không hứng thú với giới giải trí, vì vậy Lục thị đương nhiên trở thành đại lão tư bản trong giới giải trí.

Trong tay anh ta có tài nguyên tốt nhất, anh ta muốn ai hot thì người đó hot, muốn ai chết thì người đó phải chết.

Không nể mặt ai, lạnh lùng vô cùng, ai ai cũng sợ anh ta.

Thẩm Tri Hoàn chào hỏi các ‘đại lão’, nhìn quanh một vòng, bên cạnh mỗi người đàn ông đều có một nữ nghệ sĩ trẻ tuổi.

Mà trong số đó có không ít đàn ông theo như Thẩm Tri Hoàn biết thì đã có vợ, minh tinh bên cạnh không phải vợ.

Mà trình độ thân mật giữ bọn họ và những người phụ nữ trẻ tuổi kia đã vượt xa phạm vi cái gọi là ‘đồng nghiệp bình thường’ rồi.

Cảnh tượng này khiến người ta cảm thấy hơi không thoải mái.

Thẩm Tri Hoàn uống một ngụm nước, cô không ý thức được rằng bàn tay cầm cốc của mình hơi run run.

Có thể do hôm nay quay phim quá mệt, tay không có lực.

Cô đặt cốc xuống, trên cốc có vết son màu vàng cam rõ ràng.

Lục Tấn liếc mắt nhìn vết son môi, cả người dựa về phía Thẩm Tri Hoàn ôm lấy eo cô, giơ cốc lên: “Nào, kính ảnh hậu tương lai của chúng ta một ly..”

Mấy người đàn ông lập tức có phản ứng cầm cốc rượu lên, vẻ mặt ân cần uống hết.

Thẩm Tri Hoàn lại hít một ngụm khí lạnh.

Cô mới quay bộ phim đầu tiên, còn chưa đóng máy, danh hiệu vinh dự ảnh hậu không biết từ đâu mà ra.

Nhưng mà mọi người đều biết nếu như Lục Tấn có ý này, cho dù diễn viên nam anh ta cũng có cách biến thành ảnh hậu.

Thẩm Tri Hoàn hơi ngại giơ cốc rượu lên, lại bị tay Lục Tấn ấn xuống.

Anh nhướng mày ra hiệu cho Thẩm Tri Hoàn ý rằng cô không cần uống.

Mà những người có mặt không hề bất mãn với hành động không để ai vào mắt này.

Thẩm Tri Hoàn nghe lời đặt cốc xuống.

Cô cũng quen rồi, nơi có người đàn ông khác, Lục Tấn không cho phép cô uống rượu.

Đây là quy định của anh ta.

Bầu không khí tương đối hòa hợp cho đến khi ăn xong bữa cơm, sau khi ăn xong mọi người không hề có ý muốn giải tán.

Có mấy người đã uống rất nhiều, cũng bắt đầu hưng phấn hơn: “Chúng ta chơi trò chơi đi.”

Những người khác hô lên hưởng ứng: “Được đó, chơi trò gì?”

Người đó gọi phục vụ cầm xúc xắc đến nói: “Mỗi người chúng ta có hai con xúc xắc, ai lắc được số thấp nhất thì thua, người thua hoặc là uống rượu hoặc là tìm bất cứ một người khác giới nào đó có mặt ở đây hôn một cái, người đi cùng mình không được.”

“Được được, trò này hay đấy.”

Một đám người hò hét.

Thẩm Tri Hoàn liếc nhìn Lục Tấn một cái, trong lòng cô nghĩ chắc anh ta không hứng thú với trò chơi cấp thấp này đâu.

Ai mà ngờ được anh ta không phản đối, trực tiếp cầm xúc sắc lên bắt đầu lắc xúc xắc.

Giữa lúc đó anh ta cũng không thèm nhìn Thẩm Tri Hoàn.

Người xuất hiện trên bàn này đều là người dám chơi dám chịu.

Thẩm Tri Hoàn vẫn rụt tay nhìn nữ nghệ sĩ mới đối diện cô, cô đột nhiên nhớ lại chuyện mình từng trải qua, cô cũng từng bị người đại diện gọi đến buổi xã giao như vậy.

Nói là cùng các vị lãnh đạo, tổng giám đốc ăn cơm, thực ra ăn cơm là giả, những ‘phục vụ’ sau khi ăn cơm xong mới là thật.

Lúc đó Thẩm Tri Hoàn không đồng ý, trực tiếp chọc giận nhà sản xuất phim, suýt nữa thì phải bồi thường khoản tiền vi phạm hợp đồng vô cùng lớn.

Lúc đó giám đốc công ty cho cô hai con đường lựa chọn, một là học cách làm một nghệ sĩ ‘đúng tiêu chuẩn’, bảo cô nên làm gì thì làm đấy, hai là trả tiền vi phạm hợp đồng rồi thu dọn cút đi.

Công ty giải trí bình thường lúc ký hợp đồng đều đặt ra những điều khoản vô lý, nếu như không hoàn thành công việc giao cho, tiền vi phạm hợp đồng là một con số trên trời.

Hết đường xoay sở, một ngày nào đó cô đến công ty định tìm ông chủ thương lượng xem có thể khoan dung cho cô không, ai ngờ ông chủ đột nhiên trưng vẻ mặt ân cần cúi đầu khom lưng, nói đã có người trả tiền vi phạm hợp đồng cho cô rồi.

Lúc đi ông ta còn nói một câu chẳng hiểu ra sao ‘sau này nếu bay lên đầu cành làm phượng hoàng thì đừng quên chúng tôi’.

Thẩm Tri Hoàn còn tưởng rằng mình bị mê hoặc dẫn đến hoang tưởng, lúc cô không hiểu ra sao đi từ công ty ra, nhìn thấy một chiếc Rolls Royce Phantom dừng dưới lầu, người ngồi trong xe chính là Lục Tấn.

Cô chưa từng gặp người đàn ông nào nho nhã, có phẩm vị như vậy, giơ tay nhấc chân đều có khí chất quý tộc.

Khuôn mặt và khí chất của anh luôn rất xuất chúng, mũi cao mắt sâu, ngũ quan lập thể, mắt sâu không thấy đáy.

Cửa sổ xe của Lục Tấn hạ xuống, lúc anh ta nhìn Thẩm Tri Hoàn, vẻ mặt hơi phức tạp, nhưng chớp mắt đã biến mất.

Lục Tấn chỉ lạnh lùng nói một câu: “Tiền vi phạm hợp đồng là tôi trả thay em.”

Thẩm Tri Hoàn kinh ngạc quên mất hỏi vì sao.

Lục Tấn nhìn cô sửa lại cổ tay áo, đôi mắt sâu như đầm nước nhìn thẳng về phía trước: “Bây giờ em có thể lựa chọn lên chiếc xe này, tôi đảm bảo từ nay trở đi cuộc sống của em sẽ hoàn toàn khác biệt.”

Lúc đó Thẩm Tri Hoàn vẫn chưa biết, bước đi đó của cô sẽ khiến cuộc sống sau này thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Có lúc cô nghĩ, cho dù lúc đó cô không lên xe, với tính cách của Lục Tấn, anh ta vẫn có cách khác khiến cô đi cùng anh ta.

Cô chưa từng cảm thấy lựa chọn lúc đó là sai.

Sau này Thẩm Tri Hoàn mới biết tên của anh ta là Lục Tấn, là người đứng cao nhất trên chuỗi thức ăn trong ngành.

Trong một đêm, danh tiếng của Thẩm Tri Hoàn vang xa, trực tiếp từ nghệ sĩ tuyến mười tám lên thành tuyến đầu.

Đến bây giờ cô vẫn cảm thấy mình đang nằm mơ, vì sao việc tốt như vậy lại xảy đến với cô.

Vì sao lại là cô.

Trong khoảng thời gian hai năm đi theo Lục Tấn, Thẩm Tri Hoàn nhận được tài nguyên tốt mà những người trong giới tranh nhau sứt đầu mẻ trán cũng chưa chắc giành được.

Mỗi lần đi thảm đỏ cũng chỉ có mình cô mặc những bộ thiết kế cao cấp của nhãn hàng nổi tiếng trên thế giới, đeo trang sức có giá hàng triệu không lần nào giống lần nào.

Tất cả mọi người đều cảm thấy cô có chỗ dựa là Lục Tấn, cả đời này sẽ được đi trên con đường trải đầy hoa.

Nhưng chỉ có bản thân cô biết, mỗi bước đi của cô đều vô cùng khó khăn.

Tính cách của Lục Tấn quá ngoan cố, Thẩm Tri Hoàn vĩnh viễn không biết mình chọc giận anh lúc nào, mà Lục Tấn thì luôn dùng một trăm lẻ một phương pháp khác nhau dày vò cô.

“Đang nghĩ gì vậy?” Giọng nói của Lục Tấn phá vỡ hồi ức của Thẩm Tri Hoàn, anh ta lắc lắc ly rượu vang đỏ trong tay, giọng nói trầm trầm: “Chơi đùa chút thôi, đừng căng thẳng.”

Thẩm Tri Hoàn gật đầu, nhưng tay cô vẫn không nhịn được nắm chặt lại.

Trong lòng cô nghĩ nếu như thực sự đến lượt cô thì phải làm sao.

Ở nơi như vậy Lục Tấn sẽ không cho phép cô uống rượu, nhưng nếu như phải hôn người đàn ông khác, có lẽ Lục Tấn sẽ trực tiếp vặn đầu hai người ở đây.

Đối với cô mà nói, đây quả thực là một trò chơi chơi bằng mạng sống mà.

Một đám người bắt đầu lắc xúc xắc trong tay, trong phòng vang lên tiếng vang khiến người ta buồn bực.

Giống như vô số con muỗi vo ve bên tai, trên đầu giống như một sợi dây chun căng chặt, hơi dùng sức là đứt lìa.

Đột nhiên mọi người dừng động tác lại, phòng bao trở nên im lặng.

Chỉ còn lại tiếng hít thở như có như không.

“Mở.” Một người nói.

Mọi người lần lượt mở ra, Thẩm Tri Hoàn nhìn mình trước, một năm một ba, cô thở phào một hơi.

Chắc là an toàn.

Mọi người nhìn một vòng, một minh tinh nữ nhút nhát nói: “Tôi nhỏ nhất.”

Mấy người nhìn cô ta như nhìn trò hay.

Nếu như lựa chọn người khác giới để hôn, là phụ nữ dưới tình huống như vậy đều muốn chọn Lục Tấn, bởi vì địa vị của anh ta cao, lại đẹp trai, hơn nữa với phong độ của anh ta, chắc sẽ không đến mức khiến người ta xấu hổ, ít nhất người không hiểu biết về anh ta đều nghĩ như vậy.

Quả nhiên người phụ nữ đó không hề do dự chỉ về phía Lục Tấn.

Mí mắt của Thẩm Tri Hoàn lập tức giật giật.

Cô không dám nhìn thẳng vào Lục Tấn, sợ ánh mắt của cô sẽ ảnh hưởng đến quyết định của anh ta.

Ánh mắt của Lục Tấn như có như không liếc về phía Thẩm Tri Hoàn, sau đó một tay anh ta chống cằm nhìn thẳng vào Thẩm Tri Hoàn.

Anh ta không hề quan tâm thái độ của những người khác, chỉ đợi phản ứng của Thẩm Tri Hoàn.

“Có chơi có chịu, cô Thẩm chắc cũng không phải là người nhỏ nhen vậy chứ?” Người phụ nữ thua cuộc không hề dè dặt đi thẳng về phía Lục Tấn.

Người phụ nữ đến trước mặt Lục Tấn trực tiếp đặt tay lên vai anh ta.

Lục Tấn lạnh nhạt quay đầu cau mày nhìn cô ta: “Cô do ai đưa đến?”

“Em…”

Người phụ nữ đang định nói chuyện, một người đàn ông ở đối diện đã đứng dậy vội vàng đi qua kéo người phụ nữ lại rồi nói: “Cô quá không hiểu quy củ, tổng giám đốc Lục là người cô có thể tùy tiện chạm vào sao? Mau, tự phạt một ly.”

Người đàn ông nâng một ly rót đầy lên ép người phụ nữ uống hết.

Người phụ nữ không hài lòng, dường như muốn nói ‘không phải mấy người nói muốn chơi sao, sao giờ lại không chơi được”.

Lục Tấn cũng không nói gì chỉ liếc mắt đánh giá người phụ nữ kia, thờ ơ nói: “Tổng giám đốc Từ, ánh mắt không tệ.”

Tổng giám đốc Từ kia lập tức nói: “Nếu ngài thích, hôm nay tổng giám đốc Lục mang về đi.”

“Ấy, tổng giám đốc Lục thật chung thủy.”

Người nói Lục Tấn ‘chung thủy’, Thẩm Tri Hoàn từng nghe thấy rất nhiều.

Nhưng mỗi lần nghe thấy giọng nói hâm mộ như vậy, cô cứ cảm thấy thái độ của đối phương hơi kỳ lạ.

Trong mắt người khác Lục Tấn không gần nữ sắc, ngoài Thẩm Tri Hoàn ra trước nay chưa từng mang bạn đồng hành nữ khác.

Mặc dù người nghĩ đủ mọi cách muốn tiếp cận anh ta rất nhiều, nhưng Lục Tấn không hề có hứng thú với phụ nữ.

Nhưng chính vì như vậy, rất nhiều người đều dùng thái độ ‘rốt cuộc cô dựa vào cái gì’ để đối xử với Thẩm Tri Hoàn.

Cũng giống như người phụ nữ bị phạt rượu, vẻ mặt đầy địch ý nhìn Thẩm Tri Hoàn.

Thẩm Tri Hoàn biết trong lòng cô ta đang nghĩ gì.

Người phụ nữ bị lôi ra ngoài, trò chơi tiếp tục.

Mặc dù Thẩm Tri Hoàn không muốn tiếp tục, nhưng cô không có quyền nói không.

May mà mấy vòng sau cô đều an toàn, cũng không còn có ai dám chọn Lục Tấn nữa.

Lục Tấn nghiêng đầu nhìn Thẩm Tri Hoàn một cái, vẻ mặt cô không cảm xúc, trông sắc mặt không tốt lắm, bởi vì liên tục quay phim rất mệt, cô thực sự không nhịn được ngáp mấy lần.

Lục Tấn thấy vậy ngón tay gõ cạch cạch lên bàn, nói như ra lệnh cho những người khác: “Chơi ván cuối cùng rồi kết thúc.”

Mọi người gật đầu lắc xúc xắc trong tay.

Thẩm Tri Hoàn hơi thất thần, cô khẽ khắc hai cái rồi mở ra.

Hai con một.

Thậm chí không cần nhìn người khác Thẩm Tri Hoàn cũng biết kết cục rồi.

Quả nhiên một lúc sau cô nghe có người nói với cô: “Cô Thẩm, cô thua rồi.”

Bạn đang đọc Không Thua của Hạ Nhật Lộc

Truyện Không Thua tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi La_1224_Nguyen
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.