Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Duyên Thầy Trò

Tiểu thuyết gốc · 1132 chữ

Thời thế loạn lạc, Đại Ca Nam của mấy trăm năm trước đã sớm có được một thời kỳ hưng thịnh, tâm linh cũng vậy, chuyện về ma quỷ từ cổ chí kim luôn luôn là một lĩnh vực nằm ngoài sự hiểu biết của con người, nhưng đâu đó vẫn có nhiều giai thoại huyền bí được truyền tai nhau qua biết bao nhiêu đời, mà qua đó lại vô tình tạo ra những nét đặc trưng riêng của mỗi vùng lục địa. Nhân giới, u minh giới hay là giới tu đạo đi chăng nữa, tất cả cũng đều xoay chuyển dựa vào vòng bánh xe nhân quả luân hồi.

Cơn mưa lớn cứ đổ xuống không ngớt giữa trời đêm, đâu đó trong Nguyệt Lâu thôn có tiếng khóc của một người phụ nữ vang lên giữa cơn mưa dài da diết, cái lạnh thấu xương dù có lớn mạnh đến chừng nào đi chăng nữa thì cũng không thể nào làm cho người đàn bà đó chùn bước, bà ta chạy mãi cho đến khi tìm thấy được một ngôi nhà nhỏ có một cái am trước cổng.

Khẽ đặt vào đó một túi vải to, tiếng sét lúc đó cũng bất ngờ chập choạng làm cho đứa bé trong cái túi khóc ré lên, ngay sau đó ngôi nhà nhỏ ấy cũng bắt đầu sáng đèn, người phụ nữ ôm mặt khóc nức nở, dù có luyến tiếc một chút cũng đành cố mà quay mặt đi, nhanh chóng rời khỏi nơi đó. Tiếng mưa rơi giữa trời khuya, vẫn ì đùng như pháo nổ đêm giao thừa, một người đàn ông trung niên, từ trong nhà ngó ra cái miếu thờ ngài Quan Thánh ngoài cổng thấy có tiếng trẻ khóc cũng lấy làm lạ.

"Đêm hôm khuya khoắt, còn có tiếng ai ở ngoài kia vậy không biết?"

Ông ta quơ đại một cái áo choàng rồi đội mưa chạy ra miếu ngài Quan Thánh xem thử, lúc vừa trông thấy túi vải ở trong miếu, mới hay là tiếng khóc của đứa bé phát ra từ trong đó. Người đàn ông lom khom ẵm đứa trẻ bụ bẫm trên tay, ông vừa dỗ đứa trẻ vừa thầm nghĩ mông lung, rồi lại lật tay ra bấm độn một hồi lâu:

"Hừm! Là ý trời đưa con đến gặp ta sao? nếu đã như vậy rồi… thì ta cũng sẽ dốc lòng mà dạy dỗ con nên người…"

Người đàn ông cứ lục tìm trong túi vải xem coi người bế đứa bé còn có mang theo gì không, nhưng rốt cuộc thì cũng chẳng có gì ngoài một miếng ngọc bội bằng cẩm thạch, trên đó còn có khắc một chữ Tiêu, ông ta thầm ngẫm nghĩ rằng:

“Chắc có lẽ đây là giọt máu của một danh gia lớn nào đó! trên đại lục này có biết bao nhiêu nhánh tông tộc có họ Tiêu, vậy thì là ai được đây?”

Người đàn ông quay đầu nhoẻn miệng cười nhẹ, rồi lại hướng ánh mắt trìu mến nhìn đứa bé:

- Trong họa ắt sẽ gặp phúc, từ nay con sẽ có pháp danh là Minh Phúc, thầy không có gì cho con ngoài cái bùa này cả.

Nói đến đây, người đàn ông trung niên lúi húi lấy trong túi ra một lá bùa được xếp lại thành hình tam giác, bùa cầu an hạ phẩm dù yếu, nhưng nó vẫn lấp lánh ánh sắc của một đạo bùa từ đạo gia có căn cơ thâm hậu. Đứa trẻ sau khi đeo bùa cũng trở nên hồng hào hơn hẳn, không còn quấy khóc nữa.

Mười lăm năm sau…

Cơn gió thổi nhè nhẹ qua những tán cây ở Nguyệt Lâu thôn, vì nằm cách trung tâm thành Hồng Lĩnh gần 200 dặm, nên chắc có lẽ vì vậy mà nơi đây cũng được xem là một trong những vùng đất nghèo và thưa thớt nhất đại lục, thế giới mà cậu bé Minh Phúc sống có tên là Ca Nam Đại Lục, nó được phân chia thành ba lãnh thổ bao gồm Hồng Lĩnh Thành, Nhất Trùng Đế Quốc và còn lại là Bắc Thiên Thành. Mỗi lãnh thổ lại phân bố dân cư khác nhau, người phàm, ma quỷ và tu đạo giả tuy vậy mà vẫn sống xen lẫn với nhau trải dài trên khắp cả Ca Nam Đại Lục.

Nơi đây tồn tại giữa người thường, yêu ma quỷ chướng và còn có một loại nữa tồn tại giữa cả hai thế giới của người và ma, đó chính là tu đạo giả, người tu đạo giả cũng có thể được gọi bằng nhiều tên gọi: đạo sĩ, thiên sư, âm dương sư hay cũng có thể gọi là phong thủy sư. Bởi người tu đạo họ có nhiều đường tu luyện, mà dựa trên thiên phú của từng người để đi theo từng hướng đi đúng nhất.

Giữa tiết trời trong lành, Minh Phúc ngồi tọa thiền dưới một gốc cây to rợp lá trước sân nhà. những luồng linh khí cứ luân phiên xoay chuyển quanh người cậu một cách kỳ diệu, rồi đột ngột lóe sáng lên trong vài giây rồi tắt lịm, cậu thấy mình trở nên minh mẫn hơn, thần trí và các giác quan bỗng nhiên nhạy cảm lên hẳn.

“Hay quá! cuối cùng thì mình cũng đột phá lên được Sơ Đẳng thất phẩm rồi, lần này lão sư mà biết thì chắc chắn sẽ bất ngờ lắm cho mà xem, he he he”

Cậu tự nói chuyện một mình:

- Lão sư từng nói rằng tu đạo không khó, mà cũng không hề dễ dàng gì, trong thế giới của đạo sĩ được chia thành nhiều phẩm cấp khác nhau từ: Sơ - Trung - Cao - Đại - Địa - Huyền - Thiên - Tông và cuối cùng là Đỉnh. Lần này mình bước vào Sơ Đẳng, lại còn bồi luyện được đến thất phẩm thì đúng là một thành tích vượt bậc, chỉ tiếc là vẫn chưa khai mở được âm dương thuần nhãn, làm sao mà trừ ma vệ đạo được.

Đang vui tít mắt thì bất ngờ có một giọng nói quen thuộc gọi vọng ra sân, đó không ai khác chính là Trần Lâm, một tu đạo giả hiếm hoi duy nhất ở thôn Nguyệt Lâu này, lão ta vẫn cứ một cái giọng điệu trầm ấm mà cất lời:

- Tiểu Phúc! con đâu rồi? đừng ham chơi nữa, theo ta vào trong đây.

Minh Phúc giật mình, nghe thấy tiếng của lão sư Trần Lâm gọi mình, liền đứng phắt dậy vừa chạy tọt vào trong nhà vừa nói:

- Dạ! Con đây, lão sư yên tâm, con không có đi đâu xa đâu.

Bạn đang đọc Khu Ma Đạo Sĩ sáng tác bởi tieuhoalong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieuhoalong
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.