Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phàm nhân không có linh căn

Tiểu thuyết gốc · 2269 chữ

"Sư phụ, thế nào?" Mộ Hoài Nam đứng gần đó hiếu kì hỏi.

Đối với dược đạo của Sở Lưu Giang hắn có thể khẳng định đối phương là thiên tài tuyệt diễm, chỉ là không biết về mặt thiên phú tu luyện có được như vậy hay không mà thôi.

"Không có linh căn, thể chất phàm nhân, cũng không có huyết mạch đặc biệt gì." Sa Khách Nhất đọc ra kết quả trên thủy tinh cầu.

"Chuyện này..." Mộ Hoài Nam cảm thấy khó tin không nói lên lời.

Nếu muốn trở thành tu sĩ, chân chính đạp lên con đường trường sinh, đầu tiên cần có một cái tiền đề, đó chính là, nhất định phải có linh căn. Linh căn có thể nói là cầu nối câu thông giữa tu luyện giả cùng linh lực, người không có linh căn, là rất khó liên thông thiên địa linh khí ngoại giới, hấp thu linh khí, đi bên trên con đường tu hành.

Linh căn này rất trọng yếu, đến mức, không có linh căn, cơ hồ liền không có cách nào trở thành tu sĩ, đi lên con đường trường sinh đại đạo. Người không có linh căn gần như chú định cả đời này chỉ có thể làm người phàm sinh, làm người phàm sống, làm người phàm tử.

Đương nhiên, không có linh căn, có thể đi bên trên con đường tu hành hay không, đây cũng không phải là tuyệt đối. Chỉ là, quá trình đi con đường gian nan. Sẽ vượt qua thường nhân tưởng tượng. Ngược lại, có được linh căn, mặc kệ là đi con đường nào, đều sẽ làm ít công to. Tại bất luận thời điểm nào, đều có thể xưng là thiên tài trong thiên tài.

Với thiên phú dược đạo đăng phong tạo cực như của Sở Lưu Giang, Mộ Hoài Nam vốn là mong chờ Sở Lưu Giang cũng có được thiên phú tu luyện tương đồng, cho dù không được như vậy cũng coi như kì tài tu luyện, nhưng kết quả tương phản, Sở Lưu Giang ngay cả linh căn cũng không có.

"Có lẽ là thủy tinh cầu này xảy ra vấn đề, để ta đi đổi cái khác thử lại lần nữa." Sa Khách Nhất cũng cảm thấy nghi ngờ kết quả này.

Đang lúc hắn muốn đi đổi thủy tinh cầu khác, đột nhiên Sở Lưu Giang lên tiếng: "Sa trưởng lão không cần phải đi đổi lại nữa, ta đích thực là không có tư chất tu luyện."

Đối với kết quả dạng này, Sở Lưu Giang đã có thể đoán trước, hắn chỉ là muốn xác nhận lại mà thôi.

Bởi vì hắn thân là một người xuyên việt, ở thế giới trước kia của hắn không hề có cái gì gọi là hệ thống tu luyện, có chăng chỉ là một chút rèn luyện thân thể hoặc là tu tâm dưỡng tính mà thôi.

Sở Lưu Giang trước kia khi còn bị nhốt trong vô tận thời không, hắn đã từng thử tu luyện qua, nhưng bên trong vô tận thời không chịu thời không phép tắc cho nên không thể nào tu luyện. Mười vạn năm cho dù là heo cũng có thể tu luyện thành tiên đế, huống chi hắn cho dù không có linh căn nhưng đã trải qua thời gian đằng đẵng, vậy còn có thể khủng bố tới mức nào?

"A? Vậy thật đáng tiếc..." Sa Khách Nhất vẻ mặt tiếc nuối nói ra.

Nhưng rất nhanh sau đó, hắn suy nghĩ thấu đáo vấn đề, trên mặt cũng không còn hiện lên vẻ tiếc nuối nữa.

Quả thật việc Sở Lưu Giang không có thiên phú tu luyện là đáng tiếc, nhưng nếu như Sở Lưu Giang còn trẻ như vậy mà lại vừa có được thiên phú dược đạo cực cao, vừa là thiên tài tu luyện, vậy chưa nói tới việc hắn có thể sẽ nhìn trúng Vệ Tinh tông hay không, mà chỉ cần tin tức này truyền đến những thế lực đỉnh cấp kia, chỉ sợ lúc đó bọn họ sẽ không tiếc mọi giá cũng hòng lôi kéo hắn đầu nhập thế lực của mình, vậy Cổ Tinh tông còn có thể thu nhận hắn làm đệ tử được sao?

"Mặc dù không có thiên phú tu luyện, nhưng lại là thiên tài dược đạo, có thể tại phương diện luyện đan có thành tựu, về sau nói không chừng địa vị thăng lên nhanh chóng, thậm chí lưu danh vạn cổ, trở thành luyện dược sư truyền kỳ." Sa Khách Nhất nói lời an ủi.

Sở Lưu Giang biết Sa Khách Nhất là thật quan tâm đến hắn nên chỉ nở nụ cười rồi nói cám ơn: "Đa tạ Sa trưởng lão quan tâm, ta tự biết bản thân nên phải làm như thế nào."

Bất quá chỉ là không có linh căn, tu luyện so với người khác chậm hơn mà thôi. Sở Lưu Giang tin tưởng chỉ cần bản thân không ngừng cố gắng nỗ lực, lại công thêm kinh nghiệm tích lũy có được cùng với những bí mật mà chỉ mình hắn mới biết, hắn có thể bù đắp khiếm khuyết của bản thân.

"Tốt, tốt, tin tưởng ngươi có thể làm được." Sa Khách Nhất tưởng rằng Sở Lưu Giang thật lưu tâm lời nói của mình, hài lòng gật đầu.

Sau đó hắn đưa cho Mộ Hoài Nam một tấm lệnh bài, nói: "Hoài Nam, ngươi cầm lệnh bài này đưa Sở công tử đến Chấp Sự đường báo danh, trước để hắn làm đệ tử ngoại môn. Ta có cảm ngộ mới cần phải bế quan một đoạn thời gian, đợi ta xuất quan sẽ nói chuyện này cùng nhị trưởng lão."

"Sở công tử, để ngươi chịu thiệt thòi rồi."

Sa Khách Nhất vốn là muốn để cho Sở Lưu Giang làm đệ tử nội môn, nhưng Sở Lưu Giang không có thiên phú tu luyện, nếu như để cho hắn làm đệ tử nội môn sẽ đưa tới người khác dị nghị, đặc biệt là những đệ tử ngoại môn kia sẽ cảm thấy bất mãn.

Đương nhiên Sa Khách Nhất cũng quá không quan tâm tới cái này, nếu như bọn họ cũng là thiên tài dược đạo, có được kiến thức cao thâm như Sở Lưu Giang hắn cũng không ngại để bọn họ làm đệ tử nội môn. Bất quá hắn cũng cần phải thông báo một tiếng với cao tầng trong tông môn.

Sở Lưu Giang cũng không để ý tới cái này, cười nói: "Không việc gì."

Dù sao bây giờ hắn vẫn chưa có đủ thực lực, nếu để người khác chú ý tới muốn tìm hiểu bí mật trên người hắn vậy thật phiền phức, mặc dù hắn có đầy đủ thủ đoạn cất dấu để bảo vệ bản thân, nhưng không đến lúc nguy hiểm hắn cũng sẽ không dùng đến. Vả lại loại chuyện giống như trong những tiểu thuyết mạng kiếp trước hắn từng đọc qua cái gì giả vờ phế vật sau đó đột nhiên trở mình, không lên tiếng thì thôi, một tiếng hót lên làm kinh người, cái gì hắc thủ sau màn thật sự là kích thích.

"Giả heo ăn thịt hổ, ta thích."

Nhìn bộ dáng vội vàng rời đi của Sa Khách Nhất, Sở Lưu Giang đã hiểu vì sao Mộ Hoài Nam lại đối với dược đạo si mê như vậy, xem ra ít nhiều là ảnh hưởng bởi người sư phụ này của hắn.

Sở Lưu Giang cùng Mộ Hoài Nam sau đó rời khỏi Đan Dược đường, bay thẳng tới Chấp Sự đường trên đỉnh sơn phong khổng lồ.

Không bao lâu sau, hai người đã hạ xuống bên ngoài Chấp Sự đường của Cổ Tinh tông. Nơi đây đệ tử lui tới cũng rất nhiều, bởi vì ở đây còn là nơi cung cấp nhiệm vụ và nhận nhiệm vụ. Mấy lão chấp sự cũng là tuổi tác đã cao, tu vi lại không có đột phá mới bị chuyển tới những vị trí này.

Hôm nay, hai người tới đây, đệ tử không quá nhiều nhưng rất nhiều đệ tử đều đưa ánh mắt nhìn qua Sở Lưu Giang, điều này cũng không phải do trên người hắn có gì đặc biệt mà phần vì trông hắn lạ mặt, phần vì đi bên cạnh hắn còn có Mộ Hoài Nam dẫn đường.

Bởi vậy khi bọn hắn đi vào bên trong Chấp Sự đường, lập tức để bọn đệ tử chú ý. Nhưng sự chú ý này đơn giản là tò mò, cũng chỉ có vài người đi tới chào hỏi Mộ Hoài Nam, thỉnh thoảng lại nhìn sang Sở Lưu Giang.

Rất nhanh sự chú ý của bọn đệ tử lại chuyển dời đi nơi khác.

Đột nhiên, một tiếng kình phong xé rách không khí truyền vào trong tai đám đệ tử trong đây. Các đệ tử nội môn, ngoại môn đều hướng chỗ âm thanh nhìn qua, vừa nhìn lập tức nơi đây trở nên náo nhiệt.

"Đó là Mộc Dao sư tỷ."

Giữa tiếng ồn ào của đám đệ tử, một vệt ánh sáng với tốc độ cực nhanh từ trên bầu trời hướng tới phía Chấp Sự đường. Đợi đến khi ánh sáng màu xanh này chậm lại, Sở Lưu Giang mới nhìn rõ được người tới là ai, không ngờ đây lại là một vị nữ tử.

Nữ tử này mặc bộ y phục màu đỏ nổi bật, dung nhan xinh đẹp tuyệt mỹ, ngũ quan xuất chúng, thanh lệ vô song, trên dưới quanh người toát ra một cỗ khí chất lãnh diễm thoát tục bất phàm.

Nữ tử sau khi hạ xuống liền thu hồi phi kiếm đi đến chỗ mấy vị chấp sự ngoại môn, chúng đệ tử lập tức dạt sang hai bên tạo thành một đường thẳng cho nữ tử đi, hơn nữa còn không quên chắp tay thi lễ chào hỏi.

Mấy vị chấp sự thấy nữ tử thì lập tức nghiêm túc đi ra nghênh đón.

"Mộc Dao tiểu thư, không biết có chuyện gì mà đích thân đến đây?”

Đối với những đệ tử chào hỏi nhiệt tình Tiêu Nguyệt cũng lười để ý, nàng lập tức cầm ra một phần danh sách đưa cho chấp sự rồi nói: “Đây là danh sách nguyên liệu ta cần, mong chấp sự có thể bố cáo nhiệm vụ giúp ta. Đương nhiên phần thưởng cũng rất phong phú, mỗi một loại dược liệu đều sẽ được thu mua với 30 viên linh thạch hạ phẩm và không giới hạn số lượng.”

Nhận được bản danh sách dược liệu của Mộc Dao, đám chấp sự xem qua một lượt rồi khách sáo nói: “Không thành vấn đề, đợi khi nào có người hoàn thành nhiệm vụ ta sẽ thông báo cho Mộc Dao tiểu thư.”

“Vậy cảm tạ chấp sự, Mộc Dao xin phép cáo từ.”

Nói xong Mộc Dao cũng không dừng lại thêm chút nào, nhanh chóng đi ra Chấp Sự đường.

Sau khi Mộc Dao rời đi đám đệ tử đều hấp tấp đi đến chỗ chấp sự. Chấp sự phụ trách cũng không nói nhiều, hắn đi đến chỗ ban bố nhiệm vụ dán lên. Lập tức đám người xúm vào một chỗ nhìn.

"Tử Linh quả, Linh Lung thảo và Thanh Mộc linh đằng!” Một người phía trước đọc lên nội dung nhiệm vụ.

"Tử Linh quả là linh quả nằm bên trong Tử Vong Sâm Lâm, nghe nói nó đã từng mọc ở đó nhưng đã lâu không còn tin tức.” Một tên đệ tử áo trắng đưa tay lên xoa cằm khẽ nói.

"Đại Đồng, ngươi nói chính là Tử Vong Sâm Lâm tràn ngập nguy hiểm kia sao?” Bên cạnh tên nam tử áo trắng vừa nói, có đồng bạn quen biết hắn liền lên tiếng.

Người nam tử áo trắng được gọi là Đại Đồng dường như cũng quen biết người kia, quay sang nói: “Đúng vậy, ta nghe một vị sư huynh từng nhắc tới, ở đó yêu thú nhị giai, tam giai nhiều vô số. Nơi đó là địa phương rất nguy hiểm!”

Một loạt đệ tử nghe vậy có chút ảo não, phần thưởng nhiệm vụ rất phong phú nhưng cũng không thể nhận bừa, hàng năm số đệ tử tông môn ra ngoài làm nhiệm vụ tử vong tỉ lệ cao tới bốn thành. Đặc biệt những nhiệm vụ cần đi xa và đơn độc hành động tỉ lệ còn cao tới tám thành, chỉ cần nhìn số lượng đệ tử tử vong ở bên ngoài mỗi năm là đủ hiểu hoàn thành mỗi nhiệm vụ cũng không phải đơn giản.

Chỉ nhìn qua dược liệu thứ nhất cần tìm chín thành đệ tử ở đây đều quyết định từ bỏ, nhưng không có một ai rời đi, bọn hắn muốn xem ai sẽ tiếp nhiệm vụ này.

Sở Lưu Giang nhìn bên ban bố nhiệm vụ hết sức sôi nổi cũng không muốn hóng hớt, hắn cùng Mộ Hoài Nam đi tới chỗ của một vị chấp sự.

"Hoài Nam đó sao, hôm nay ngươi tới là muốn nhận nhiệm vụ gì?" Vị chấp sự vừa nhìn rõ ràng khuôn mặt Mộ Hoài Nam, trên mặt lập tức lộ ra vẻ mặt cao hứng, chỉ nhìn lướt qua Sở Lưu Giang rồi lập tức không chú ý tới nữa.

Bạn đang đọc Khu Thần sáng tác bởi Typn1711
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Typn1711
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 37

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.