Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lựa chọn công pháp

Tiểu thuyết gốc · 2323 chữ

Sau khi xem xong một lượt ở tầng một, Sở Lưu Giang nhìn lên phía trên hỏi: "Vậy còn tầng ba thì sao?"

"Nghe sư tôn ta nói, tầng ba cất giữ một số bí kíp do sư tổ để lại, chỉ có tông chủ hoặc người lập công lao cực lớn mới có thể tu luyện những bí kíp này, ngoài ra đệ tử trọng điểm bồi dưỡng có thiên phú cực cao cũng được cho phép tu luyện, nhưng số lượng bí kíp cũng có không nhiều, chỉ đếm trên đầu ngón tay." Mộ Hoài Nam trả lời Sở Lưu Giang.

"Ít như vậy?" Sở Lưu Giang nhìn Mộ Hoài Nam hỏi.

"Tuy số lượng ít nhưng đều là bí kíp có phẩm cấp cao, thậm chí còn có cả Thiên giai hạ phẩm công pháp." Mộ Hoài Nam nhỏ giọng đáp.

Công pháp chia ra các cấp bậc từ cao đến thấp lần lượt Thiên giai, Địa giai, Huyền giai, Hoàng giai.

Mà mỗi giai lại phân làm ba phẩm cấp nhỏ, phân biệt là hạ phẩm, trung phẩm và thượng phẩm.

Tổng cộng bốn giai mười hai phẩm.

Thiên giai hạ phẩm công pháp tuy là có cấp bậc cao nhất nhưng lại là công pháp thấp nhất cùng giai.

Sở Lưu Giang nghe được câu trả lời của Mộ Hoài Nam, không hỏi gì thêm, khẽ lắc đầu. Cổ Tinh tông sở hữu bao nhiêu công pháp hắn không biết, nhưng khai phái tổ sư của Vệ Tinh tông Tôn Bảo Chí Tôn có bao nhiêu công pháp hắn lại biết rất rõ, nào chỉ có chút ít công pháp như vậy, cho dù là bí thuật, bảo thuật, cấm thuật,... cũng không phải chỉ có số lượng ít tới thê thảm như vậy, hơn nữa phần nhiều đều là có phẩm cấp cao hơn thiên giai hạ phẩm. Xem ra sau khi Tôn Bảo Chí Tôn đột nhiên biến mất, trải qua gần năm vạn năm truyền thừa cũng đứt đoạn không ít, nói Cổ Tinh tông sa sút cũng không phải không có căn cứ.

Nhưng như vậy cũng có thể hiểu được, dẫu sao vị thế của Cổ Tinh tông cũng đã khác xưa, với thực lực tông môn như hiện tại nếu còn có bí kíp công pháp lợi hại hơn vậy thì sớm đã bị cướp đoạt, trên thực tế có thể giữ lại số bí kíp hiện tại đã là không tệ lắm rồi.

Cuối cùng Sở Lưu Giang ở tầng một chọn lấy một chồng bí kíp lớn, tất cả đều là một chút bất nhập lưu võ kỹ, tâm pháp ngay cả Hoàng giai cũng không đạt được. Bí kíp dạng này, có rất ít người đi tu luyện, rất nhiều bí kíp đều đã phủ kín bụi.

"Làm phiền tránh đường một chút..." Sở Lưu Giang hai tay ôm lấy chồng bí kíp bước đi nói.

Mấy đệ tử đang lựa chọn công pháp đứng gần đó nhìn thấy Sở Lưu Giang đi tới không khỏi bàn luận.

"Người này là ai vậy? Lại mượn nhiều bí kíp vô dụng như vậy?"

"Nhiều bí kíp như vậy! Hắn học hết được sao?"

"Cho dù học được cũng không có tác dụng gì, phẩm cấp của những bí kíp này đều là hạng thấp... căn bản không có uy lực gì hết..."

Sở Lưu Giang căn bản không để ý tới lời của bọn họ, cước bộ vẫn như cũ không nhanh không chậm bước đi.

"Sở sư đệ, chỗ này chỉ là mấy bản võ kỹ, tâm pháp không đáng nhắc tới. Sư đệ có muốn đổi loại khác không?" Mộ Hoài Nam ở đằng sau cũng ôm lấy một chồng bí kíp, có ý nhắc nhở nói.

"Đa tạ sư huynh nhắc nhở, nhưng ta tự có tính toán." Sở Lưu Giang lắc đầu trả lời.

Mộ Hoài Nam không rõ lý do Sở Lưu Giang lựa chọn nhiều loại bí kíp như vậy làm gì. Bất quá thấy Sở Lưu Giang đã nắm chắc như vậy, Mộ Hoài Nam cũng không nhiều lời thêm, tiếp tục giúp Sở Lưu Giang đem đống bí kíp đi đăng ký.

Hai người đi trở lại tới chỗ lão nhân trông coi Tàng Kinh các.

Đặt đống bí kíp lên bàn, Sở Lưu Giang nói: "Tiền bối, làm phiền giúp ta đăng ký chỗ bí kíp này."

Lão nhân ngẩng đầu nhìn đống bí kíp trên bàn rồi lại nhìn qua Sở Lưu Giang một chút: "Ngươi muốn mượn toàn bộ?"

"Đúng vậy." Sở Lưu Giang trả lời.

"Ba trăm võ kỹ cơ bản, Tĩnh Tâm Quyết, Lưỡng Nghi Tâm Pháp,... Tổng cộng bảy mươi hai cuốn." Lão nhân nhìn đống sách rồi đọc lên tên một vài cuốn bí kíp trong đó.

Sau đó khẽ lão nhân nhíu mày nói: "Mặc dù ngươi là đệ tử ngoại môn, có thể mượn những bí kíp cấp thấp này, nhưng bí tịch ở Tàng Kinh các chỉ có thể mượn ba ngày, một lần ngươi mượn nhiều như vậy. Coi như ngươi không tu luyện, chỉ là tìm hiểu một chút, chút thời gian như vậy khó mà làm được. Lãng phí thời gian cùng thiên phú bản thân như vậy có ý nghĩa không?"

Sở Lưu Giang lúc này mới quan sát lão nhân kỹ hơn, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.

Một lão giả gần đất xa trời trông coi Tàng Kinh các, tính tình kì quái, đối với đệ tử có lòng tốt nhắc nhở,.... căn cứ kinh nghiệm đọc tiểu thuyết kiếp trước, trong lòng không khỏi vụt lên một ý nghĩ: "Sẽ không phải là vị đại lão nào đó ẩn nấp trong tông môn chứ?"

Ý nghĩ chợt thoáng qua nhưng hắn không nói ra ngoài. Rất nhanh Sở Lưu Giang không chút nào giấu giếm, thẳng thắn trả lời: "Không có lãng phí, bởi vì ta vốn là một phàm nhân không có thiên phú tu luyện gì, cho nên muốn xem thử có bí kíp phù hợp với bản thân hay không."

Lời này của hắn để cho không chỉ lão nhân trông coi Tàng Kinh các mà còn có không ít đệ tử ở gần đó chú ý tới.

Phàm nhân đừng nói là làm đệ tử ngoại môn, cho dù là đệ tử ký danh cũng không có tư cách, cùng lắm chỉ có thể miễn cưỡng làm tạp dịch trong tông môn. Cho dù Cổ Tinh tông nay không bằng xưa nhưng cũng từng là đỉnh cấp tông môn, sao có thể để một phàm nhân không có tư chất làm đệ tử ngoại môn? Cái này để cho không ít người cảm thấy khó hiểu.

Lão nhân lúc này mới dò xét Sở Lưu Giang kỹ hơn, không cảm giác được một chút ba động tu vi trên người Sở Lưu Giang, sau đó nhìn hắn nói: "Quả thật chỉ là một phàm nhân không có chút tu vi nào."

Lão nhân sau đó chẳng nói một lời, lập tức giúp Sở Lưu Giang đăng ký đống bí kíp.

Nếu như tư chất của Sở Lưu Giang cực tốt thì hắn nhất định sẽ khuyên nhủ Sở Lưu Giang không nên lãng phí tinh lực, xao nhãng việc tu hành vào những bí kíp này. Nhưng Sở Lưu Giang lại chỉ là một phàm nhân mà thôi, hắn cũng muốn phí nhiều lời.

Sở Lưu Giang lời nói không rõ ràng làm cho mọi người ở gần đó đều tập trung hướng về phía bọn hắn, Mộ Hoài Nam lo lắng bọn họ không hiểu rõ nội tình bên trong dẫn đến những đồn đoán không hay, đang muốn lên tiếng phân trần: "Thật ra Sở sư đệ..."

Nhưng không để cho hắn nói hết Sở Lưu Giang đã tiến lên phía trước, nhẹ nhàng khoát tay ra hiệu ngắt lời.

"Đa tạ tiền bối."

Sau khi đã đăng ký xong, Sở Lưu Giang chắp tay nói với lão nhân trông coi Tàng Kinh các, đem toàn bộ bí kíp thu vào trong túi Thần Kỳ rồi sau đó cùng Mộ Hoài Nam rời đi.

Đợi tới khi hai người bọn hắn rời đi, lão nhân trông coi Tàng Kinh các mới khẽ lắc đầu: "Có lẽ Cổ Tinh Tông suy tàn chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi."

Dứt lời, lão nhân lại bày ra tư thái lười biếng, ngồi tựa trên ghế nhắm mắt ngủ.

Mà bên này, toàn bộ mọi người tại bên trong Tàng Kinh các bắt đầu bàn tán nghị luận về chuyện Sở Lưu Giang chỉ là phàm nhân nhưng lại được nhận làm đệ tử ngoại môn.

Chuyện này dẫn đến không ít đệ tử tỏ ra bất mãn cùng đủ loại đồn đoán, từ việc Mộ Hoài Nam đi cùng hắn có người suy đoán Sở Lưu Giang đã hối lộ tứ trưởng lão để có thể trở thành đệ tử ngoại môn, thậm chí có đệ tử to gan hơn cho rằng tứ trưởng lão ở bên ngoài có nợ phong lưu mà Sở Lưu Giang lại chính là kết quả của việc tứ trưởng lão ăn chơi lưu lại cho nên mới được ưu ái như vậy,... Nói chung đủ loại giả thuyết, nhất thời bên trong Tàng Kinh các xôn xao náo động.

Bên ngoài Tàng Kinh các, lúc này Mộ Hoài Nam đang đi bên cạnh Sở Lưu Giang, trong lòng cảm thấy khó hiểu không nhịn được mà hỏi: "Sư đệ vì sao khi nãy lại ngăn không cho ta giải thích với bọn họ?"

Sở Lưu Giang nghe được vấn đề này, dáng vẻ tự nhiên như thường, chỉ nhìn Mộ Hoài Nam sau đó thoáng nở nụ cười: "Nếu lúc đó sư huynh nói với bọn họ chuyện ta chỉ điểm tứ trưởng lão luyện đan, bọn họ thật sự sẽ tin sao?"

"Đó chẳng qua cũng chỉ là lời nói phiến diện từ một phía, lấy gì đảm bảo lời sư huynh nói là thật. Chuyện như thế nói miệng không bằng chứng, trái lại càng khiến bọn họ thêm hoài nghi mà thôi." Sở Lưu Giang nói thêm.

"Cái này..." Mộ Hoài Nam nghẹn lời.

Đích thực Mộ Hoài Nam cũng chưa nghĩ tới vấn đề này, cho dù lúc đó hắn có nói ra sự thật bọn họ cũng chưa chắc đã tin, dù sao chuyện một thiếu niên chỉ mới mười mấy tuổi có thể chỉ điểm tam phẩm luyện dược sư thành công luyện chế đan dược tứ phẩm cũng quá khó tin, nếu như nói ra chuyện này chỉ sợ người khác sẽ cười nhạo Mộ Hoài Nam, cho rằng hắn nhất định là người si nói mộng.

Mộ Hoài Nam đương nhiên lại khác, hắn là tận mắt chứng kiến cho nên mới có thể dễ dàng tin tưởng, đổi lại nếu như là trước kia cho dù có đánh chết hắn cũng sẽ không tin.

Lại nói không có gì chứng minh được lời Mộ Hoài Nam nói là thật vậy nói gì cũng là vô ích, ngược lại càng bôi càng đen, còn có thể khiến cho bọn họ càng thêm hoài nghi hắn có phải bịa ra một cái lý do để lấp liếm cho qua chuyện hay không, nếu là vậy lý do này của hắn cũng thực sự quá mức hoang đường rồi.

Cuối cùng, Sở Lưu Giang chậm rãi nói: "Sư huynh, nhân gian muôn màu, nhân sinh muôn dạng, vậy nên làm người không nhất thiết phải giải thích hay chứng minh bản thân với người khác, đó là một chuyện không có ý nghĩa. Muốn để người khác tín phục chỉ có dùng thực lực của bản thân mới có thể đạt được."

Mộ Hoài Nam tinh tế suy xét lại lời của Sở Lưu Giang, lập tức cảm thấy giống như ngộ ra điều gì, xấu hổ cười khan một tiếng: "Hổ thẹn, là ta suy nghĩ chưa thấu đáo. Không ngờ sư đệ tuổi còn trẻ không chỉ là y thuật cùng dược đạo cao minh mà đối với nhân sinh lại còn có lý giải sâu sắc tới vậy."

Sở Lưu Giang một câu điểm tỉnh Mộ Hoài Nam, nhất thời hình tượng Sở Lưu Giang trong lòng hắn càng thêm cao thâm mạt trắc.

Đối với những lời này của Mộ Hoài Nam, Sở Lưu Giang từ chối cho ý kiến, lẩm bẩm trong miệng: "Làm người vẫn là phải điệu thấp."

Giống như lời Sở Lưu Giang, cho dù Mộ Hoài Nam nói ra cũng sẽ chẳng ai tin hắn có thể chỉ điểm Sa Khách Nhất, mặc dù là vậy nhưng hắn còn đang muốn điệu thấp giả heo ăn thịt hổ, làm sao có khả năng lại để cho Mộ Hoài Nam nói ra chuyện này.

Thấy Mộ Hoài Nam biểu lộ đã thông suốt, Sở Lưu Giang cũng hài lòng gật đầu.

Trẻ nhỏ dễ dạy.

Có đôi khi dạy người, không nhất định quan tâm đối phương tư chất như thế nào, có thể nghe hiểu kỳ thật đã là đủ rồi.

"Đúng rồi, sư huynh có biết lai lịch của vị tiền bối trông coi Tàng Kinh các kia không?"

Mộ Hoài Nam đã thông suốt, Sở Lưu Giang cũng không tiếp tục nói chuyện này nữa, liền đổi qua chủ đề khác, lên tiếng hỏi.

Mộ Hoài Nam dừng một chút sau đó lắc lắc đầu, đáp lời: "Chỉ sợ toàn bộ Cổ Tinh tông chúng ta cũng không một ai biết lai lịch cụ thể của tiền bối, nhưng có một điều tất cả mọi người đều biết đó là ông ấy đã ở bên trong Tàng Kinh các từ rất lâu, còn bao lâu thì ngay cả sư phụ của ta cũng không biết."

Bạn đang đọc Khu Thần sáng tác bởi Typn1711
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Typn1711
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.