Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Huyết Hàn Băng độc

Tiểu thuyết gốc · 2271 chữ

Thành chủ nghe Triệu Bân giới thiệu, trong lòng tràn đầy kính phục, ở địa phương nhỏ bé như Bình Khâu thành này dù là nhị phẩm luyện dược sư như Triệu Bân cũng đã được mọi người tôn sùng, tứ phẩm luyện đan sư thì càng không cần nói, cho dù hắn là thành chủ một thành cũng phải cẩn thận đối đãi. Vị thiếu niên trước mắt này càng là đệ tử của nhân vật lớn như vậy, hắn đương nhiên cũng không thể qua loa.

"Triệu đại sư có điều không biết, kì thực sư tôn vẫn đang gặp bình cảnh, còn chưa có đột phá tứ phẩm luyện dược sư." Mộ Hoài Nam vẻ mặt có chút tiếc nuối nói.

Sư phụ hắn vốn đã là tam phẩm luyện dược sư đỉnh phong, chỉ còn thiếu một bước liền đạt được tứ phẩm luyện dược sư, đáng tiếc hơn mười năm qua vẫn luôn không cách nào đột phá.

"Thật đáng tiếc, nhưng dù vậy lệnh sư vẫn là tam phẩm luyện dược sư, Mộ công tử là đồ đệ của Sa đại sư vậy tất nhiên cũng có chỗ hơn người, chắc hẳn có cách chữa được cho Vân nhi." Thành chủ vẫn không từ bỏ hi vọng chữa trị cho nhi tử, hắn chỉ mong có thể xuất hiện kì tích.

"Đúng vậy." Triệu Bân cũng đồng tình nói.

"Hai vị quá lời, ta cũng không nắm chắc, chỉ có thể tận sức mà thôi." Mộ Hoài Nam khiêm tốn nói.

"Làm phiền thành chủ dẫn đường."

Thành chủ khẩn trương nói: "Mộ công tử mời đi bên này."

Sau đó tự mình dẫn đường, mấy người cùng đi tới bên giường phía trong phòng.

Trên giường, một nam nhân trẻ tuổi nằm yên bất động, trên mặt hoàn toàn trắng bệch, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra, khi Mộ Hoài Nam chạm tới cơ thể nam nhân này cảm giác giống như chạm vào hàn băng, lạnh đến khó tin.

Mộ Hoài Nam nhìn chăm chú nam nhân trên giường bệnh, ánh mắt thâm sâu.

Thấy Mộ Hoài Nam khẽ nhíu đôi lông mày một chút, thành chủ không khỏi lo lắng hỏi: "Mộ công tử, ngươi nhìn ra được gì sao?"

Mộ Hoài Nam thu cánh tay lại, lắc đầu nói: "Thực sự không nhìn ra được, giống như trúng phải Minh Hàn độc nhưng lại không giống như vậy."

Triệu Bân ở bên cạnh cũng lên tiếng đồng tình: "Quả thực ta cũng cho rằng thiếu thành chủ là trúng phải Minh Hàn độc, nhưng mặc dù đã thử qua mọi cách nhưng vẫn không thể chữa khỏi."

Triệu Bân đã thử xem qua cho thiếu thành chủ, xác định được loại độc thiếu thành chủ trúng phải, sau đó sử dụng những cách chữa trị có thể nhưng không có tiến triển gì, có thể kéo dài mạng sống coi như đã không tệ.

"A!"

Mấy người thành chủ còn đang nhìn nhau vẻ mặt rầu rĩ, bỗng một tiếng kêu đau đớn phát ra từ phía trên giường.

Mọi người lập tức nhìn lại, đã thấy Sở Lưu Giang đứng ở bên cạnh giường "xoát" một tiếng, ngân quang lóe lên, không biết từ đâu lấy ra một cây ngân châm cắm vào huyệt Bách Hội thiếu thành chủ nằm trên giường, động tác gọn gàng chuẩn xác, không chút do dự.

Thành chủ khi trông thấy như vậy vội quát lớn: "Mau dừng tay!"

"Mộ công tử, vị huynh đệ này của ngươi là đang làm gì?"

Thành chủ mặc dù tức giận nhưng bởi vì coi trọng Mộ Hoài Nam hơn nữa còn có vị sư phụ đằng sau hắn nên vẫn là cố kìm nén giận dữ, nếu đổi lại người khác hắn đã lập tức kêu người đánh chết rồi ném ra ngoài phủ.

Mộ Hoài Nam cũng là một mặt ngơ ngác: "Hắn không phải người các ngươi mời đến sao?"

Hai người thành chủ cùng Triệu Bân đồng thời ngẩn người: "Ta mời tới?"

Mắt thấy tiểu tử này to gan dám tại trước mặt động tay chân với nhi tử mình, không nói hai lời thành chủ nhanh như thiểm điện lao về phía Sở Lưu Giang một quyền vung ra, thét lớn: "Cút ra!"

Chỉ là Sở Lưu Giang vẫn đứng nguyên tại chỗ, thần sắc bình tĩnh nói: "Nếu không muốn cứu nhi tử mình, ngươi cứ việc xông tới."

Thành chủ lo lắng cho an nguy nhi tử lập tức dừng lại, vội vàng nói: "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Mau thả người, ta có thể tha ngươi một mạng."

"Ta đây là đang cứu mạng hắn."

Sở Lưu Giang vừa nói tay vừa rút ra cây ngâm châm, thiếu thành chủ lại thống khổ kêu lên một tiếng, sau đó phun ra một ngụm máu, khuôn mặt cũng từ trắng bệch như tờ giấy trở nên có chút khí huyết.

"Khoan đã."

Thành chủ thấy nhi tử phun ra một ngụm máu, không khỏi sốt ruột, đã không còn kiêng kị gì lập tức lần nữa chuẩn bị xông tới chỗ Sở Lưu Giang, nhưng đã thấy Mộ Hoài Nam ngăn ở trước mặt hắn.

"Mộ công tử đây là có ý gì?" Thành chủ cảm thấy khó hiểu hỏi.

Đột nhiên Mộ Hoài Nam chặn ở trước mặt không cho hắn cứu người, giờ khắc này tính mạng nhi tử hắn là quan trọng nhất không còn tâm tình để ý tới những thứ khác, quản ngươi có thân phận gì cho dù phải liều mạng cũng không để kẻ khác làm tổn thương nhi tử mình.

Mộ Hoài Nam đương nhiên biết hắn lo lắng điều gì, vội lên tiếng giải thích: "Thành chủ khoan nóng vội, ta thấy vị công tử kia quả thật là đang chữa trị cho thiếu thành chủ."

Vừa rồi hắn cũng giật mình, không nghĩ tới thiếu niên này lại làm loạn như vậy, nhưng khi quan sát kĩ lại mới xác định đối phương thật sự là đang chữa trị cho thiếu thành chủ

"A? Mộ công tử nói vậy là sao?"

Thành chủ có chút hồ đồ, không hiểu vì sao tiểu tử kia làm cho nhi tử hắn thổ huyết mà Mộ Hoài Nam lại nói là hắn đang cứu người.

Triệu Bân lúc này cũng phát hiện điều gì, đi tới nói: "Thành chủ, Mộ công tử nói không sai, ngươi mau nhìn màu sắc chỗ máu kia đi."

Thành chủ theo lời Triệu Bân nhìn về phía bãi máu, màu sắc chỗ máu này không phải màu đỏ như bình thường mà là một màu xanh nhạt.

Triệu Bân lại tiếp tục: "Màu sắc là màu xanh nhạt, điều này đại biểu độc tính bên trong cơ thể đã bị ép ra, người kia quả thật là đang chữa trị cho thiếu thành chủ."

Thành chủ nghe vậy lúc này mới hơi buông lỏng, nhìn về phía Sở Lưu Giang hỏi: "Ngươi thật là đang chữa trị cho Vân nhi?"

"Đó là đương nhiên, nhưng mà vừa rồi chỉ là ép một chút độc tố bên trong cơ thể mà thôi, nếu muốn chữa trị hoàn toàn cần chuẩn bị chút dược liệu, chỗ các người hẳn có giấy bút chứ?"

Thành chủ lập tức mừng rỡ, nhi tử hắn tình huống nguy cấp, đã mời rất nhiều người tới xem qua nhưng đều không có kết quả, hắn cũng đã có chút tuyệt vọng, nhưng không ngờ bây giờ lại thấy lại hi vong, gọi gia nhân tới: "Người đâu mau lấy giấy bút cho vị công tử này."

Chỉ chốc lát sau lão quản gia đi vào phòng mang theo giấy bút đưa cho Sở Lưu Giang.

Sở Lưu Giang tiếp nhận giấy bút, viết ra những dược liệu mình cần rồi đưa lại cho lão quản gia. Thành chủ sau đó sai người đem tới những dược liệu Sở Lưu Giang yêu cầu.

Lúc này Mộ Hoài Nam đi tới trước mặt Sở Lưu Giang chắp tay nói: "Ta là Mộ Hoài Nam đệ tử Cổ Tinh tông."

Sở Lưu Giang nhìn hắn không nói gì, chỉ gật đầu.

Mộ Hoài Nam cũng không để ý tới thái độ của Sở Lưu Giang hỏi: "Ta có một thắc mắc, xin hỏi công tử thiếu thành chủ rốt cuộc là bị trúng loại độc gì và làm sao công tử lại nhìn ra được?"

Cái này thực sự khơi gợi tò mò của hắn, hắn cùng Triệu Bân đã xem qua nhưng đều không nhìn ra được cụ thể là loại độc gì. Người thiếu niên này vậy mà lại nhìn ra được, hơn nữa còn biết cách chữa trị.

"Cổ Tinh tông sao?" Sở Lưu Giang cảm thấy danh tự này có chút quen tai, nhưng nhất thời không nhớ ra đã từng nghe qua ở đâu.

Nhưng sau đó để Mộ Hoài Nam ngoài ý muốn là Sở Lưu Giang chỉ nhìn hắn nhàn nhạt nói ra: "Sao ta phải nói cho ngươi biết?"

"..."

Mộ Hoài Nam không biết phải nói gì, quả thật Sở Lưu Giang không có lý do gì để nói cho hắn biết.

"Công tử thật không thể nói sao?" Mộ Hoài Nam vẫn không từ bỏ, thực lòng muốn biết câu trả lời.

Chỉ thấy Sở Lưu Giang giơ lên ba ngón tay nói: "Ba viên trung phẩm linh thạch, ta sẽ nói ngươi biết."

Ba viên trung phẩm linh thạch đối với Sở Lưu Giang mà nói là không đáng nhắc tới nhưng hắn trước giờ có một nguyên tắc đó là không làm chuyện gì không có lợi ích. Mộ Hoài Nam muốn biết câu trả lời đương nhiên cũng phải bỏ ra cái giá tương xứng mới được, dù sao trên đời này không có bữa ăn nào là miễn phí cả.

Mộ Hoài Nam hơi do dự, sau vẫn là lấy ra ba viên linh thạch đưa cho Sở Lưu Giang, Sở Lưu Giang nhận lấy linh thạch, hai tay chắp sau lưng, thật giống như lão sư đang chỉ dạy đệ tử của mình, nói: "Thiếu thành chủ kì thực là bị trúng Huyết Hàn Băng độc mà không phải Minh Hàn độc."

"Huyết Hàn Băng độc?" Mộ Hoài Nam lẩm bẩm trong miệng cái tên này.

"Đúng vậy, người bị trúng Huyết Hàn Băng độc cùng Minh Hàn độc triệu chứng giống nhau rất khó nhìn ra."

"Nhưng khác nhau chính là người bị trúng Huyết Hàn Băng độc khí huyết bên trong cơ thể bị nhiễm hàn độc mới dẫn đến lan ra bên ngoài cơ thể mà không phải giống như Minh Hàn độc cơ thể bị hàn khí đông cứng sau đó thâm nhập vào bên trong lục phủ ngũ tạng." Sở Lưu Giang giải thích nói.

"Vậy làm thế nào phân biệt hai loại độc này?" Mộ Hoài Nam bắt đầu thấy hứng thú hơn hỏi.

Sở Lưu Giang nhìn hắn cười nói: "Coi như khuyến mại thêm cho ngươi vậy, cách phân biệt giống như vừa rồi, ta dùng ngân châm cắm vào huyệt Bách Hội thiếu thành chủ hắn, nếu là bị trúng Huyết Hàn Băng độc khí huyết trong cơ thể sẽ tập trung đi lên chỗ bị châm ở đỉnh đầu, vậy nên ngươi mới thấy hắn phun ra một ngụm máu sau đó sắc mặt cũng hơi thay đổi."

Mộ Hoài Nam gật đầu hiểu ra, còn đang muốn hỏi tiếp, đã thấy lão quản gia mang đầy đủ dược liệu tới.

Sở Lưu Giang lúc này nhìn về phía Mộ Hoài Nam cùng Triệu Bân hỏi: "Trong hai ngươi, ai biết luyện đan dược?"

Mộ Hoài Nam đang định lên tiếng, Triệu Bân đã xung phong trước: "Để ta."

Tiếp đó Triệu Bân liền từ trong không gian giới chỉ lấy ra đan lô luyện đan của mình, đan lô bằng đồng, chỉ nhỏ bằng nắm đấm, một màu xanh ngọc, phía trên đỉnh còn có khắc hình tiên hạc bay lượn trong mây.

"Vân Hạc Thanh Đồng lô, ngược lại cũng không tệ." Sở Lưu Giang vừa nhìn qua đan lô của Triệu Bân, đánh giá nói ra.

Đan lô, là vật thiết yếu vô cùng quan trọng mà mỗi luyện dược sư phải có, cho dù không phải luyện dược sư, đa số tu luyện giả cũng phải vì mình tìm một đan lô.

Đẳng cấp đan lô phụ thuộc vào vật dùng để đúc ra nó, tùy vào đẳng cấp đan lô mà luyện chế đan dược cấp bậc và tỉ lệ thành công càng cao.

Triệu Bân cũng là cao hứng, đắc ý nói: "Đan lô này ta phải tiêu tốn một vạn trung phẩm linh thạch mới có thể có được, hôm nay để các người mở mang một chút."

Mấy người thành chủ cùng Mộ Hoài Nam nghe vậy đều hâm mộ trong lòng, Mộ Hoài Nam là đệ tử nội môn trong tông môn nhưng một năm tích lũy cũng chỉ vài chục trung phẩm linh thạch, thành chủ bỏ ra ba ngàn linh thạch trung phẩm cùng Lôi Ngọc Phách làm phần thưởng cũng là bỏ ra đại giới. Triệu Bân vậy mà tiêu tốn một vạn trung phẩm linh thạch để có được đan lô này, hắn đắc ý đối với đan lô của mình cũng là điều có thể hiểu được.

Sở Lưu Giang thì lại một bộ dạng không quan tâm nói: "Được rồi, bắt đầu đi."

Bạn đang đọc Khu Thần sáng tác bởi Typn1711
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Typn1711
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.