Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Va chạm.

Tiểu thuyết gốc · 975 chữ

Nhìn thấy thân ảnh này, sự khó chịu càng lúc càng dâng cao, nhất là hơn tháng nay những lời đồn đại bàn tán khắp trường, mặc dù Min Huyn đối với những lời đồn này nghe đã quen, nhưng lần này thật sự làm cậu rất khó chịu, đơn giản như Đào Linh làm những việc khiến người khác nghĩ rằng là đang theo đuổi, si mê cậu, nhưng theo đuổi một cách quá mãnh liệt và kiên trì sẽ khiến cậu cảm thấy xấu hổ.

Như không kiềm chế được hành động, liền giơ tay hất mạnh hộp mì Ramen rơi xuống đất tức giận nói lớn.

“Dừng lại đi”.

Buổi tối gió thổi khắp nơi, lá cây vì gió thổi xào xạc rung lên, trên mặt đất hộp mì rơi xuống văng tung tóe, văng lên cả đôi giày thể thao của Đào Linh, nhìn Min Huyn tức giận, cô liền nhẹ nhàng tiếp lời.

“Hãy cho tôi thời gian trả nợ đi, dù…dù…sao…thì số tiền ấy đối với cậu không lớn mà”.

Lời vừa dứt làm Min Huyn càng tức giận hơn, liền xô Đào Linh ngã về phía sau nghiến răng đáp lại.

“Không lớn…cậu nghĩ tiền làm bằng giấy sao hả….”.

Bị ngã loạng choạng về phía sau, cô vịn lấy cái cây bên cạnh khóc lóc.

“Huhu…cậu biết là…là tôi…tôi…không thể trả được mà, hãy cho tôi….”

“Thôi đi…”

Không muốn đôi co nhiều với cô gái trước mặt, bóng dáng thon dài lập tức đi thẳng vào sảnh, Đào Linh thấy thân ảnh sắp khuất, dường như không suy nghĩ được gì liền chạy xộc từ phía sau tới, vội vàng ôm chặt lấy eo cậu khóc lớn.

“Huhu…hãy cho tôi một cơ hội, tôi hứa sẽ trả cậu…cuối cuối…năm được không”.

Sảnh kí túc xá thấp thoáng kẻ qua người lại, mấy sinh viên nam đi ngang ánh mắt liếc nhìn qua tò mò nhưng không một ai đứng lại, có lẽ cảm thấy xấu hổ cho cặp đôi đứng giữa, bất ngờ bị ôm lấy Min Huyn sững sỡ toàn thân, sau đó giọng rít qua khẽ răng tức giận gầm lên.

“Buông ra…”.

Bị món nợ khổng lồ làm rối loạn tâm trí, lúc này tâm trạng sợ hãi, khổ sở, thậm chí điên loạn, làm cô không thể suy nghĩ được gì ngoài cầu xin thiếu niên cao ngạo này thêm thời gian.

“Cuối năm…được không, tôi sẽ về Việt Nam thu xếp, giờ còn lại một tháng nữa, tôi trả không trả nổi…huhu”.

Nếu xin kéo dài thời gian vào cuối năm, thì tầm tháng 6 được 1 tháng nghỉ hè, Đào Linh sẽ thu xếp về nước, lúc đó cô sẽ muối mặt xin Minh Phong giúp đỡ may ra còn cơ hội, tiếng khóc nứt quãng nấc lên, nữ sinh đứng phía sau vòng tay ôm chặt hông nam sinh, hai tay đan chặt vào nhau không thể gỡ ra được, có lẽ trong lúc cùng đường thì sức mạnh khủng khiếp mới được bùng mổ.

Đôi tay thon dài của Min Huyn đưa lên cố gắng gỡ những ngón tay nhỏ của Đào Linh, nhưng sức mạnh quá lớn khiến cậu không thể làm gì được, chiếc eo bị siết trong vòng tay ấy.

“Cậu làm tôi đau rồi đấy…một lần nữa…có buông ra không?”.

Sắc mặt đỏ au, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên sự bất lực vì không thể gỡ đôi tay nhỏ bé này ra được, một mảng ướt lan khắp tấm lưng, nước mắt Đào Linh chảy dọc theo sống lưng khàn khàn khóc lớn.

“Không buông là không buông, trừ khi cậu đồng ý với tôi”.

Phía sau khóc lóc lắc đầu quầy quậy, giọt nước mắt lăn xuống gò má xinh đẹp, hai mắt đỏ hoe, trái ngược với cơ thể mềm mại là bàn tay cứng như thép cố gắng siết chặt chiếc eo của Min Huyn, vì không thể gỡ ra được cậu nói rít qua từng khẽ răng.

“Được…tôi sẽ suy nghĩ, trước tiên hãy buông ra trước đã”.

Nghe được lời này Đào Linh ngỡ ngàng không tin vào tai, tay cũng từ từ thả lỏng thì nhanh như chớp Min Huyn đã thoát ra được vòng ôm này, nói ra có chút xấu hổ chứ một thiếu niên bị thiếu nữ ôm lấy không có cách nào gỡ được thật là mất mặt, cái ôm này khiến cả khuôn mặt Min Huyn đỏ hồng, hai tai đỏ lên lắp bắp.

“Tôi sẽ…suy nghĩ…sáng mai đến đây tôi trả lời”.

Lời vừa dứt thì vội vàng chạy biến lên cầu thang, đôi chân dài chạy nhanh từng bậc, trái tim nhảy bang bang trong ngực, bởi vì đây là lần đầu tiên Min Huyn bị con gái ôm chặt cứng đến vậy, cảm giác hai khối mềm mại dán sau lưng, hơn nữa rất nỏng hổi, ép chặt vào lưng khiến cả người đê mê rạo rực, hơn nữa áo ngực rất mỏng, mỏng đến mức còn cảm nhận được đầu ti đâm cả vào lưng mình, một dòng diện len lỏi chạy dọc toàn thân.

Nhìn bóng lưng hốt hoảng chạy đi, Đào Linh liền đưa tay lau nước mắt, lúc này cô mới nhận ra một vài người đang nhìn, vội vàng xoay người rời khỏi, khi thấy đống đồ ăn vương vãi ở ngoài hiên nhanh chóng lau dọn sạch sẽ, trong lòng thầm nghĩ nếu như Min Huyn đồng ý cho kéo dài thời gian đến cuối năm thì có lẽ sẽ trở về Việt Nam một chuyến, nếu không tìm được cách trả số tiền đó chắc bỏ học không sang nữa, cô không tin là Min Huyn sẽ sang Việt Nam đòi tiền mình.

“Mình chẳng còn cách nào khác mà, hic”.

------------

Bạn đang đọc Kí Sự Du Học Của Đào Đào sáng tác bởi thanhtra2k1
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhtra2k1
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.