Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trở về

Tiểu thuyết gốc · 1100 chữ

Giọng vang lên đột ngột sau đó Min Huyn bước nhanh lên lầu, Đào Linh ngỡ ngàng một lúc nhìn ba người kia ái ngại, một lúc sau chạy nhanh vào phòng thu dọn hành lý, khi mở cửa ra thì Min Huyn đã đi xuống, phía ngoài kia taxi cậu gọi đã tới, hai người nhanh như một cơn gió rời đi để ba người kia còn ngỡ ngàng kinh ngạc.

“Tớ không nghĩ là Min Huyn lại giận dữ như vậy”.

Nayong đứng trước cửa nhìn qua làn mưa quan sát, sau đó nhìn hai người tự đưa ra đáp án.

“Có lẽ tại con bé đó”.

Ngồi trên xe Đào Linh len lén nhìn cậu, quả thật lúc đó đánh nhau có chút bất ngờ và sợ hãi, bất ngờ là vì Min Huyn không nể nang gì ai cứ thế mà phát nộ.

“Cậu ổn rồi chứ”.

Tiếng nói nhè nhẹ vang lên cắt đứt không gian yên tĩnh, thấy không khí rơi vào trầm tư Đào Linh lại khều tay nói tiếp.

“Lúc nãy…ừm…cậu có hơi quá, không họ đoạn tuyệt quan hệ bạn bè với cậu sao”.

“Không quan tâm”.

Tiếng xe chạy ầm ầm cùng với tiếng mưa hòa quyện vào nhau ồn áo náo động, liếc mắt nhìn thiếu niên, Đào Linh không thể tập trung nổi và có chút không hiểu người ngồi bên cạnh, đôi lúc thì ngọt ngào nhưng cũng có lúc thì xa cách và ngạo mạn, tính khí nắng mưa thất thường.

Những lần trước tiếp xúc cô không hề để ý đến những điều này, nhưng sau đêm đó Đào Linh lại suy nghĩ nhiều về những hành động và cảm xúc của cậu, hai người vẫn im lặng như vậy, không ai nói chuyện với nhau câu nào, đến khi lên tàu vẫn không nói chuyện.

Có hai cách đến đảo Jeju, một là đi tàu, hai là ngồi máy bay, ngồi máy bay thì thời gian nhanh hơn so với đi tàu 2 tiếng, nhưng một ngày chỉ có một chuyến còn đi tàu thì cách hai ba tiếng có lần, trùng hợp là hai người vừa ra bến cảng thì lại có tàu xuất phát về Seoul.

Khi về đến kí túc xá, Đào Linh vẫn còn chưa hết ngỡ ngàng vì nhanh như vậy đã kết thúc kì nghỉ, cô nằm lặng lẽ trên giường nhìn điện thoại bồi hồi, có lẽ tâm lý con gái đều như vậy, khi có người đàn ông đụng chạm và sờ mó thân thể sẽ luôn luôn làm cô ấy nghĩ đến mọi nơi mọi lúc, nhất là cảm giác kích thích như lúc tối.

Hôm nay Seoul không mưa như ở đảo Jeju, ánh nắng nhàn nhạt chiếu xuống sân trường, một vài sinh viên ở lại thong thả dạo trong công viên, trong kí túc xá tiếng nước từ vòi hoa sen dội xối xả lên người thiếu niên mảnh dẻ, Min Huyn ngước mặt hướng từng tia nước rơi xuống mặt, đến bây giờ vẫn chưa hết ngỡ ngàng câu nói.

“Yona thích cậu, tại sao cậu cứ tìm cách trốn tránh”.

Min Huyn tuy kiêu ngạo và hiếu thắng, nhưng cậu không đến nỗi ngốc mà không nhận ra tình cảm cô bạn thân dành cho mình, nhưng chính là cậu không thể chấp nhận nổi hai người chơi với nhau thoải mái như vậy, giờ có một mối quan hệ phức tạp khác.

Có nhiều người rất dễ dàng đón nhận và thay đổi cảm xúc của mình, chẳng hạn từ tình cảm bạn bè đến tình yêu là điều rất dễ dàng, những có một số người lại không dễ để chấp nhận một mối quan hệ mới.

Đơn giản như như mẹ của Min Huyn đã một mình nuôi cậu từ nhỏ, nhưng đến một ngày bà lại đi thêm bước nữa, trong cuộc sống của họ lại xuất hiện thêm cha dượng, mặc dù ông đối xử rất tối với cậu nhưng trong lòng cậu rất khó để thừa nhận ông cũng là một thành viên trong gia đình.

Điều đó rất dễ hiểu khi mà những cô gái muốn tiếp cận Min Huyn rất khó khăn, vì cậu luôn sống trong thế giới tự phụ, không chịu mở trái tim mình ra để đón nhận thêm những mối quan hệ khác.

Từng giọt nước long lánh rơi xuống cơ thể thiếu niên ngập tràn thanh xuân, từ sườn mặt xuống sống mũi, từ cơ ngực chảy xuống bụng và đôi chân thon dài, Min Huyn lắc đầu không suy nghĩ nữa, ngoài kia những tiếng tin nhắn điện thoại liên tục được gửi tới tấp.

Sau khi trở về kì nghỉ thì việc học vẫn tiếp diễn, Đào Linh vẫn chăm chỉ lên giảng đường mỗi ngày, chớp mắt đã gần đến tết, lúc này trong cảm xúc tình cảm của cô đã dần dần rẽ sang một hướng khác.

Từ lần bị Min Huyn hôn đến nghiêng ngả trời đất thì thỉnh thoảng lại nhìn điện thoại xem cậu có kêu làm gì nữa không, nhưng không kề từ lúc đó đến giờ vẫn im bặt khiến cô khá thất vọng.

Cậu ta xem cô là gì? Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi?

Hôn người ta, làm người ta rung động rồi giờ lại không một lời nhắn tin tin hay hỏi thăm gì hết, bây giờ tâm trạng Đào Linh thực sự rối bời, một bên là Minh Phong còn một bên là Min Huyn, mối quan hệ giữa cô và Phong thì cứ mập mờ vì xa nhau, còn với Min Huyn thì thích thì chơi không thích thì lặn mất tăm, nói cho cùng cô chỉ là người bị động trong cả hai mối quan hệ này.

Giọng nói của cô giáo đứng trên bục giảng vẫn văng vẳng ngân lên, một lúc sau thì tiếng chuông reo hết giờ, khi Đào Linh đi ra khỏi lớp đã thấy bóng dáng Missa đứng ngoài chờ liền chạy đến.

“Cậu đang đợi tớ à”.

Thấy Đào Linh, Missa liền hồ hởi đáp.

“Tớ đưa cậu đi xem phòng trọ, có căn hộ rất đẹp ở xung quanh đây”.

Dứt lời thì kéo Đào Linh đi, cô cũng vui vẻ đi xem vì ra tết còn 1 đến 2 tháng nữa là phải nộp tiền kí túc xá, ở kí túc xá quản lý thời gian nghiêm ngặt nên không đi làm thêm được.

“Căn hộ đó giá cả cũng hợp lý”.

----------------------

Bạn đang đọc Kí Sự Du Học Của Đào Đào sáng tác bởi thanhtra2k1
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhtra2k1
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.