Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Minh tinh nổi tiếng

Tiểu thuyết gốc · 2312 chữ

Cô cảm thấy ấm áp, cơ thể mệt mỏi thoải mái dần. Tỉnh dậy đã là mười một giờ trưa. Chiếc bụng đói sôi lên đánh thức cô khỏi giấc ngủ. Mở mắt ra thấy hắn đang ngồi uống một tách trà, tên đàn em gọi Tiểu Hổ đeo một chiếc mặt nạ kim loại nửa mặt báo cáo tình hình. Nghe nói mỗi khi Thanh Long bang hoạt động mỗi người sẽ đeo mặt nạ.

Để lý giải cho việc này có hai điều mà khiến nhiều người vô cùng ngưỡng mộ.

Thứ nhất trong hắc bang không tránh khỏi chém giết, đeo mặt nạ sẽ khiến cho kẻ thù không thể báo thù đích danh một cá nhân mà muốn gây sự ắt phải đối phó cả bang hội Thanh Long. Đó chính là đoàn kết.

Thứ hai nếu có phải gánh tội danh thay hoặc đôi khi là chịu thay tội trước vành móng ngựa. Những người này sẽ được trả một khoản tiền lớn cho gia đình. Đa phần những người chịu tội thay này số mệnh không tốt, mắc bệnh hiểm nghèo hoặc không muốn sống nữa sẽ nhận nghiệm vụ này để kiếm thêm cho gia đình hay một người nào đó.

Mặt nạ còn giúp nguỵ trang và để không ai nhận ra thân phận trong các cuộc giao dịch.

- Đã thanh trừng hết, địa bàn về tay, bên mình tổn thất hai mươi mốt anh em nhập viện. Vết thương không quá nguy hiểm đến tính mạng, em đã an bài sắp xếp cho người quan tâm chăm sóc và thêm tiền bồi dưỡng cho các anh em.

Thanh Long chỉ gật đầu đọc tạp chí không nhìn lên xem tựa như đây là chuyện trong lòng bàn tay.

- Kỳ Lân nhập viện, không thương nặng nhưng e là cũng thành phế vật không còn là đàn ông nữa rồi đại ca. À em quên không nói, sáng sớm nay Diêu Bối Y liên lạc muốn em hỏi đại ca muốn mời đại ca bữa trưa. Em chưa trả lời.

- Nói tôi không rảnh.

Hắn tiếp tục chăm chú đọc sách, không ai để ý cô bên này đã mở mắt từ bao giờ. Cô thừ người nhìn hắn, không biết phải nói gì nên đợi Tiểu Hổ ra ngoài mới dậy thay quần áo. Không ngờ trên người đã khoác một chiếc áo choàng tắm mềm mại, sạch sẽ, kín đáo. Nhìn hắn đọc tạp chí cô không nghĩ hắn lại là đại ca xã hội đen mà giống như một tổng tài giàu có đẹp trai trong mấy truyện ngôn tình cô đọc khi rảnh rỗi. Nhìn hắn tựa người vào ghế, dáng vẻ đọc sách thưởng trà kia như có sức hút giới tính lạ kỳ.

Cô lắc đầu xoá bỏ luồng suy nghĩ quái đản tởm lợm trong đầu. Không thể ngờ được bản thân còn khen ngợi hắn, thưởng thức vẻ đẹp của hắn. Thứ hooc môn sinh học chết tiệt này.

Thấy cô đã tỉnh, hắn nói:

- Dậy thay quần áo, tôi đưa em đi ăn.

Cô không nói hai lời, bước xuống giường, hắn đẩy cô đến tủ quần áo, tất cả đều là đồ hiệu mới mua và đều là số đo của cô. Chọn ra một bộ váy dài đến đầu gối nhã nhặn, ống tay gọn gàng, cổ váy cao nhưng chất vải dễ chịu mát mẻ. Sau đó... sau đó thấy hắn vẫn đứng đó cô cảm thấy lúng túng. Hắn biết cô muốn nói gì cười tà mị nói:

- Chỗ nào của em mà tôi không thấy em còn ngại gì?

Mặt cô đỏ bừng nhưng không muốn đôi co nên tiếp tục đứng bất động. Hắn cuối cùng chịu thua. Bước ra khỏi phòng để lại cho cô không gian riêng.

Cô cầm lấy túi xách kiểm tra bên trong còn nguyên vẹn mới bước ra ngoài. Ra đến cửa, hắn giơ tay ý bảo cô vịn vào tay hắn. Cô đưa tay vòng qua ôm lấy tay hắn như mấy cặp tình nhân tình tứ. Hắn nhếch miệng cười thoả mãn.

Hôm nay hắn đưa cô đến nhà hàng Phượng Hoàng ăn lẩu uyên ương kiểu Trung Quốc. Nhìn hai bên nước sôi, cô thêm rất nhiều ớt xào vào phần nước lẩu cay, từng khay đồ ăn bưng lên không ngừng nghỉ, cơn đói của cô cũng an tĩnh trở lại. Hắn nhìn cô ăn, bất giác cũng bị lây nhiễm khí thế ấy, lượng ăn gấp đôi bình thường. Thịt bò ba chỉ, mực, tôm, bạch tuộc, cái gì cũng có đủ.

Kết thúc bữa ăn là món hoa quả dầm sữa chua caramen đặc trưng của nhà hàng. Cô ăn thêm hai phần mới thoả mãn dừng lại, nhìn hắn tỏ vẻ ái ngại.

- Có vẻ đêm qua em rất mệt!

Nghe hắn nói thế cô đỏ mặt hơn cả miếng ớt trong nồi, nhìn xung quanh. Thấy biểu hiện đáng yêu của cô, hắn càng thích thú trong lòng. Cô cắn răng muốn trả đũa nên đáp lại:

- Nói bậy, em... em không hề mệt.

Dường như thấy càng nói càng sai. Ngẩng mặt lên thấy hắn nhếch đôi môi quyến rũ cười đến tà tà mị mị.

-Phải không? Hay để tối nay chúng ta nói lại chuyện này xem em có mệt không nhé.

Cô nhăn mày, ánh mắt cảnh giác:

- Không cần! Anh đúng là xấu tính. Giờ em phải về, chuẩn bị đồ đi làm.

Cô chủ động muốn ra quẹt thẻ thanh toán nhưng hắn nhanh hơn một bước đã thanh toán rồi. Hắn là khách hàng VIP ở đây nên chỉ cần đọc số thẻ tự nhiên thanh toán thành công qua thẻ nội bộ của hắn. Cô căm tức nhìn hắn nhưng trong mắt hắn lại thành dáng điệu hờn dỗi đáng yêu.

Hắn kéo tay cô vào xe, lại đến trung tâm thương mại chuyên đồ hiệu, nơi những món đồ có khi cô phải làm cả năm mới mua nổi. Nhìn mỗi gian hàng lấp lánh loá mắt nhưng cô cũng chẳng khát khao gì nhiều. Đối với cô đồ mặc chỉ cần vừa, đủ và hợp. Cô không chạy theo nhu cầu sử dụng hàng hiệu thế nên cũng chẳng có mong cầu gì. Nhìn vẻ mặt vô dục vô cầu của cô, hắn cũng kinh ngạc một chút. Phụ nữ ai không thích cái đẹp. Đứng trước bao nhiêu đồ hiệu - thứ mà mọi phụ nữ đều muốn ôm hết vào lòng vẻ mặt cô lại đạm bạc. Hắn biết cô không phải giả bộ.

- Em muốn bộ đồ nào, tự tiện mua.

-Anh đừng hối hận đấy.

Cô nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt cảnh giác. Trong đầu cô luôn có suy nghĩ hắn lại muốn gài cô lên giường. Như đọc được suy nghĩ của cô nên hắn nói:

- Đừng nghĩ tôi giống như ngựa đực thế, tôi rất tử tế.

Lần này đến lượt cô cười khinh bỉ, ánh mắt hiện lên rõ nét sự trào phúng và mỉa mai.

Hắn - tử tế?

Hai mệnh đề này dường như không bao giờ đi được với nhau khi áp vào hắn.

- Em nói xem tôi không tử tế với em chỗ nào?

- Anh... anh... nếu dùng hai từ vô sỉ còn không thể lột tả hết. - cô lẩm bẩm trong miệng nói.

Ngoài câu này ra cô đúng là không biết nói thế nào. Rõ ràng là cô tiếp cận hắn, chủ động. Hắn cũng không từng cưỡng ép cô, đều là do cô đồng ý. Nhưng hắn cũng chiếm tiện nghi của cô. Cô đâu nhờ hắn, hắn là cũng lừa cô lần này chỉ là không biết nói thế nào, bắt đầu từ đâu. Nói xong cô cũng không khách sáo. Hắn đã nói vậy thì cô chỉ cần tiêu tiền hộ hắn là đủ. Đồ chỉ cần chọn bộ đắt nhất không cần biết đẹp hay không. Nghĩ vậy, trên môi cô nở một nụ cười bí hiểm.

Cô tuỳ tiện nhấc vài chiếc váy, mỗi chiếc ít nhất cũng vài nghìn đô, sau đó lại tuỳ tiện lấy vài chiếc túi xách cũng hơn chục nghìn đô cuối cùng dừng lại ở shop chọn mua giày cao gót. Tuy không say mê vì hàng hiệu nhưng có cơ hội sở hữu chẳng dại gì mà cô từ chối. Hắn biết phong cách của cô, chọn bộ đắt nhất shop. Sau đó là chọn thêm vài cái tầm trung. Lần này, cô không vậy. Nhìn đôi giày cao gót tinh tế, sang quý khó tả được trưng bày, cô bị nó hớp hồn thật sự.

-Xin chào quý khách, đây là đôi giày cao gót bản giới hạn của nhà thiết kế Chôc nổi tiếng thế giới. Cỡ giày 37 rất hợp với chị nhà.

Hắn nghe thấy hai tiếng "chị nhà" thì tủm tỉm cười còn cô thì hơi sửng sốt một chút. Hắn nói:

-Tôi muốn xem đôi này.

Cùng lúc đó đồng thời cũng có một giọng nữ vang lên: "Lấy cho tôi đôi này!"

Hắn quay sang nhìn, một người phụ nữ xinh đẹp, trẻ trung và quen thuộc tươi cười nhìn hắn. Đây không phải là Diêu Bối Y thì còn là ai. Hắn rất không ưa việc đồ của mình đang xem lại bị người khác nhúng tay vào. Hắn nhíu mày nhưng nhân viên rất nhanh đã nói:

-Xin lỗi chị, thật ngại quá nhưng anh chị đây đã đến trước cho nên theo quy định cửa hàng thì chị phải đợi một chút ạ.

-Không sao. - Diêu Bối Y mỉm cười diễm lệ.

"Dù sao đôi giày này cũng thuộc về tôi thôi." - Diêu Bối Y thầm nghĩ trong đầu. Bởi vì cô ta tin vào sức hút của bản thân mình.

Nhân viên đeo găng tay lấy đôi giày ra đưa tới chỗ hắn. Hắn đẩy cô ngồi xuống, thành thạo tháo đôi giày cô đang đi trên chân xuống rồi lại đeo giày mới vào cho cô. Khỏi cần nói, vừa đi vào chân người ta đã cảm thấy đôi giày này sinh ra để dành cho cô vậy. Xinh đẹp tuyệt mỹ. Vừa tôn lên nước da trắng như bạch ngọc lại sang trọng kiêu kỳ như nàng công chúa cao quý. Hắn không do dự:

-Lấy cho tôi đôi giày này.

Hắn không màng đến ánh mắt căm phẫn của Diêu Bối Y nhìn về phía Cố Thắng Ninh. Trong khi hắn đi quẹt thẻ thanh toán, Diêu Bối Y ngồi cạnh cô nói:

-Cô là người mới bên cạnh anh ta. Chắc cô không biết Thanh Long thay người như thay áo, không phải doạ cô nhưng tận hưởng đi, chẳng biết được bao lâu đâu.

Cô ta vỗ vỗ vai cô, nhìn thấy hắn đi tới, cô giả bộ để mặt mình xanh mét sợ sệt cúi đầu xuống lúng túng. Diêu Bối Y vừa đi, gương mặt đắc thắng, hắn nhìn cô mặt lúc trắng lúc xanh ánh mắt lạnh lùng.

-Cô ta nói gì?

Cô im lặng một lúc, cố gắng hít thở sâu để giữ bình tĩnh, giả bộ như bị sốc. Nói:

-Không, không, không có gì hết.

Thần sắc cô đờ đẫn mất tinh thần. Hắn càng nhìn thần thái của cô, sự lạnh lẽo trong mắt hắn càng tăng lên. Cuối cùng hắn cũng đưa cô về nhà, Tiểu Hổ đi theo tay xách nách mang không biết bao nhiêu đồ. Cô về nhà mệt mỏi thả người trên chiếc giường. Sau đó lấy ra sổ tay, tìm kiếm thêm tin tức trên mạng về Diêu Bối Y gần đây.

Diêu Bối Y là minh tinh mới nổi trong một năm gần đây. Trước đây chỉ là một diễn viên thường thường không có vai chính. Năm nay bỗng nhiên nổi tiếng, có được vai chính đắt giá. Sau đó lại không ngừng mà tiến thân trong sự nghiệp. Gia thế bình thường, không có chỗ dựa, tài năng cũng thường thường nhưng hiện giờ lại là minh tinh hạng A. Cô ta chính là người phụ nữ có chút chỗ đứng đối với Thanh Long trong lời đồn sao?

Buổi tối. Mai là thứ 7 rồi, thứ 2 sẽ đi làm buổi đầu tiên nhưng cô lại không hề căng thẳng. Ngược lại trong lòng tự nhiên sinh ra cảm giác bất an khó tả, bồn chồn trong người không biết từ đâu ra. Cô nằm vật trên giường, cả người vẫn mỏi nhừ. Trong lòng oán thầm tên kia thật sự dư thừa sức lực. Bảo sao hắn thay người tình như thay áo.

Tiếng chuông điện thoại vang lên.

-Alo, em nghe đây anh Trường.

-Ninh ơi, có phi vụ mới, tiền cast cao ngất ngưởng em có muốn xem không, anh gửi chi tiết qua email.

-Anh gửi cho em xem. Em có chê công việc bao giờ.

-Thế mà có người lại không muốn làm nữ chính đấy.

-Anh cứ đùa, chuyện đó là chuyện khác.

-Anh gửi rồi đấy, check xem xong nhắn tin báo anh.

-Vâng, em cúp máy đây.

Cô cúp máy, check email thấy địa điểm, thời gian và yêu cầu công việc như thường chỉ có một vài động tác khó, yêu cầu cần treo người lên thì nguy hiểm một chút thôi. Tiền cast cực hậu hĩnh nên cô chẳng do dự đồng ý ngay. Chiều mai quay, hôm nay cô sẽ nghỉ ngơi thật tốt. Cô không biết rằng Diêu Bối Y sau khi nhận được tin cô sẽ đến quay thì miệng nở một nụ cười - cực - kỳ - nham - hiểm.

Ps: Cảm ơn các bạn đã ủng hộ và yêu thích bộ truyện đầu tay của mình!

Bạn đang đọc Kích Tình Dụ Dỗ Bang Chủ Hắc Bang sáng tác bởi danguyetthanhkhau
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi danguyetthanhkhau
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.