Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sói chê thịt cừu

Tiểu thuyết gốc · 1916 chữ

Hắn nhìn cô đi lên phòng nghỉ trên tầng hai, cúi đầu nhìn người phụ nữ tỏ vẻ đáng thương này. Chẳng qua chỉ vì hứng thú, trao đổi tình thú nên giúp cô ta, không ngờ cô ta lại là loại người thâm hiểm như thế. Hắn đúng là thủ lĩnh của bang phái xã hội gặp rất nhiều mưu mô xảo trá nhưng lại rất ghét phụ nữ âm hiểm.

Diêu Bối Y thấy không còn ai ở phòng khách, quỳ xuống ôm lấy chân hắn. Trong lòng của cô ta đang nghĩ, đối với đàn ông chỉ cần phục vụ trên giường tốt thì muốn gì cũng được. Thanh Long uy quyền là thế chẳng phải cũng bị cô ta trêu đùa lợi dụng hay sao.

-Em là vì yêu anh, nên em không chịu đựng được. Em sẽ không có lần sau nữa.

Nghe hắn cười nhạt một tiếng nói:

-Vậy ý cô là tai nạn này do tôi đúng không?

Cô ta sợ xanh mặt rồi, không dám nói nữa. Chỉ một mực ôm lấy chân hắn. Gương mặt xinh đẹp kiều diễm cố gắng lấy lại vẻ tươi cười. Cô ta lau đi nước mắt, nở nụ cười quyến rũ động lòng người. Hai tay cô ta không ngừng động chạm vào chỗ nhạy cảm của hắn, hắn nhắm mắt lại không nói gì, chẳng mấy chốc, ngay cả cạp quần cũng bị cô ta sờ rồi. Cô ta nghiêng người nhìn lên thấy hắn vẫn nhắm mắt, sau đó liếc mắt lên tầng hai thấy Cố Thắng Ninh vừa hay đứng ở lan can. Nhìn Cố Thắng Ninh, cô ta nở nụ cười ra vẻ chính mình mới là người chiến thắng.

Cô ta úp mặt vào chân hắn, có ý đồ muốn thực hiện chuyện tiếp theo thì nghe hắn nói.

-Phục vụ lão ta chắc cũng điêu luyện như thế này hả?

Diêu Bối Y cứng người ngẩng mặt lên. Chuyện này cô ta làm bí mật không ai biết, cớ sao hắn lại biết? Lần này cô ta ngã ngồi trên mặt đất, nước mắt cũng không chảy được ra nữa rồi. Đời này coi như xong, sự nghiệp coi như xong. Cô ta chưa kịp định thần thì hắn đã đi lên trên tầng trên. Lúc này Diêu Bối Y mới sực tỉnh chạy theo cầu xin.

Nhìn cô ta chạy theo hắn cầu xin, đến trán cũng dập thâm tím nhưng cuối cùng vẫn bị mấy người Tiểu Hổ tống ra ngoài. Cô vào trong phòng ngồi đọc sách, không muốn nghe tiếng van xin thảm thiết kia nên đóng cửa lại. Một lúc sau, hắn mở cửa, ôm lấy cô từ phía sau vô cùng nhẹ nhàng. Cô rùng mình một cái nói:

-Sao anh lại biết là có người cố tình làm mà không phải là tai nạn?

-Em đừng coi thường tôi, đội ngũ điều tra của tôi nghiệp vụ rất tốt. Cái gì có thể mua được bằng tiền thì không phải vấn đề. Tiền không mua được thì nắm đấm cũng giải quyết được. Nắm đấm không giải quyết được thì uy hiếp cũng đơn giản thôi.

Khỏi cần nói cũng biết thủ đoạn của xã hội đen phức tạp mà lưu manh thế nào. Cô không muốn hoỉ sâu nên không truy vấn nữa. Hắn ta đang đợi cô hỏi tiếp thì lại thấy cô im lặng đọc sách, trong lòng không thoải mái. Cô không muốn biết hắn xử trí người kia ra sao ư? Vì không chịu nổi nên hắn mở miệng:

-Em không muốn biết tôi xử lý cô ta ra sao ư?

-Anh tự có quyết sách của mình. Đấy đâu phải chuyện của em, em là bị anh hại thành thế này. Em làm gì có quyền quyết định chứ.

Cô tỏ ra uất ức, là người bị hại cô thật sự thiệt thòi. Hắn nhìn cảnh này trong lòng bỗng nhiên cảm thấy vô cùng có lỗi. Lỗi chính là ở hắn, chính hắn nên cô mới bị thương. Trong lòng hắn thầm nghĩ sẽ không để ai làm hại đến cô nữa.

Hắn rúc sâu vào cổ cô, nhắm mắt lại hít hà.

-Nhưng tôi có thể cho em quyền quyết định.

-Em không muốn đâu, dù sao anh làm việc ác cũng quen rồi.

Cố Thắng Ninh cười đắc chí vì nói được một câu tâm đắc. Cô gập sách lại, ngón tay nhỏ nhưng hữu lực đẩy đẩy hắn ra xa. Hắn nghe đến câu cuối, miệng khẽ nhếch lên cười tà mị. Đúng là hắn làm việc ác quen rồi. Giờ không biết cô có muốn hắn làm việc ác không. Thế là hắn cúi người ghé sát đầu cô, miệng như muốn chạm môi cô, nụ cười ám muội mà ai cũng biết là gì.

-Tôi việc ác gì cũng làm quen rồi, em có muốn tận mắt chứng kiến việc ác của tôi không?

-Anh có biết động vào người em phải trả giá không?

Cô kéo lấy chiếc chăn mỏng che lại trên ngực như muốn tạo thành lá chắn bảo vệ.

-Em ra giá đi? Giá nào tôi cũng trả.

-Để để để em suy nghĩ, tạm thời chưa nghĩ ra.

Cô ngẫm nghĩ một chút, hắn lật người ngồi xuống rồi kéo cô vào trong lòng, bỗng nhiêm cảm thấy đằng sau có một cái gì đó khó chịu đang chạm vào mông cô. Không cần nói cũng biết đó là thứ quái quỷ gì. Mặt cô đột nhiên đỏ bừng rồi chạy vào trong nhà vệ sinh. Hắn ở đằng sau cười cười.

-Em đi tắm vội thế làm gì? Tôi không chê em bẩn.

Cô đóng sập cửa lại, nói vọng ta:

-Em thì có chê.

Nói xong cô khóa trái cửa bên trong. Hắn ta không ngờ nghe xong đột nhiên cười rộ lên, bỏ quyển sách vừa nãy cô đọc sang một bên, tay cởi nút áo sơ mi đen, tiến vào trong nhà tắm. Cô đang chuẩn bị ngâm mình vào bồn nước tắm ấm áp thì thấy hắn ngang nhiên mặc áo choàng tắm tiến vào không khỏi giật mình, tay che lại chỗ cần thiết. Cô hét toáng lên.

-Anh… anh sao lại vào được đây?

-Đây là nhà tôi, chỗ nào tôi không đi được?

Hắn cười tà mị như con sói thèm khát thịt dê tiến về phía cô. Cô vội vã hoảng hốt lùi lại suýt chút ngã nhào vào trong bồn tắm. Hắn vươn tay đỡ được cô kéo lại. Cả người cô dưới ánh đèn tắm hiện lên kiều diễm. Nếu không phải có những vết thương thâm tím to bằng bàn tay trên người kia chắc chắn hắn không chịu được mà công cô rồi. Nhưng nhìn thấy da thịt tím bầm, trong lòng hắn không đàn, cố kìm lại cơn nóng bỏng thúc lên từ bụng dưới.

Hắn ôm cô vào trong bồn tắm, bản thân thì đi vào dưới vòi hoa sen, tắm rửa sạch sẽ. Trời về tối đã lạnh, không khí cuối thu mang lại cảm giác se se. Hắn lại tắm bằng nước lạnh. Cô không dám nhìn thân thể trần truồng của hắn mà cúi xuống tắm sạch thân thể của mình. Chỉ là hơi nước mát lạnh từ bên vòi hoa sen tỏa ra khiến cô ngâm mình ấm áp ở trong bồn tắm cũng phải rùng mình. Cô tò mò không hiểu tại sao hắn lại tắm nước lạnh như thế.

Ngay khi lấy hết sức bình sinh ngẩng lên thì thấy hắn đang làm một vài động tác kỳ lạ. Tất nhiên là cái chuyện mấy người đàn ông độc thân chăm sóc “đàn em” trong nhà tắm kia rồi. Cô nhìn hắn đỏ mặt. Hắn xong việc quay sang nhìn cô trách móc.

-Không phải tại em nên tôi mới túng quẫn thế sao.

Sau đó hắn lau khô người, khoác áo choàng tắm lên. Lại lấy một chiếc đưa cho cô. Hắn tỉ mỉ giúp cô lau người, choàng áo sau đó là lau tóc. Lần này đến lượt cô cũng hoang mang rồi. Hắn thế mà đúng là nhịn được. Cô nhìn hắn ánh mắt khác lạ.

-Đừng đoán linh tinh nữa, tôi sợ em mới ngã xong, nếu có cái xương nào sắp gãy mà kịch liệt quá lại gãy mất thì em sẽ bắt đền tôi. Đền không nổi.

Hắn vừa nói vừa kéo cô ra ngoài, lấy máy sấy tóc thành thạo làm khô những lọn tóc sướt sũng của cô. Sau đó lại lấy tinh dầu thơm vuốt tóc. Sau đó thì lôi lọ tinh dầu gù hương ra thoa lên vết thương cho cô. Khỏi phải nói mùi hương dễ chịu này khiến đầu óc cô trống rỗng chẳng buồn nghĩ gì nữa. Thế nào đang ngồi lại ngủ gật. Hắn xong xuông thấy cô yên tâm không phòng bị như thế thoải mái ngủ thì mỉm cười. Hắn ôm cô vào lòng, mang lên giường ngủ.

Ánh sáng chiếu qua khe rèm cửa vào trong phòng ngủ. Thế mà cô lại an tâm, ngủ ngon lành trong vòng tay hắn. Thật sự là chỉ ngủ thôi, không làm chuyện gì khác. Cô nhìn hắn trước mặt cảm thấy hắn như một người khác hẳn trong ấn tượng. Không ngờ một người như hắn đúng là vẫn còn có lương tâm. Cô lục tục dậy nhẹ nhàng bò khỏi giường. Sau khi thay quần áo thì sang bên phòng đọc sách. Bây giờ mới là hơn 6 giờ sáng.

Cô với tay lấy mấy cuốn sách trên kệ sách đầy là sách. Phòng sách rộng lớn này nếu đặt ở chỗ khác có thể cho một gia đình bốn người sống thoải mái. Ở trong căn biệt thự này chỉ là một phòng sách mà thôi. Ngồi trên bàn đọc qua, sau đó cô nhìn thấy một quyển sổ cũ. Cô lấy ra, lật mở. Bên trong không có chữ viết nhưng lại có một tấm ảnh. Tấm ảnh kia là một gia đình có bốn người. Hai người kia chính là bố mẹ cô, còn hai anh em cô khi đó còn bé. Tấm ảnh này vốn dĩ được anh em cô cất kỹ, không ngờ ở đây cũng có một bản. Cô lật mặt sau tấm ảnh lên, trên đó ghi đúng là ngày mà cha mẹ cô gặp tai nạn. Sau đó là hai chữ “Trả nợ!” vô cùng nghiêm chỉnh và nắn nót.

Hai chữ này có ý nghĩa là gì? Cô không biết, nhưng chắc chắn rằng hắn có liên quan đến cái chết của cha mẹ cô. Gấp lại gọn gàng, cô để lại tấm ảnh và quyển sổ vào chỗ cũ, chăm chú ngồi đọc vài cuốn sách khi nãy bản thân lựa chọn. Trong phòng không có camera, nên cô cũng chẳng ngại mà gác chân lên bàn ngồi đọc.

Chẳng qua là đọc chưa được mười lăm phút thì cánh cửa mở ra. Người đứng bên ngoài đúng là hắn.

===================

ps: Trong nhóm thu phí đã có đến chương 20, mọi người ủng hộ em có thể ib em để vào trong nhóm nha. Trong nhóm này vẫn như cũ, up vào 8-9 giờ mỗi ngày, trừ thứ 7 chủ nhật ạ. Trân trọng cảm ơn mọi người đã ủng hộ em ạ.

Bạn đang đọc Kích Tình Dụ Dỗ Bang Chủ Hắc Bang sáng tác bởi danguyetthanhkhau
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi danguyetthanhkhau
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.