Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Soái ca

Tiểu thuyết gốc · 2066 chữ

Chương 23

Cô trở về tâm trạng lúc này khá là tốt. Hôm nay, nghe được mấy chị trong phòng nói về chuyện tình hình nhập hàng ở nông trại trồng rau củ sạch mà cô phát hiện thêm vài chi tiết. Hỏi ra thì ra đây là nông trại hợp tác với công ty từ rất lâu. Nghe nói là còn từ khi giám đốc cũ – tức là bố của cô cho đến tận bây giờ. Ban đầu khi chuyển đổi giám đốc cũng có thời gian bên này không cung ứng nữa. Nhưng sau đó giám đốc mới đã làm việc và đâu lại vào đó.

Lần này, không biết vì lý do gì lại có vấn đề về nguồn cung nông sản. Cuối tuần này phòng kế toán sẽ phải xuống làm việc về số liệu, kế toán, phòng nhân sự và quản lý cũng có người đi trong đoàn để xuống giải quyết vấn đề. Thế nhưng cuối tuần là thời gian nghỉ ngơi chẳng ai lại muốn đi. Chị Liên lần này nhà có việc bận, là giỗ đầu của bố nên không thể đi được. Nhìn đội quân cũ đương nhiên không ai muốn đi, chị nhìn sang cô gái đang chăm chỉ sắp xếp tài liệu kia, hỏi:

-Mấy đứa cuối tuần này có muốn xuống nông trang của công ty làm nhiệm vụ không?

-Làm gì vậy chị?

Hoài Ngọc hưng phấn hỏi, nghe xuống nông trang cảm giác như đi du lịch. Nghe hai từ nông trang người ta đã tưởng tượng ra một khu bạt ngàn dâu tây, cà chua, đu đủ, rau củ quả các loại như quay trên tivi. Thế nên một người độc thân như cô nàng này đương nhiên thấy thú vị muốn đi. Mấy người còn lại ngẩng đầu chăm chú lắng nghe.

-Xuống cũng không có nhiệm vụ gì lớn, kết toán tiền, thu nhận nông sản và kiểm tra số liệu với bản đối chiếu của nông trang và của kho công ty chuyển lên xem có khớp không thôi. Nhưng phải ở qua đêm. Đi chiều thứ 7 đến chủ nhật. Vì công việc có lẽ nhiều. Đi theo đoàn, có phòng ốc ngủ nghỉ được công ty sắp xếp các em không phải lo.

-Em đi –ba người đồng thanh nói.

Hoài Ngọc muốn đi vì cuối tuần như cô ở nhà buồn chán. Yến Nhi có hẹn với bạn trai đương nhiên phòng còn mình cô nên chẳng buồn ở lại. Cô muốn đi vì muốn tiếp cận số liệu, tiếp cận nông trang này. Còn Trường Sơn muốn thể hiện sự nhiệt tình của mình nên muốn đi là điều không bàn cãi. Chỉ có Yến Nhi, cuối tuần cô nàng bận rộn hẹn hò đương nhiên không thể đi. Con cá của cô nàng này phải đào thì đào phải lấy thì lấy. Mấy cái nghiệp vụ với công việc thực tập sinh này làm gì mà ra tiền. Cô là sinh viên xuất sắc, sao phải làm mấy công việc ít trí óc thế này. Có làm thì cũng phải làm như chị Liên kia, làm kế toán tổng hợp kế toán thuế kia kìa. Thế nên cô nàng lựa chọn ở nhà.

Nhìn gương mặt hưng phấn hào hứng của ba người, chị Liên quyết định báo số lượng phòng kế toán là ba người. Vừa hay có thể phân chia công việc, một người đi sợ là làm cũng chẳng kịp với số liệu lớn như thế. Sợ là ba người mới này vẫn còn phải làm 7-8 tiếng mới xong. Chị Liên quyết định, gật đầu đồng ý để ba người ghi danh. Trong tâm không nói rằng buổi đi này mỗi người sẽ được thưởng thêm 1 triệu/người. Chị muốn để cuối tháng tạo cho mỗi người một sự bất ngờ. Làm việc mà, đương nhiên là làm thêm thì phải có lương thưởng, người cố gắng thì được trả giá xứng đáng.

Nghĩ đến việc tiếp cận thêm một bước trong lòng vô vui vẻ, sự vui vẻ đó còn hiện lên cả nét mặt. Hắn nhìn cô thấy tâm trạng cô hôm nay tốt như vậy thầm nghĩ có lẽ do trưa nay bản thân giới thiệu mình là bạn trai cô đã khiến cô vui vậy. Trong lòng hắn thoải mái hơn dù gặp phải vài chuyện không như ý hôm nay.

-Anh có thể đưa em về chung cư được không?

-Em muốn làm gì? Không phải thỏa thuận ở đến khi em khỏi hẳn!

Hắn nhướn mày lên trong lòng bắt đầu hơi khó chịu.

-Em để máy tính ở phòng, về lấy cuối tuần có việc.

-Cuối tuần mới có hôm nay thứ 3, em vội gì?

Cô nhìn anh không giống như một con mèo nhỏ bị tổn thương, đau lòng cực độ, cũng không nói gì nhưng thể hiện sự kiên quyết, anh không đưa em về em rất đau lòng. Hắn ta nhìn cô thở dài một hơi.

-Tiểu Hổ, về chung cư A.

-Vâng đại ca.

Hai người đợi ở dưới hồi lâu mới thấy cô đi xuống. Cố Thắng Ninh sắp xếp lại file thông tin, thêm mật khẩu cần thiết vào vài file rồi mới mang máy tính xuống. Cô không muốn để hắn biết được dữ liệu máy tính cô thu thập từ lâu. Nhưng mà đương nhiên cũng nhân cơ hội này làm vài thứ tiểu xảo nho nhỏ. Mấy file kế hoạch tìm hiểu Thanh Long của cô đều sửa thành tình tứ như phim hết rồi. Ngồi hơn 2 tiếng, nhìn đồng hồ đã gần 8 giờ mới hoàn tất. Lúc này cô mới cảm thấy vừa lòng thỏa dạ. Thay đổi giờ của máy tính về đồng bộ đúng ngày hôm nay, tất cả xong xuôi cô mới tắt lap mang xuống.

Điện thoại lại nổi lên, hắn đã gọi cho cô 3 lần rồi.

-Alo, anh chờ em thêm chút nữa em sắp xong rồi, đang xuống đây, anh cũng phải cho em, em lau qua cái nhà chứ, mấy ngày không về cây cối khô héo sắp chết rồi anh.

Hắn không cáu mà chỉ nói hai từ bằng chất giọng trầm đầy nam tính của mình.

-Tôi đợi em. Đau chân thì bảo tôi đón.

Không ngờ hắn lại nói thế, dịu dàng tê tái lòng người. Nhưng nếu đó là việc hắn và cô như nam nữ bình thường. Còn giờ hắn là hung thủ bị nghi ngờ số một liên quan đến án mạng của nhà cô. Làm sao cô để cho tim mình loạn nhịp được. Cô sờ lên ngực để bản thân bình ổn, khóa cửa bước xuống. Hắn đứng ở sảnh từ bao giờ.

Lần này cũng giống như lần trước. Nhưng có khác là hắn đã biết điều đeo khẩu trang lại rồi. Tuy nhiên khí chất bất phàm, anh tuấn siêu sái của hắn vẫn thu hút rất nhiều ánh nhìn. Con người mà anh chẳng thích cái đẹp. Và vẻ đẹp hoàn mỹ của hắn vô cùng hợp nhãn các cô gái. Lần này không ngờ còn nhiều người ra xin chụp chung với hắn. Hắn trong lúc rảnh rỗi không ngờ lại sinh nông nổi, đồng ý.

Lúc cô xuống dưới, thấy hắn đang chụp hình cùng với ba người, không ngờ còn giơ tay chữ V làm dáng. Nhưng ai đời như hắn, chụp hình cũng phải bỏ cái khẩu trang ra nhưng hắn thì để nguyên cả khẩu trang chụp hình mà các cô nàng vẫn lao vào như thiêu thân. Hắn vẫn luôn liếc mắt về phía thang máy, thấy cô bước ra thì dừng lại. Lập tức chủ động đi đến. Cố Thắng Ninh xách theo một cái túi đựng lap và một cái vali loại nhỏ. Vali nhỏ đủ đựng quần áo đi 2-3 ngày. Cô nghĩ bản thân sẽ cần đến nó cho cuối tuần này nên tiện mang theo luôn. Đương nhiên lên lâu thế mà không mang xuống cái gì có vẻ to lớn tốn thời gian chút thì sẽ dễ bị nghi ngờ.

Hắn nhìn cô mang theo hành lý thầm nghĩ “con gái đúng là phức tạp, đi một buổi mà làm như là đi cả tuần mà cũng phải mang theo hành lý.”. Nghĩ thì nghĩ thế nhưng hắn lại đưa tay ra chủ động kéo hành lý cho cô. Bên trong cũng không nhẹ, e là mỹ phẩm mới nặng đến thế, quần áo bình thường đựng hết cái vali cũng không nặng đến như vậy.

Hắn cười cười vẫy chào mấy cô gái. Mấy người kia thấy hắn đến bên Cố Thắng Ninh, chủ động cầm đồ thì trong lòng tự hiểu. Giờ mới biết hắn đứng đây đợi người. Đúng là trên đời không có cái gì tự nhiên, tự dưng lại có trai đẹp đứng một mình chụp ảnh cùng mọi người, các cô còn muốn hoài nghi nhân sinh đây.

Mọi người trong lòng ao ước hâm mộ. Chỉ tiếc cả hai đều đeo khẩu trang nên không thể nhìn rõ dung mạo hai người. Nhưng nhìn bên ngoài và dáng người thì đúng là cực phẩm theo chuẩn vẻ đẹp hiện nay. Thấy mọi người nhìn về phía này không ngờ Cố Thắng Ninh lại hơi gật đầu như chào lại, khóe mắt cong cong vô cùng thiện ý. Mọi người cũng vô thức nhìn cô mỉm cười như đáp lại.

Hắn không để ý nữa quay sang cô giọng như trách móc.

-Em có biết tôi đứng đây gần hai tiếng rồi không?

Giọng nói không to nhưng khi đi ngang qua các cô nàng kia, mọi người lại cảm thấy quả nhiên là sức mạnh của tình yêu. Để một chàng trai cực phẩm thế này ở đây cô gái kia cũng không thấy nguy hiểm, sợ bị cướp mất ư? Phải có tự tin thế nào mới làm được thế. Nhìn đôi uyên ương đi xa, trong lòng mỗi người một cảm xúc. Có người thậm chí còn chụp một tấm hai người lấy làm hình đại diện facebook, điện thoại.

Hai người hoàn toàn không để tâm đến cách nghĩ của mọi người, cũng không có thời gian. Cô nói:

-Anh đứng đây làm gì cho mỏi chân, ngồi trong xe tốt hơn sao anh còn ra làm gì?

-Em không thể dịu dàng với tôi sao? Em không thể nói thương tôi vì mỏi chân chờ em sao? - Hắn tỏ ra tủi thân có vẻ giận dỗi nói.

-Đó là tất cả dịu dàng của em.

Hắn nghe thế cảm giác bản thân có sức nặng, là vị trí số một của cô, trong lòng nỗi buồn tan biến hết.

-Mà em mang đồ gì sao nặng thế?

-Cuối tuần này được phân công đi nông trang, nhiệm vụ đầu tiên trong đời nên em phải chuẩn bị kỹ.

Hắn thấy khóe mắt cô hơi cong lên dường như vui vẻ hơn rồi. Bỗng nhiên hắn cảm thấy cô gái cứng rắn này lại có lúc giống như trẻ con. Chỉ vì chuyến đi đầu tiên mà vui mừng phấn khởi như đứa trẻ lần đầu được đi du lịch. Vừa hay cuối tuần hắn rảnh, sẽ cùng cô đi chuyến này.

-Em có muốn tôi đi cùng không?

Nghe thế cô cứng đờ mặt rồi. Bởi vì đây là điều tra về công ty này và mối quan hệ của bang phái hắn với Cố Trấn Hùng. Để hắn đi cùng không phải là sẽ hành động khó khăn ư?

-Em đi làm với đồng nghiệp chứ đâu phải đi chơi. Anh đi cùng làm gì? Đi làm dẫn bạn trai theo thì công ty còn coi ra gì nữa.

Cô tỏ vẻ bản thân vô cùng nghiêm túc trong chuyện đi làm, không muốn ai ảnh hưởng đến công việc của mình. Hắn nghe hai từ bạn trai thì sung sướng nhưng không cho lý do này là hợp lý. Không sao, hắn cũng sắp thành đồng nghiệp của cô rồi, hắn sẽ cho cô sự bất ngờ.

Ps: Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ! Mấy hôm nay bận quá, mình hứa sẽ chạy nhanh nhanh chương trong này. cảm ơn mọi người ạ.

Bạn đang đọc Kích Tình Dụ Dỗ Bang Chủ Hắc Bang sáng tác bởi danguyetthanhkhau
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi danguyetthanhkhau
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.