Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lão già bảo thủ

Phiên bản Dịch · 1613 chữ

Tự nhiên Hạc Phong lại xuất hiện, không những thế mà vừa đến đã nói thẳng ra là không thể giết Tiêu Trần. Nghe vậy, vẻ mặt Nghiêm Hình vẫn không hề thay đổi: “Đại trưởng lão đến đây là để xin tha cho Tiêu Trần sao?”

Thật ra, địa vị của Hạc Phong cao hơn Nghiêm Hình. Dù sao thì Hạc Phong cũng chính là đại trưởng lão của Thiên Phong Thánh Tôn, có thể nói là chỉ đứng sau Thiên Phong Thánh Tôn. Về cơ bản, bình thường thì Thiên Phong Thánh Tôn sẽ không quản bất cứ chuyện gì, công việc lớn nhỏ ở Thánh Tông đều là do Hạc Phong xử lý.

Đối mặt với người có địa vị cao hơn mình, hơn nữa còn rất thân quen như Hạc Phong, Nghiêm Hình lại không hề nể mặt mà hỏi thẳng. Thậm chí ông ta còn sửa cả cách xưng hô. Bình thường, Hạc Phong gọi Nghiêm Hình là Nghiêm lão đầu, còn Nghiêm Hình cũng gọi Hạc Phong là Hạc lão đầu… Nhưng hiện tại Nghiêm Hình lại trực tiếp gọi Hạc Phong là đại trưởng lão, có thể thấy được sự khó chịu trong lòng Nghiêm Hình.

Ở trong mắt Nghiêm Hình, rõ ràng là Tiêu Trần đã vi phạm tông quy, bất kể là như thế nào cũng không thể ngụy biện. Đã làm sai thì phải chịu phạt, Nghiêm Hình làm việc rất có quy tắc, ai đến cầu xin cũng vô dụng. Cho nên khi nghe Hạc Phong nói, Nghiêm Hình vô cùng khó chịu.

Biết Nghiêm Hình khó chịu vì mình xin tha cho Tiêu Trần, Hạc Phong cũng không hề để ý mà chỉ mỉm cười.

“Nghiêm lão đầu này, ta đã tự mình mở miệng, chẳng lẽ ngươi không thể nể mặt ta một chút sao?”

Hạc Phong không hề phủ nhận việc mình đến xin tha cho Tiêu Trần, ngược lại còn thừa nhận một cách vô cùng thoải mái. Nghe vậy, trong mắt Nghiêm Hình nảy sinh một tia lạnh lùng, ông ta thấp giọng nói.

“Đại trưởng lão, đây không phải chuyện có nể mặt hay không nể mặt. Nếu sau này ai phạm tội cũng đến đây để xin bổn tọa nể mặt thì Chấp Pháp Đường này cần gì tồn tại nữa. Đã xúc phạm đến tông quy thì dù là ai đến cầu xin cũng vô dụng.”

Nghiêm Hình hoàn toàn phớt lờ lời cầu xin của Hạc Phong.

Ở Thiên Phong Thánh Tông, Nghiêm Hình nổi tiếng là người cố chấp. Chuyện mà ông ta đã nhận định, ngoài Thiên Phong Thánh Tôn ra thì không ai có thể thay đổi.

Cũng vì tính cách cố chấp và công tư phân minh của Nghiêm Hình, đệ tử Thiên Phong Thánh Tông mới sợ hãi Chấp Pháp Đường của ông ta như thế.

Một khi đã vào đến đây, chỉ cần ngươi có tội thì bất kể thân phận của ngươi là gì cũng sẽ phải chịu trừng phạt. Vương Tông cũng từng rơi vào trong tay của Nghiêm Hình.

Có một lần, Vương Tông ăn trộm rượu ngon của Thánh Thông và bị phát hiện, bị trực tiếp đưa đến Chấp Pháp Đường. Lúc đó không ít trưởng lão đến xin tha cho Vương Tông nhưng cũng vô ích. Cuối cùng, Vương Tông bị giam ở khe núi Hắc Phong suốt một năm.

Cũng là vì đã trải qua lần đó nên Vương Tông hơi sợ Nghiêm Hình. Không có cách nào cả, ông già này chính là một người bảo thủ. Chẳng qua chỉ uống một ít rượu đã bị giam vào khe núi Hắc Phong.

Ông ta thẳng thắn cự tuyệt Hạc Phong. Thấy vậy, Hạc Phong lại không hề để ý, cười nói:

“Nghiêm lão đầu này, ngươi đã từng tuổi này rồi, sao còn phải cố chấp như thế. Như thế này đi, ở chỗ ta còn hai vò rượu ngon, là rượu Hỏa Vân mà ngươi thích nhất. Ta tặng nó cho ngươi, ngươi thấy sao?”

Nghiêm Hình không nể mặt, Hạc Phong trực tiếp bắt đầu đút lót. Những người quen Nghiêm Hình đều biết, lão già cố chấp Nghiêm Hình này rất thích uống rượu, nói là ông ta yêu rượu như yêu mạng cũng không có gì quá đáng.

Nếu bình thường mà Hạc Phong tặng hai vò rượu Hảo Vân cho Nghiêm Hình, chắc chắn ông ta sẽ cười đến mức không phân biệt được trời đất. Nhưng hiện giờ, cho dù Hạc Phong đã lấy rượu ngon ra để dụ dỗ, Nghiêm Hình vẫn không hề do dự mà trầm giọng quát:

“Hạc Phong, ngươi nghĩ Nghiêm Hình ta là ai? Không cần nói nữa! Tiêu Trần đã vi phạm tông quy, tuy là có lý do nhưng dù sao thì Hà Sơ Tuần cũng đã bị giết chế. Tội chết có thể miễn, phạt Tiêu Trần bị giam giữ ở khe núi Hắc Phong một trăm năm.”

Có thể thấy, Nghiêm Hình thật sự tức giận mới trực tiếp gọi tên Hạc Phong. Lúc tức giận lại đưa ra hình phạt với Tiêu Trần.

Giam giữ ở khe núi Hắc Phong một trăm năm, tuy rằng là giữ lại mạng sống nhưng không thể phủ nhận… Kể từ bây giờ, Tiêu Trần coi như là người vô dụng.

Nghĩ lại, bỏ qua thời gian một trăm năm, đối với bất kì một võ sĩ trẻ tuổi nào mà nói thì việc này cũng rất khó để chấp nhận. Đến lúc hơn một trăm tuổi, Tiêu Trần mới được tự do… Đến lúc đó, e là những người cùng thế hệ với hắn đều đã mạnh hơn hắn rất nhiều. Hơn nữa, thời gian bỏ trống một trăm năm cũng đủ để làm cho thiên phú của Tiêu Trần bị hao tổn đi bảy tám phần, hoàn toàn trở thành một kẻ vô dụng.

Thấy Nghiêm Hình trực tiếp tuyên án với Tiêu Trần, vẻ mặt Hạc Phong vẫn không hề thay đổi, ông ta không hề căng thẳng mà vẫn tươi cười như trước.

“Ta nói này Nghiêm lão đầu, ngươi cùng độc ác quá đi. Giam một trăm năm ở khe Hắc Phong, đây chẳng phải là lấy mạng tiểu tử Tiêu Trần này sao.”

“Hừ, giết người… Bổn tọa giữ lại mạng cho hắn đã là khai ân lắm rồi. Hạc Phong, ngươi đừng nhiều lời. Kể cả ngươi có là đại trưởng lão nhưng nơi này là Chấp Pháp Đường, mọi việc đều do bổn tọa định đoạt. Người đâu, áp giải Tiêu Trần xuống dưới.” Nghe Hạc Phong nói, Nghiêm Hình càng lạnh lùng.

Hai tên chấp sự của Chấp Pháp Đường tiến lên, chuẩn bị đưa Tiêu Trần đi. Thấy vậy, đột nhiên Hạc Phong hét lớn một tiếng:

“Khoan đã!”

Việc đã đến nước này mà Hạc Phong vẫn muốn ngăn cản, lần này đã hoàn toàn chọc giận Nghiêm Hình. Ông ta vỗ mạnh vào chiếc ghế bành, đứng phắt dậy. Chiếc ghế bành vỡ nát, trên người ông ta tỏa ra một cỗ khí tức lạnh như băng, căm tức nói với Hạc Phong.

“Hạc Phong, bổn tọa nói lại một lần nữa. Đây là Chấp Pháp Đường, nếu ngươi muốn cản trở thì đừng trách bổn tọa vô tình.”

Nghiêm Hình thật sự nổi giận, nhưng Hạc Phong vẫn tươi cười như trước. Đối với việc này, Tiêu Trần ở bên cạnh cũng rất ngạc nhiên. Thật ra lúc nãy, sau khi Nghiêm Hình tuyên bố hình phạt dành cho mình, Tiêu Trần vẫn đang suy nghĩ xem làm cách nào để đối phó. Thời gian một trăm năm, có lẽ Tiêu Trần sẽ hao tổn đến mức không ngóc đầu dậy nổi.

Vẻ mặt của hạc Phong vẫn không hề thay đổi trước sự tức giận của Nghiêm Hình.

“Sao, Nghiêm lão đầu muốn tiếp chiêu của ta sao?”

“Hừ, đến thì đến, ta phải sợ ngươi à? Hôm nay mặc kệ là ai đến cầu xin, Nghiêm Hình ta cũng sẽ không khuất phục.” Nghiêm Hình nói.

Nghiêm Hình đúng là một người bảo thủ, ông ta căn bản không linh hoạt một chút nào. Ở chỗ này của ông ta, sai chính là sai, đúng chính là đúng.

Nghe Nghiêm Hình nói vậy, Hạc Phong càng cười tươi hơn. Ông ta lấy ra một chiếc kim bài từ trong nạp giới, cười như không cười nói với Nghiêm Hình.

“Nếu là Thánh Tôn đại nhân tới thì sao? Chẳng lẽ ngươi cũng không chịu khuất phục?”

“Đương nhiên Thánh Tôn đại nhân thì khác, nhưng Thánh Tôn đại nhân sao lại…”

Nếu Thiên Phong Thánh Tông đến cầu xin thì đương nhiên sẽ khác, nhưng sao Thiên Phong Thánh Tông có thể đến đây? Nghiêm Hình đang nói thì lại nhìn đến chiếc kim bài trên tay Hạc Phong, sắc mặt ông ta lập tức thay đổi, giọng nói cũng dừng lại.

Thiên Phong thánh lệnh! Đây chính là lệnh bài tượng trưng cho thân phận của Thánh Tôn, thấy lệnh bài cũng như thấy Thiên Phong Thánh Tôn… Nhất thời, Nghiêm Hình ngẩn cả người. Hạc Phong thấy vậy thì giống như thực hiện được mưu kế, ông ta cười hai tiếng sau đó giơ cao Thiên Phong thánh lệnh trong tay lên một cách nghiêm trang, quát lớn.

“Chủ tọa Chấp Pháp Đường, trưởng lão Nghiêm Hình nghe lệnh.”

“Nghiêm Hình cung kính nghe thiên lệnh của Thánh Tôn đại nhân.” Cùng với lời nói của Hạc Phong, Nghiêm Hình chắp tay, cúi người, nói với vẻ cung kính.

Bạn đang đọc Kiếm Chủ Bát Hoang (Bản dịch) của Hàn Vô Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hạ_Mộc_Nguyên
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.