Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngạch Tiêu Thụ Kinh Người

Phiên bản Dịch · 1945 chữ

Có thể nói từ đầu đến cuối Thương Ngọc không thèm để Cảnh Ngôn vào mắt.

Chỉ là nhãi ranh mười mấy tuổi.

Thương Ngọc thầm khinh thường đám người Triệu Đương Nguyên tỏ vẻ trịnh trọng, gã lười nói nhiều. Gã cứ việc chỉ dạy dược tề sư Triệu gia phối chế dược tề, rồi nhận thù lao dày cộm là được, tin tưởng không lâu sau chợ dược tề Triệu gia sẽ hoàn toàn xưng bá Đông Lâm thành.

Đến lúc này võ giả Đông Lâm thành sẽ ghi nhớ cái tên đan sư Thương Ngọc.

Triệu Đương Nguyên khách sáo cười nịnh:

- Thương Ngọc đan sư đã mệt thì mau trở lại nghỉ ngơi đi.

Thương Ngọc sắp xoay người ra khỏi chợ dược tề bỗng một tiếng la dồn dập truyền đến:

- Tộc trưởng! Tộc trưởng!

Một võ giả áo đen chạy vào chợ dược tề, biểu tình sốt ruột.

Triệu Đương Nguyên cau mày:

- Hưm?

Võ giả áo đen này cũng là thám tử được Triệu Đương Nguyên phái ra ngoài.

Võ giả áo đen thở hồng hộc nói:

- Nguy rồi tộc trưởng! Huy Hoàng đan lâu bán dược tề trị thương cấp thấp giá ba khối linh thạch, dược tề trị thương trung cấp bán mười lăm khối linh thạch, dược tề trị thương cao cấp bán năm mươi khối linh thạch, dược tề giải độc cấp thấp . . .

Triệu Đương Nguyên phất tay ngăn võ giả áo đen nói tiếp:

- Được rồi được rồi, chúng ta đều biết.

Lúc nãy thám tử kia trở về có báo mấy tin tức này, Triệu Đương Nguyên rất khinh thường.

Tưởng định giá dược tề cao là sẽ kiếm được nhiều tiền sao? Thật là buồn cười! Giá cả cao vốn không bán được, không kiếm được một khối linh thạch.

Võ giả áo đen chững lại:

- Nhưng mà . . .

Triệu Đương Nguyên khó chịu nhíu mày hỏi:

- Nhưng sao?

Võ giả áo đen nhíu chặt mày nói:

- Huy Hoàng đan lâu tiêu thụ dược tề rất nóng bỏng, bán đắt khách còn hơn hiệu thuốc chợ khu đông Triệu gia chúng ta!

Thương Ngọc cười nói:

- Ha ha ha! Giá cao như vậy đương nhiên không có người mua . . .

Thương Ngọc từ vẻ mặt sớm đoán trước bỗng biến sắc mặt hỏi:

- Ngươi nói cái gì? Tiêu thụ vô cùng nóng bỏng?

Triệu Đương Nguyên cũng tái mặt, ánh mắt sắc bén nhìn võ giả áo đen chằm chằm.

Võ giả áo đen cười khổ nói:

- Tộc trưởng, đan sư đại nhân, Huy Hoàng đan lâu thật sự bán rất đắt khách. Ta ở trong đó xem một chén trà thời gian ngạch tiêu thụ hơn vạn, một mình Tiêu Mãnh đã mua dược tề hơn năm ngàn linh thạch!

Triệu Đương Nguyên khí thế trầm xuống nói:

- Không thể nào! Tuyệt đối không thể!

Giá cao như vậy tại sao bán đắt được? Sao có thể?

Thương Ngọc chợt nghĩ đến một khả năng:

- Có khi nào là Cảnh Ngôn thuê người tạo ra biểu hiện giả bán đắt khách không?

Triệu Đương Nguyên gật mạnh đầu đồng ý nói:

- Đúng rồi, chắc chắn là vậy!

Võ giả áo đen chắc chắn nói:

- Không phải, thật sự bán đắt khách. Dược tề trị thương cấp thấp của họ tuy giá ba linh thạch nhưng dược hiệu bằng dược tề trị thương trung cấp ngoài chợ.

Những người mua dược tề đều không phải được Cảnh Ngôn thuê, vì chính võ giả áo đen cũng mua một ít dược tề. Gã không dám nói cho tộc trưởng biết gã mua dược tề trong Huy Hoàng đan lâu, nếu bị tộc trưởng biết thì gã khó sống. Gã thầm nghĩ chờ có rảnh lại đi mua một ít, đặc biệt là dược tề an thần có hiệu quả rất tốt cho người tu luyện tăng sức tập trung. So sánh thì dược tề an thần của Huy Hoàng đan lâu rất có lợi, chủ quản trong đan lâu nói cung ứng dược tề không phải lúc nào cũng có, mỗi ngày có số lượng nhất định.

Màn đêm buông xuống.

Huy Hoàng đan lâu khai trương thử ngày đầu tiên đã kết thúc.

Lầu bốn đan lâu, trong căn phòng Cảnh Ngôn ở.

Biểu tình Cảnh Thần Tinh hưng phấn nói:

- Cảnh Ngôn, hôm nay buôn bán rất tốt!

Tô Tử Huyên cũng có mặt, nàng kích động nói:

- Công tử, ta chưa từng thấy hiệu thuốc nào bán đắt khách như vậy. Ngạch doanh nghiệp của đan lâu chúng ta cao còn hơn Trân Hiên.

Cảnh Ngôn cười nói:

- Trong dự đoán, hôm nay ngạch doanh nghiệp của chúng ta có bao nhiêu?

Cảnh Ngôn khá quan tâm ngạch doanh nghiệp, Huy Hoàng đan lâu là của hắn, đan lâu kiếm được bao nhiêu linh thạch đều vào túi tiền của hắn. Cảnh Ngôn tu luyện tiêu hao rất kinh người, cần có nhiều tài nguyên vun đắp. Giờ tu vi của Cảnh Ngôn tăng cao mỗi ngày, cần nhiều khối linh thạch cực phẩm, Quy nguyên Đan. Nếu không có thu nhập ổn định thì tài nguyên của hắn không kéo dài bao lâu sẽ hết sạch.

Cảnh Thần Tinh mỉm cười nói:

- Ta đã thống kết rồi, ngạch doanh nghiệp hôm nay của chúng ta đến bốn vạn sáu ngàn khối linh thạch. Trừ các loại chi, bao gồm giá thành tài liệu, tiền chia nhân viên thì lãi ròng đến ba vạn linh thạch.

Đây đúng là kỳ tích.

Lúc trước Cảnh gia nắm giữ chợ khu tây một năm lãi nhuần chưa đầy trăm vạn linh thạch, trung bình lời mỗi ngày không tới ba ngàn khối linh thạch, đó là tính lợi nhuận nguyên chợ thu về. Lợi nhuận một ngày của Huy Hoàng đan lâu đến ba vạn thì kinh người biết bao? Nếu mỗi ngày được như vậy lợi nhuận một năm của Huy Hoàng đan lâu hơn một ngàn vạn linh thạch.

Quá khủng bố!

Nghe con số này Cảnh Ngôn hơi bất ngờ, hắn biết đan lâu sẽ kiếm lời siêu khủng nhưng không ngờ cao đến thế.

Dược tề của Huy Hoàng đan lâu ví dụ dược tề trị thương cấp thấp giá bán ba khối linh thạch một bình, giá thành chưa tới một khối linh thạch. Vì dược tề trị thương cấp thấp của Huy Hoàng đan lâu sử dụng tài liệu giống dược tề trị thương cấp thấp ngoài chợ, khác biệt duy nhất là dược tề sư Huy Hoàng đan lâu được lương thưởng cao chút, gá thành cũng hơi cao lên. Dù vậy lợi nhuận của Huy Hoàng đan lâu cực kỳ khủng khiếp.

Nên biết nghề dược tề vốn lời lớn, Triệu gia gia tộc số một hay Lâm gia gia tộc số hai, Cảnh gia gia tộc số ba thu lợi chính đều là mạch khoáng linh thạch và hiệu thuốc. Dược tề của Huy Hoàng đan lâu là lời lớn trong lợi nhuận cao.

Rất nhanh Cảnh Ngôn bình ổn hưng phấn, nheo mắt nói:

- Đây là ngày đầu tiên, dược tề chúng ta cung ứng không giới hạn, tiếp theo chúng ta sẽ hạn chế số lượng lại. Đương nhiên Đông Lâm thành là thành thị nhỏ, dù tất cả võ giả đến Huy Hoàng đan lâu chúng ta mua dược tề thì số lượng rất nhanh đến cực hạn, sau này khó mà nóng như hôm nay.

Đây là sự thật, Đông Lâm thành chỉ là thành phố nhỏ.

Ngạch tiêu thụ hôm nay cao như vậy vì một đám võ giả một lần mua nhiều dược tề. Đa số võ giả mua mớ dược tề này trong thời gian ngắn dùng không hết, thời gian tiếp theo không cần lại mua.

Cảnh Thần Tinh, Tô Tử Huyên cũng biết điều đó, nhưng tóm lại lợi nhuận sau này của Huy Hoàng đan lâu sẽ không quá thấp, bảo đảm giữ lợi nhuận mỗi ngày một vạn.

Cảnh Ngôn mỉm cười nói:

- Vậy đi, ba ngày sau chính thức kinh doanh, Huy Hoàng đan lâu chúng ta phải từ từ chiếm ít nhất tám phần phân ngạch dược tề của Đông Lâm thành.

Chân mày Cảnh Thần Tinh nhúc nhích nói:

- Cảnh Ngôn, còn Cảnh gia thì sao?

Huy Hoàng đan lâu chiếm tám phần phân ngạch dược tề của Đông Lâm thành, trong thời gian ngắn khó làm được lý tưởng này nhưng theo thời gian trôi qua chắc chắn có thể. Nhưng nếu làm vậy Huy Hoàng đan lâu không chỉ đả kích thế lực đối địch như Triệu gia, Cảnh gia cũng bị ảnh hưởng nặng nề, còn có những thế lực phụ thuộc Cảnh gia.

Nếu đắc tội hết mọi người thì Huy Hoàng đan lâu chẳng phải là thành chuột chạy qua đường?

Cảnh Ngôn mỉm cười nói:

- Ta có suy xét điều này rồi. Huy Hoàng đan lâu chúng ta có thể cùng Cảnh gia làm đồng bạn hợp tác. Chúng ta cung cấp số lượng dược tề nhất định cho Cảnh gia, giá thấp hơn giá bán lẻ bên chúng ta một ít, cho Cảnh gia kiếm lời. Ví dụ bán dược tề trị thương cấp thấp giá hai khối linh thạch cho Cảnh gia. Cảnh gia có thể cho những thế lực phụ thuộc bán một phần dược tề, vậy thì các thế lực phụ thuộc sẽ cần nhờ Cảnh gia, đây là chuyện tốt cho Cảnh gia. Nhưng có một chuyện phải nói rõ, dược tề của Huy Hoàng đan lâu phải có tiêu chí của chúng ta, thế thì trong nửa năm đến một năm phân ngạch thị trường chợ của Huy Hoàng đan lâu sẽ trên tám phần.

Cảnh Ngôn phất tay nói:

- Thần Tinh thúc thúc, Tử Huyên, những chi tiết nhỏ hai người hãy bàn bạc đi, ta không xen vào.

Khi Cảnh Ngôn nói những lời này mắt Cảnh Thần Tinh sáng rực.

Huy Hoàng đan lâu không phải ăn mảnh, chỉ cần đi theo Huy Hoàng đan lâu, Cảnh gia lăn lộn là đều có canh húp. Những thế lực đối địch sẽ tự vùng vẫy.

Giọng Cảnh Thần Tinh hơi run, rất kích động:

- Ừm! Vậy ta và Tử Huyên chủ quản bàn bạc chi tiết hợp tác.

Cảnh Ngôn đã đề nghị cách giải quyết rất tốt, tin tưởng Cảnh gia sẽ vui vẻ chấp nhận. Bọn họ mua lại một bình dược tề trị thương cấp thấp giá hai khối linh thạch, bán qua tay ba khối linh thạch, lãi ròng là một khối linh thạch, lơi nhuận cao còn hơn lúc trước họ bán dược tề trị thương cấp thấp.

Cảnh Ngôn ngăn lại Cảnh Thần Tinh, Tô Tử Huyên định rời đi:

- Còn nữa! Thần Tinh thúc thúc, Tử Huyên không thể ngừng tu luyện, mục tiêu của hai người là võ giả cửu trọng thiên. Chờ khi đến cửu trọng thiên ta sẽ cho hai người thứ tốt để hai người dễ thăng lên Tiên Thiên.

Cảnh Thần Tinh hiện là Võ Đạo bát trọng thiên, Tô Tử Huyên là ngũ trọng thiên, thực lực của hai người hơi thấp. Chờ sau này Cảnh Ngôn rời khỏi Huy Hoàng đan lâu e rằng vũ lực của đan lâu khá thấp, tuy có Cảnh gia nhưng Huy Hoàng đan lâu dù gì là của hắn, hắn hy vọng Huy Hoàng đan lâu có vũ lực mạnh.

Bạn đang đọc Kiếm Thần Càn Khôn (Bản Dịch) của Trần Sơn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi libraoctober
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 48

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.