Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chợ Lam Khúc

Phiên bản Dịch · 1865 chữ

Tụ Hoa tửu lâu cách Quận Vương phủ vài trăm thước, tửu lâu này xem như sản nghiệp của Quận Vương phủ.

Quanh Quận Vương phủ có hai tửu lâu khác, tính luôn Tụ Hoa tửu lâu là ba tửu lâu. Trong thời gian ba học viện lớn khảo hạch ba tửu lâu ngừng kinh doanh bên ngoài, chuyên tiếp đãi võ giả trẻ chuẩn bị tham gia khảo hạch.

Mười người Cảnh Ngôn cầm lệnh bài khảo hạch vào tửu lâu, thị giả đăng ký tin tức từng người rồi xếp phòng ở.

Võ giả đến từ phố cấp thấp như nhóm Cảnh Ngôn tất nhiên tửu lâu sẽ không cho phòng quá tốt, mỗi người có phòng riêng đã là tốt lắm rồi. Phòng tốt để dành cho thành viên các thế lực lớn trong Lam Khúc quận thành tham gia ba học viện lớn khảo hạch.

Cảnh Ngôn không phàn nàn gì, dù sao chỉ ở tạm trong tửu lâu, chờ sau khảo hạch hắn sẽ vào Đạo Nhất học viện.

Ba võ giả Triệu gia, Thái gia từ lúc vào tửu lâu liền vội vàng rời xa Cảnh Ngôn, đi cạnh hắn làm họ cảm thấy không an toàn. Thành chủ Hoắc Xuân Dương đã rời đi, nếu Cảnh Ngôn tìm lý do giết bọn họ thì họ chết oan.

Trong phòng, Cảnh Ngôn nhắm mắt dưỡng thần.

Cốc cốc cốc!

Có tiếng đập cửa.

Bên ngoài vọng vào tiếng hỏi:

- Là Cảnh Ngôn tiên sinh sao?

Cảnh Ngôn nhìn cửa phòng:

- Vào đi.

Thị giả tửu lâu đẩy cửa phòng ra bước vào, hơi khom người hướng Cảnh Ngôn:

- Cảnh Ngôn tiên sinh, bên dưới có một tiểu thư tên Cảnh Tử Kỳ nói là người quen của tiên sinh muốn gặp mặt.

Mắt Cảnh Ngôn sáng lên:

- A?

Cảnh Tử Kỳ luôn tu luyện trong Hồng Liên học viện, một năm trước nàng từng trở về Cảnh gia. Lần đó là Cảnh gia đại tái, Cảnh Tử Kỳ lo cho Cảnh Ngôn nên cố ý trở lại.

Giờ Cảnh Ngôn đến Lam Khúc quận thành, Cảnh Tử Kỳ biết tin liền tới gặp hắn.

Ở lầu một tửu lâu, Cảnh Ngôn thấy Cảnh Tử Kỳ mặc váy dài màu tím càng xinh đẹp động lòng người.

Nhiều võ giả ở lầu một bị Cảnh Tử Kỳ hấp dẫn ánh mắt, một số buông lời trêu ghẹo, muốn bắt chuyện với nàng.

Thấy Cảnh Ngôn, Cảnh Tử Kỳ nhảy tới trước mặt hắn, reo lên:

- Cảnh Ngôn!

Mặt nàng tràn đầy vui sướng.

Cảnh Ngôn nhìn Cảnh Tử Kỳ, cười nói:

- Không tệ, đã là Tiên Thiên trung kỳ.

Lần trước Cảnh Tử Kỳ về Cảnh gia cảnh giới chỉ là Tiên Thiên sơ kỳ, hơn một năm trôi qua nàng thành Tiên Thiên trung kỳ. Cảnh Tử Kỳ chỉ lớn hơn Cảnh Ngôn vài tuổi, còn khá trẻ đã có tu vi như vậy, thiên phú cũng rất cao.

Đương nhiên cũng nhờ Cảnh Tử Kỳ tu luyện trong ba học viện lớn, gia tộc thành phố nhỏ không thể cung cấp ra tài nguyên như ba học viện lớn.

Nghe Cảnh Ngôn nói, Cảnh Tử Kỳ sửng sốt, ngạc nhiên nhìn hắn hỏi:

- Cảnh Ngôn có thể nhìn ra cảnh giới của ta? Ta mới đột phá chưa đầy nửa tháng, ngay cả phụ thân còn chưa biết chuyện này.

Trong Hồng Liên học viện chỉ có một số đệ tử khá thân với Cảnh Tử Kỳ mới biết nàng đột phá, trong Cảnh gia ngay cả phụ thân tộc trưởng Cảnh Thành Dã cũng không biết. Vậy làm sao Cảnh Ngôn biết? Không lẽ thực lực của Cảnh Ngôn đã mạnh đến mức liếc sơ liền nhìn thấu cảnh giới của nàng?

Cảnh Tử Kỳ nhìn kỹ Cảnh Ngôn, cảm giác trên người hắn toát ra cảm giác dày nặng như núi cao, nàng không cách nào nhìn ra cảnh giới của hắn.

Tất nhiên Cảnh Tử Kỳ không nhìn ra được, đừng nói nàng là Tiên Thiên trung kỳ, dù là cường giả Đạo Linh cảnh bình thường khi hắn không vận chuyển nguyên khí thì khó đoán chính xác cảnh giới của hắn. Cái này là vì Cảnh Ngôn tu luyện Thương Khung Đệ Nhất Thần Công.

Cảnh Ngôn cười cười không giải thích nhiều.

- Ha ha.

Cảnh Tử Kỳ không hỏi dồn, nàng hào hứng đề nghị:

- Cảnh Ngôn, chúng ta ra ngoài đi dạo đi?

Lam Khúc quận thành rất phồn hoa, khác biệt một trời một vực với Đông Lâm thành. Đã lâu không gặp Cảnh Ngôn, Cảnh Tử Kỳ muốn nói nhiều với hắn, dẫn hắn đi xem phồn hoa.

Cảnh Ngôn nhìn xung quanh vô số cặp mắt thèm muốn, gật đầu nói:

- Được rồi.

Cảnh Ngôn bổ sung thêm:

- Tử Kỳ, Cảnh gia ta còn có một người đến tham gia khảo hạch tên Cảnh Lạc Vũ, ta hỏi xem hắn có muốn đi cùng chúng ta không.

Tất nhiên Cảnh Tử Kỳ đồng ý.

Cảnh Ngôn lên lầu, rất nhanh hắn đi xuống một mình. Cảnh Lạc Vũ không muốn ra Tụ Hoa tửu lâu, dọc đường đến Lam Khúc quận thành gã được Cảnh Ngôn chỉ điểm, thu hoạch phong phú, hiểu sâu hơn về Võ Đạo. Sau khi vào tửu lâu Cảnh Lạc Vũ liền bắt đầu tu luyện, gã không muốn lãng phí bất cứ thời gian nào. Cảnh Lạc Vũ cũng muốn cùng Cảnh Ngôn, Cảnh Tử Kỳ đi thăm dò thành phố lớn phồn hoa xa lạ, nhưng cuối cùng từ chối hấp dẫn.

Cảnh Ngôn, Cảnh Tử Kỳ ra Tụ Hoa tửu lâu, đi vào phố chợ.

Phố chợ này không giống bình thường, tên là chợ Lam Khúc, sản nghiệp của Quận Vương phủ Lam Khúc quận thành. Chợ này lớn nhất nguyên địa vực Lam Khúc quận thành, tại đây ngươi hầu như có thể tìm thấy thứ gì mình muốn, miễn có đủ linh thạch thì nơi này là thiên đường.

Vào chợ ánh mắt đầu tiên thấy khu quầy hàng, trông hơi lộn xộn nhưng đừng xem thường nó. Miễn có ánh mắt sắc bén thì sẽ tìm được trân bảo tuyệt thế trong khu quầy hàng.

Một số cường giả Đạo Linh cảnh thường ghé đến, nếu may mắn, có ánh mắt sắc bén sẽ thu hoạch vượt dự đoán.

Cảnh Ngôn từng nghe nói về khu quầy hàng này, nghe ai đó tìm được trân bảo giá trị liên thành tại đây. Nhưng Cảnh Ngôn chưa đến bao giờ, lúc hắn ở Thần Phong học viện không có nhiều tài nguyên, không dư tiền đi tới chợ Lam Khúc mua đồ.

Hai người vừa đi vừa trò chuyện.

- Cảnh Ngôn, sau khảo hạch ngươi định vào học viện nào? Hay cũng vào Hồng Liên học viện đi?

Cảnh Tử Kỳ hy vọng Cảnh Ngôn vào Hồng Liên học viện, vì nàng là đệ tử Hồng Liên học viện, nếu hắn cũng vào có thể chăm sóc cho nhau.

Cảnh Thiên Long Cảnh gia cũng là đệ tử Hồng Liên học viện, nhưng Cảnh Tử Kỳ không thích gã, hai người hầu như không giao lưu.

Cảnh Ngôn lắc đầu nói:

- Ta đã quyết định vào Đạo Nhất học viện.

Cảnh Ngôn sẽ không vào lại Thần Phong học viện nữa, Hồng Liên học viện thì lúc trước chấp sự ngoại viện Lãnh Trúc ở trong Đông Lâm thành khoanh tay đứng nhìn, không nói một câu công bằng làm ấn tượng Hồng Liên học viện của hắn kém nhiều.

Cảnh Ngôn biết không thể vì cá nhân mà phủ định một học viện, nhưng hắn đã hứa với chấp sự Khánh Mặc của Đạo Nhất học viện sẽ suy xét tham gia vào. Làm người nói chuyện giữ lời, nếu không có gì ngoài ý muốn Cảnh Ngôn quyết định vào Đạo Nhất học viện.

Cảnh Tử Kỳ hơi thất vọng:

- À.

Cảnh Ngôn thấy Cảnh Tử Kỳ xụ mặt, cười nói:

- Ha ha, ba học viện lớn ở trong Lam Khúc quận thành, chúng ta có thể thường gặp mặt.

Cảnh Tử Kỳ lại vui lên:

- Cũng đúng.

Dù sao mọi người cùng ở Lam Khúc quận thành, muốn gặp mặt không khó gì, không như lúc trước Cảnh Ngôn ở Đông Lâm thành xa xôi.

Chủ các quầy hàng thấy Cảnh Ngôn, Cảnh Tử Kỳ thì nhiệt tình rao:

- Thiếu gia, tiểu thư mời đến xem đi! Quầy hàng của ta đều là báu vật, ta mang ra từ di tích thượng cổ, toàn là bảo bối thật sự! Thiếu gia, tiểu thư đừng bỏ lỡ!

- Đại gia, cô nãi nãi đến xem của ta này! Những báu vật của ta là hàng thật, đồ tốt giá rẻ. Nhìn một cái đi, tuyệt đối sẽ không chịu thiệt!

- Ha ha, mớ đồng nát mà các ngươi không biết ngượng lấy ra? Đồ của ta mới là tinh phẩm thật sự!

- . . .

Quầy hàng của họ bày đủ loại, từ khoáng thạch đến linh thảo, từ vũ khí đến võ học, từ dược tề đến đan dược, cái gì cần có đều có.

Cảnh Ngôn liếc sơ liền biết toàn là đồ dỏm không có giá trị.

Hai người phớt lờ tiếng rao, bước nhanh qua các gian hàng.

Cảnh Tử Kỳ chỉ sâu trong chợ, nói:

- Cảnh Ngôn, những quầy hàng này không có thứ gì đáng giá, chúng ta vào trong xem đi.

Cảnh Tử Kỳ không phải lần đầu đến chợ Lam Khúc, biết những quầy hàng ở lối vào không bao giờ có trân bảo đáng giá, nàng lười xem.

Cảnh Ngôn gật đầu:

- Ừm!

Trong thời gian dài xa xăm từng có nhiều truyền thuyết đến từ các quầy hàng này, nhưng tình huống rất hiếm thấy. Mỗi ngày có vô số võ giả đến đây thử vận may, nhưng hiếm hoi mới có trường hợp nhặt được của hời.

Cảnh Ngôn dợm bước đi nhanh chợt con ngươi co rút nhìn một quầy hàng:

- A?

Quầy hàng này không khác gì những gian hàng khác, nhưng bày ra chủng loại ít chút, có hơn một nửa là bia đá võ học. Những bia đá võ học đều sứt mẻ xấu xí.

Cảnh Ngôn nhìn một tấm bia đá võ học sứt mẻ, hắn dừng bước. Cảnh Tử Kỳ thấy Cảnh Ngôn đừng lại thì cũng ngừng theo.

Chủ quầy hàng là võ giả nam khoảng bốn, năm chục tuổi, dáng người cao gầy da ngăm đen, mắt láo liên. Thấy Cảnh Ngôn, Cảnh Tử Kỳ ngừng bước chủ quầy đảo tròng mắt tinh ranh.

Võ giả nam cao gây vội đứng dậy ân cần chào hỏi:

- Hai vị muốn mua gì?

Võ giả cao gầy híp mắt nhỏ biểu hiện rất nhiệt tình, gã nghĩ võ giả trẻ như Cảnh Ngôn, Cảnh Tử Kỳ dễ bị dụ nhất. Gã nhiều lần lừa dối một số võ giả trẻ mua đồ dỏm không giá trị của gã.

Bạn đang đọc Kiếm Thần Càn Khôn (Bản Dịch) của Trần Sơn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi libraoctober
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 49

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.